🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 1371: Đánh chữ nhanh hơn nói chuyện (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc lập tức đứng lên, đuổi theo.

Bên ngoài mưa to như vậy, làm sao anh có thể để cho cô cứ như vậy chạy ra ngoài?

Anh chạy tới cửa, phát hiện người đã không thấy đâu.

Lý Thiên Mặc lập tức liền đuổi theo.

Anh cuống cuồng đuổi theo Lôi Niểu Niểu, quên mất không cầm chìa khóa, chìa khóa vẫn còn ở trên bàn máy vi tính. Thôi được, không khóa cửa, trước tiên phải mang cô trở lại

Nhà anh cũng không có cây dù đi mưa, bởi vì đây là trận mưa mùa hè đầu tiên, anh cũng vừa mới chuyển tới, đâu có thể nào chuẩn bị cây dù đi mưa, loại đồ không thường xuyên dùng đến này chứ.

“Phải nhanh chóng đuổi kịp cô ấy... Tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!” Lý Thiên Mặc chạy thật nhanh về phía thang máy đuổi theo cô, cửa phía sau như vậy mở.

Khá tốt anh đuổi mau, thang máy còn chưa lên tới. Lôi Niểu Niểu còn đứng ở cửa thang máy, cô vừa thấy Lý Thiên Mặc đuổi tới, lập tức chạy về phía cầu thang bộ: “Hưu” mới đó mà đã chạy xuống đến nửa tầng lầu.

Lúc Lý Thiên Mặc chạy đến thang lầu, cô đã xuống gần nửa tầng.

Cô mặc đồ rằn ri, mang giày thể thao, chạy đặc biệt nhanh, Lý Thiên Mặc mang dép, rất khó đuổi kịp cô.

Anh một bên đuổi, một bên kêu: “Cửa nhà tôi vẫn chưa có khóa... Cô chạy đến kia, tôi sẽ đuổi đến kia. Nhưng là…Trong máy vi tính của tôi có rất nhiều tài liệu vô cùng quan trọng.”

Lôi Niểu Niểu liền dừng lại. Cô ngẩng đầu, đi lên nhìn anh.

Cô tức giận hừ hừ cau mày, lúc này Lý Thiên Mặc mang dép lê đuổi kịp cô, anh đưa tay, nắm chặt cánh tay nhỏ của cô: “Chạy cái gì nha? Tôi đâu có ăn cô!”

Anh kéo cô lên lầu, từ lầu thang nhìn ra phía ngoài, bên ngoài tối đen như mực, còn mưa to, anh nói: “Chờ mưa điểm nhỏ, cô hãy về nhà. Tôi sẽ gọi điện thoại cho chú và dì.”

Lôi Niểu Niểu muốn hất tay anh ra: “Tôi nhờ anh sao? Bây giờ tôi trở về nhà, tôi sẽ gọi tài xế tới đón.”

“Vậy hãy gọi tài xế tới đón cô. Nếu tài xế không tới, cô hãy ở lại nhà tôi!”

Lý Thiên Mặc cương quyết kéo cô đến trước cửa, anh đưa tay đẩy cô vào trong, anh vào nhà đổi một đôi dép khác, tiện tay đóng cửa lại.

Lôi Niểu Niểu vểnh miệng đứng. Cô phát hiện anh lại đổi một đôi giày... Mới vừa rồi mang cơm cho anh, cô quên đổi giày, người này xem ra thật thích sạch sẻ, cô mới vừa rồi... Quá quẫn liễu, liền quên mất... Vẫn còn ở ở trong nhà anh đạp một vòng lớn... Lúc đó, anh cũng không nhắc nhở cô...

Lúc này, Lý Thiên Mặc từ trong tủ giày cầm ra một đôi dép đưa cho cô: “Cô cứ ngồi chơi trò chơi trước.” anh vừa nói, một bên xách giày vào phòng vệ sinh cà đế giày.

Anh vào phòng vệ sinh, Lôi Niểu mới cảm thấy không còn lung túng. Cô đổi giày, đến trước bàn máy vi tính ngồi xuống. Cô quay đầu, nhìn ra cửa phòng, trong đầu nghĩ, mình đi bây giờ... Nhất định, anh ta sẽ không đuổi kịp mình..

Nhưng là, nghĩ lại, hàng ngày cô chạy ra ngoài, khẳng định vẫn là không khóa cửa liền hướng bên ngoài đuổi... Như vậy quá nguy hiểm. Suy nghĩ, hay là chờ chú Trần tới đón cô.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...