🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 56: Du học (P1)

Trường không dám ngồi xuống, anh cứ bần thần đứng đó nhìn tôi, giống như một đứa trẻ to lớn lần đầu phạm lỗi. Ngày thường, nhìn dáng vẻ này, tôi chắc chắn sẽ nguôi giận.

“Anh bắt đầu có kế hoạch đi du học từ khi nào? Tại sao anh không nói gì với em?” Tôi bình tĩnh ngước mắt nhìn anh, có lẽ khi tức giận hoặc tổn thương đến một mức độ nào đó, con người ta sẽ không còn sức lực biểu lộ cảm xúc nữa, “Em là người cuối cùng biết chuyện đúng không?”

Trường vội vàng tiến đến ôm tôi, anh nửa ngồi nửa quỳ trên ghế, giọng nói gấp gáp:

“Anh biết anh sai rồi…”

“Đừng xin lỗi em.” Tôi nghiêng người tránh né, “Trả lời em, anh coi em là gì?”

Tôi lập tức rơi vào vòng ôm quen thuộc, bên tai lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Tôi thấy hai mắt mình nhòe đi, tôi dùng hết sức bình sinh để đẩy anh ra nhưng hai tay anh cứ như gọng kìm khóa chặt lấy tôi. Tất cả cảm xúc ấm ức, thất vọng, tức giận và bất lực dâng lên khiến tôi òa khóc nức nở, tôi vừa đánh anh vừa mắng:

“Anh có coi em là người yêu của anh không? Tại sao gặp bất cứ cái gì anh cũng giấu em? Tại sao lúc nào em cũng là người biết cuối cùng? Anh thấy làm thế là nghĩ cho em à? Có chuyện gì em cũng kể hết với anh mà…”

Trường không nói gì nữa, anh để yên cho tôi đánh, bàn tay phía sau dịu dàng vỗ lưng tôi, im lặng lắng nghe tôi trút hết nỗi lòng. Tôi có cảm giác mình đã khóc rất lâu, cổ họng tôi khô khốc, hai mắt đau nhức và sưng húp, cả người mệt nhoài. Ngoài cửa sổ, trời đã tắt nắng từ bao giờ, căn phòng tối om nhưng cả tôi và anh đều không có ý định đứng dậy bật điện.

“Em uống nước đi.” Trường đưa cốc nước cho tôi, một tay vẫn ôm choàng lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ về.

Tôi sụt sịt cầm cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, tâm trạng cũng dần bình ổn trở lại. Tôi ngồi tựa vào vai Trường, chờ đợi anh lên tiếng.

Trường nhận được học bổng của đại học Moscow từ cuối năm ngoái, sau khi nhóm anh thắng kiện trong cuộc thi Thiết kế và được xét lại kết quả thi. Tết năm ngoái, anh từng cãi nhau với bố mẹ và bị cắt tiền sinh hoạt cũng vì hai bác không ủng hộ việc sang Nga du học. Hóa ra, “bố mẹ sợ con trai học kiến trúc vất vả” và vụ công trình chú Trường thầu bị sập giàn giáo chỉ là một phần nguyên nhân .

“Nhưng anh học tiếng Nga và ôn thi chứng chỉ tiếng Anh cả năm phải không?” Tôi nhíu mày, thấy cổ họng lợn cợn, “Anh bắt đầu tính toán chuyện đi du học từ khi nào? Tại sao…” Tôi nuốt khan, “Anh xác định du học từ trước khi mình yêu nhau đúng không? Tại sao anh không nói gì với em? Biết trước sắp đi du học mà anh vẫn yêu em?”

“Không phải đâu, em nghe anh nói đã.” Trường vội vàng xoa lưng tôi, gấp gáp giải thích, “Anh muốn du học Nga từ năm nhất đại học, lúc đấy anh đã học tiếng Nga, tìm hiểu về các trường cấp học bổng, chuẩn bị hồ sơ… Nhưng bố mẹ nhất quyết phản đối, sau đấy học ở Việt Nam hai năm thì anh cũng bỏ ý định đi Nga.”

Tôi im lặng phán đoán xem lời nói của anh có bao nhiêu phần trăm là thật.

