Thương Vãn – nữ cường nhân từng tung hoành mạt thế, một đao chém bay mười tang thi, thân mang sát khí rung trời.
Ấy vậy mà mở mắt ra lại xuyên thẳng tới Đại Chu, biến thành tam thiếu phu nhân Lục gia, đại hộ giàu có nhất huyện Đông Ninh.
Tưởng đâu trời cao ban thưởng, được sống an nhàn hưởng phú quý…
Ai ngờ đời chưa kịp nở hoa đã đòi thu phí.
Phu quân bị vu oan đầu độc huyện lệnh, bị tống ngục.
Lục gia lập tức trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng — sợ lây tai họa liền đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí.
Ở bên chỉ còn bé gái mới tròn một tuổi, Tiểu Viên Viên – đói quá khóc oe oe đòi bú – cùng hai người hầu hoảng loạn chưa biết bám víu vào đâu.
Cả nhóm chui rúc trong căn nhà tranh rách nát:
mái dột, tường thủng, chuột chạy như đi chợ, trong nhà không còn nổi một hạt gạo.
Nhưng Thương Vãn là ai?
Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, một chút gian khổ này nhằm nhò gì?
Nàng vác giỏ tre lên núi:
tay không bắt gà rừng, lột thỏ hoang, quăng đá bắt cá suối — không một con nào thoát khỏi tay.
Kẻ có tiền tới chèn ép?
Nhà chồng cũ trở mặt muốn moi tiền?
Thương Vãn xắn tay áo:
“Đánh!”
Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu dựng lại cuộc đời từ con số 0:
trồng dược thảo, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội…
Một đường làm giàu không ai cản nổi, danh tiếng vang xa khắp huyện.
Sơn tặc chặn đường?
Đánh!
Thổ phỉ cướp hàng?
Đánh tiếp!
Tiểu nhân sau lưng bày trò?
Nàng cười, rồi… đánh mạnh hơn!
Chớp mắt một cái đã chạy lon ton theo mẹ.
Chân tuy ngắn nhưng lực đá thì… thẳng mặt hán tử cao bảy thước.
Hễ thấy ai đụng vào nương thân mình là bé nhào tới, tay chống nạnh hét:
“Không được bắt nạt nương ta!”
Trông bề ngoài như thư sinh bệnh tật, yếu đuối, gió thổi là bay…
Nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn đến lạnh sống lưng, chém kẻ địch gãy cổ trong một động tác gọn nhẹ.
Giết xong còn cúi đầu lau vết máu trên đôi giày nàng tặng, giọng nhẹ như mây:
“Giày này không thể để dính bẩn.”
Hai người hầu cũng chẳng kém phần biến thái:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Đánh nhau là việc của bọn thuộc hạ!”
Thương Vãn khoanh tay nhìn cả đám người tranh nhau ra trận, chỉ đành vuốt cằm cảm thán:
— Nước linh tuyền này đúng là thần vật. Cho uống thêm!
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bình luận
Bạn thấy sao?