“Cuộc thi thiết kế anh từng tham gia cuối năm ngoái…” Anh dụi đầu vào cổ tôi, “Nhóm anh được xét lại kết quả và đoạt giải Ba. Phần thưởng là tiền mặt và một suất học bổng của đại học Moscow.”

Rồi anh thở dài:

“Anh học gần xong năm ba ở Việt Nam, chỉ còn hai năm nữa là ra trường, anh có định hướng rõ ràng cho tương lai rồi. Nếu như sang Nga anh sẽ phải học lại tất cả từ đầu, chưa kể đến giấy tờ thủ tục phức tạp, khác biệt ngôn ngữ, văn hóa… Tệ nhất là phải xa gia đình, xa em.” Trường vuốt ve gò má tôi, đầu ngón tay thoáng run rẩy. Tôi nhận ra anh đang xúc động. “Anh xin lỗi, lúc tỏ tình anh không nghĩ nhiều, anh chỉ rất muốn cho em biết tình cảm của anh, anh muốn đường hoàng chăm sóc em, đuổi hết mấy thằng lởn vởn quanh em với tư cách là người yêu của em.”

“Nếu là hai năm trước thì chắc chắn anh sẽ đi bằng mọi giá, nhưng bây giờ anh thấy không quá cần thiết nữa.” Anh hôn lên thái dương tôi, “Anh không nói với em vì anh nghĩ chuyện này không quan trọng, anh không muốn em phải nghĩ ngợi nhiều…”

Tôi đẩy anh ra:

“Anh đừng lấp liếm cho qua chuyện như thế, em không phải đứa trẻ con nữa.” Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này, tôi bình tĩnh chỉ ra lỗ hổng trong lời nói của anh, “Trước Tết, anh vẫn còn cãi nhau với bố mẹ vì chuyện đi du học, đầu năm nay anh vừa mới thi xong chứng chỉ tiếng Anh, rõ ràng khi nãy Hoàng nói anh bỏ du học vì em nhưng anh không phản bác.”

Trường giật mình nhìn tôi, mặt ngây ra như phỗng. Anh mấp máy môi muốn giải thích, nhưng mãi không thể thốt ra nửa chữ. Tất cả cảm xúc như cuồng phong gào thét trong tôi chợt hóa thành sự mệt mỏi thể xác, tôi có cảm giác như bị ai rút mất nửa linh hồn.

“Từ bé đến lớn, câu em nghe được nhiều nhất là: “Mẹ làm tất cả vì con”, “Mẹ chỉ muốn tốt cho con”.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng thấy mẹ không hạnh phúc, em cũng không hạnh phúc. Em không thể vui vẻ nếu người em yêu thương phải hi sinh vì em.” 

Tôi đẩy anh ra, đứng dậy bật đèn.

“Thôi được rồi, em sẽ cho anh thời gian để quyết định.” Thấy anh tái mét mặt mày, cuối cùng tôi cũng mủi lòng, “Bây giờ cảm xúc của em đang rối lắm, em cũng phải suy nghĩ lại …”

“Em đừng đi.” Mặt anh trắng nhợt như tờ giấy, anh đứng bật dậy giữ chặt tay tôi, “Em suy nghĩ lại chuyện gì? Em muốn…” Giọng anh nghẹn lại, ánh nhìn dán chặt vào tôi lộ rõ vẻ hoang mang, “Em muốn chia tay à?”

“…” Hả?

Thấy tôi không nói gì, Trường càng luống cuống, tôi nhận ra anh đang lo sợ. Anh đang sợ mất tôi ư? Tôi biết mình phải tỏ ra cứng rắn, nhưng tôi không thể ngăn được niềm vui len lỏi khi biết mình cũng là “người quan trọng” đối với anh.

Sự trầm mặc của tôi khiến Trường trở nên nóng nảy, anh kéo tôi vào lòng, lời nói gấp gáp và lộn xộn:

“Anh không chấp nhận. Có chuyện gì mình nói cho rõ ràng, hôm nay phải giải quyết xong hết, anh sai ở đâu em nói ra để anh sửa, nếu em muốn anh đi du học thì…”

“Em không muốn chia tay.” Tôi cười buồn, để mặc cho anh ôm, ngữ điệu trở nên mềm mỏng hơn, “Sao anh lại nghĩ em muốn chia tay?”

“Những chuyện anh làm vì em, em biết chứ.” Tôi nghe thấy tiếng anh thở phào, không đợi anh trả lời, tôi nói tiếp, “Anh không muốn em phải lo lắng nghĩ ngợi nhiều nên anh chưa bao giờ kể những áp lực của anh cho em nghe. Anh sợ bố mẹ anh không thích em, sợ em tủi thân nên chưa dám đưa em về gặp gia đình, tự mình tìm cách nói chuyện với bố mẹ.” Tôi luồn tay vào mái tóc anh, dịu dàng vuốt ve, “Trước mặt em, lúc nào anh cũng tỏ ra không có chuyện gì để em được vô tư vô lo, anh cố gắng hết sức để bảo vệ và chăm sóc em, em biết hết mà.”

“Huyền Chi…” Trường thấp thỏm gọi tên tôi.

“Nhưng mà em không muốn như thế. Em không muốn em là gánh nặng của ai cả.”

“Anh chưa bao giờ coi em là gánh nặng…”

“Em biết. Nhưng mà em cảm thấy em là gánh nặng của anh.” Tôi từ tốn gỡ tay anh ra, “Em là người yêu của anh, thế mà em chẳng biết anh đang có dự định gì, anh có gặp khó khăn gì không, ngày hôm nay của anh như thế nào… Những việc lặt vặt đấy anh có thể không kể với em, nhưng chuyện du học lớn như thế…” Tôi chợt thấy nực cười quá đỗi, “Rốt cuộc em hay Hoàng mới là người yêu của anh?”

***

“Phụt… Ha ha ha há há…” Trang rút vội vài tờ khăn giấy lau miệng, nó cười gập người, mặt và cổ đỏ bừng, “Mày nói thế thật á?”

Tôi buồn bực cắn ống hút:

“Ừm.”

Châu Anh nhấp một ngụm nhỏ latte, tủm tỉm cười:

“Chứng tỏ trong lòng tích tụ bất mãn từ trước mà chưa có dịp xả thôi, chắc cũng ngứa mắt Hoàng lâu rồi đúng không?”

“Ê nhưng mà Hoàng còn giống người yêu thằng Trường hơn Chi nhá.” Trang bẻ tay, liệt kê, “Hoàng ở chung với Trường này, gặp nhau mỗi ngày, cùng ăn, cùng ngủ, cùng học, cùng đi du lịch… Rồi thì chuyện gì của Trường thằng Hoàng cũng biết, mà tính ra Hoàng còn được ra mắt bố mẹ Trường trước con Chi.”

Châu Anh nhìn tôi một cách ý nhị:

“Đó, bảo sao Chi Đào ngấm ngầm không ưa.”

“…” Này này.

“Thế là cuối tháng sau Trường bay nhỉ.” Châu Anh mỉm cười, huých vai tôi, “Cho thằng Trường đi thật hả?”

Trang xen lời:

“Tưởng Chi muốn Trường đi mà? Hai đứa suýt chiến tranh lạnh vì thằng Trường định bỏ suất du học đấy còn gì?”

“Mày chẳng tinh tế gì cả.” Châu Anh phẩy tay, “Hai đứa cãi nhau vì thằng Trường làm gì cũng giấu giếm không cho Chi biết, dù mục đích của nó là tốt thì vẫn thể hiện sự thiếu tôn trọng người yêu, chứ không phải Chi giận vì Trường bỏ suất du học.”

“Thực ra tao giận vì Trường bỏ du học thật.” Tôi cúi đầu cười, không muốn để Châu Anh và Trang nhìn thấy cảm xúc cô đơn trong mắt. Tôi thật lòng hi vọng Trường có thể làm mọi thứ anh muốn, tôi không thể chấp nhận bản thân là gánh nặng, là vật cản đường của anh.

Trang ngồi khoanh chân trên tấm chiếu tatami, nó xúc từng hạt chân châu trong cốc trà sữa, hỏi vu vơ:

“Thế nếu như Trường bàn bạc với mày về vụ du học từ đầu và kiên quyết ở lại Việt Nam với mày thì sao?”

Tôi khựng lại vài giây, rồi bật cười:

“Nhưng mà từ đầu Trường đã muốn giấu giếm tao rồi.” Tôi nhấc ống hút giấy ra khỏi cốc nước, dùng thìa dằm nát miếng xoài, “Trường vẫn âm thầm học tiếng Nga, thi tiếng Anh, chuẩn bị hồ sơ, thuyết phục bố mẹ… Tao cho Trường cơ hội suy nghĩ lần nữa, Trường vẫn chọn đi Nga mà.”

Tôi như mắc kẹt trong một vòng xoáy cảm xúc. Một phần tôi không muốn Trường đi, nỗi sợ hãi xa cách cứ quấn lấy trái tim tôi. Nhưng một phần khác, tôi lại cảm thấy mình ích kỷ khi níu kéo ước mơ của anh. Càng nghĩ, tôi càng thấy rối bời. Tôi ghét cái cảm giác vừa muốn giữ anh lại, vừa muốn anh được tự do theo đuổi ước mơ của mình.

Tôi là người đã hết lời khuyên giải anh thay đổi quyết định, cũng chính tôi cảm thấy hụt hẫng thất vọng vì anh chọn đi Nga, thậm chí tôi còn âm thầm tủi thân và giận dỗi anh suốt từ ngày đó. Rõ ràng anh đang làm điều cả anh và tôi muốn nhưng tôi lại chẳng thể nào vui vẻ. Tôi không thể nào chia sẻ những điều này với Trường, những cảm xúc mâu thuẫn cứ mãi quẩn quanh khiến tôi cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.

Ánh mắt của Trang và Châu Anh chợt trở nên thương cảm:

“Tao bảo này…”

“Hay là mày chia tay nó đi.”

“Con Trà nhà tao nhiều mối ngon lắm, tao bảo nó giới thiệu cho vài anh.”

“Tao thấy Đức Trung bạn thân Khánh cũng được đấy.”

“…”

Tôi ngồi nói chuyện với Châu Anh và Trang thêm một lúc nữa thì Trường đến đón tôi qua nhà chị họ của anh. Chị họ Trường có hai đứa con, bé Dâu và bé Bí, Dâu năm nay học lớp Ba, còn Bí năm sau lên Tiểu học. Tháng trước tôi có dịp đến nhà anh chị họ Trường ăn cơm, đúng lúc chị đang muốn tìm gia sư cho bé Dâu nên hỏi tôi có nhận dạy được không.

Thực ra tôi đang làm trợ lý part-time ở công ty lần trước cô giáo hướng dẫn giới thiệu và làm mẫu ảnh freelance, nhận thêm việc gia sư có phần hơi quá sức. Chị họ Trường rất thoải mái, tôi chỉ cần dạy bé Dâu hai buổi một tuần, mỗi buổi một tiếng rưỡi, cả hai anh chị đều nhiệt tình, các bé dễ thương, tôi cũng muốn giữ mối quan hệ tốt với gia đình anh nên đồng ý.

“Woaaa cô Chi đến rồi!” Vừa bước vào nhà, Bí lon ton chạy ra đón tôi, “Cô bế con!”

“Béo như lợn ấy mà suốt ngày đòi bế.” Dâu lườm Bí, kéo tay tôi vào phòng, “Cô ơi con có cái này cho cô, mình vào học đi cô.”

Chị Mai (chị họ Trường) trong bếp bước ra, đưa cho tôi một đĩa hoa quả gọt sẵn:

“Cô Chi đến rồi à? Hai cô cháu vừa học vừa ăn tạm cho đỡ đói, tí nữa học xong ăn cơm.”

Trường cúi đầu giúp tôi cất giày lên kệ, bước theo tôi:

“Còn em thì sao?”

Chị Mai ngạc nhiên ngẩng đầu lên:

“Sao hôm nào Huyền Chi đến dạy mày cũng phải đi theo thế hả em? Thiếu hơi người yêu không chịu được à?”

“Tháng sau em bay rồi mà, phải tranh thủ chứ.” Trường nhún vai, khom người bế Bí nâng lên cao.

Bí ôm cổ Trường, tò mò hỏi:

“Cậu Trường đi du học thế cô Chi thì sao?”

Chị Mai ghẹo:

“Cô Chi ở Việt Nam lấy người khác chứ sao.”

Bạn có thể đọc full Trước Khi Anh Đến cùng hàng ngàn bộ truyện ngôn tình – lãng mạn – cảm xúc khác tại Trạm Truyện (tramtruyen.net)

Đọc gì tiếp theo?

Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.

Ảnh bìa của Khoa Cử Hằng Ngày – Đảo Lý Thiên Hạ
Full
Đam Mỹ · Đang thịnh hành

Khoa Cử Hằng Ngày – Đảo Lý Thiên Hạ

Giữa đêm tối, Dương Diệp đột ngột tỉnh dậy trong thân xác một thư sinh, đối diện chàng là A Hỉ – một thiếu niên tuấn mỹ mặc hỉ phục đỏ thắm. Với bản tánh lạnh lùng và không chút cảm xúc, Dương Diệp mạnh mẽ tuyên bố: “Ta không màng chuyện yêu đương, không […]
0.0 101 Chương
Ảnh bìa của Trò Chơi Lối Cũ – Vân Thượng Phi Ngư
Full
Đô Thị · Đang thịnh hành

Trò Chơi Lối Cũ – Vân Thượng Phi Ngư

Trong thế giới của “Trò Chơi Lối Cũ” của tác giả Vân Thượng Phi Ngư, ta sẽ được dẫn dắt vào một cuộc hành trình đầy nghiệt ngã và cảm động giữa những kẻ tưởng chừng đã rời xa nhau mãi mãi. Hạ An Viễn, một chàng trai từng lừng lẫy với gia thế và […]
0.0 125 Chương
Ảnh bìa của Tạo Phản Trượng Phu Cũng Trọng Sinh
Full
Hài Hước · Đang thịnh hành

Tạo Phản Trượng Phu Cũng Trọng Sinh

Kiếp trước, Ôn Nhuyễn ngỡ mình đã bước vào cuộc đời an yên khi gả cho Kiêu Vương – một thân vinh quang, quyền thế chạm trời. Nhưng phú quý chưa hưởng bao lâu, nàng lại bị kéo vào kết cục bi thảm nhất đời: Kiêu Vương tạo phản, phản loạn thất bại, toàn phủ […]
0.0 131 Chương
Ảnh bìa của Vương Phi, Ta Không Muốn Làm
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Trong thế giới của “Vương Phi, Ta Không Muốn Làm”, Diêu Phẩm Nhàn không chỉ là một người phụ nữ bình thường, mà còn là một Vương phi mang trong mình nỗi cô đơn và trách nhiệm đè nặng. Đã năm năm gả cho Ngụy Vương, cuộc sống của nàng chỉ gói gọn trong những […]
0.0 184 Chương
Ảnh bìa của Hoa Sắc Tẩy – Thất Lệ Nguyệt
Full
Xuyên Không · Đang thịnh hành

Hoa Sắc Tẩy – Thất Lệ Nguyệt

Ngày hôm đó tràn đầy ẩn ý, tôi khoác lên mình trang phục phượng quan hà bào rực rỡ, đầu đội khăn voan đỏ thắm, bước vào Vương phủ với lòng tràn ngập hồi hộp và hy vọng. Người mà tôi sắp cập bến lại chính là nam chính trong tiểu thuyết ngược mà tôi […]
0.0 74 Chương
Ảnh bìa của Xuân Đình Nguyệt – Minh Nguyệt Sương
Full
Ngôn Tình · Đang thịnh hành

Xuân Đình Nguyệt – Minh Nguyệt Sương

Trong không gian đầy biến động của thời đại phong kiến, “Xuân Đình Nguyệt” mở ra một câu chuyện đầy nước mắt về kiếp sống của một tiểu thư trong phủ Anh Quốc công. Khi bước vào năm thứ ba với danh hiệu được mong đợi, tiểu thư trong lòng chỉ ấp ủ một điều […]
0.0 31 Chương

Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...