Tôi cười gượng, chuyển chủ đề:
“Mẹ Trường có dặn gì không?”
“Tôi chỉ đi ship hàng thôi bạn.” Khánh cười cười, đóng cốp xe lại, cúi đầu bê thùng hàng nặng nhất, “Bạn xách hai túi nhỏ kia đi, còn thùng nữa tí tôi xuống bê nốt cho.”
Tôi cúi xuống xách hai túi rau và hoa quả, bước đi bên cạnh Khánh, lưỡng lự:
“Thế… Mẹ Trường có hỏi gì về tao không?”
Bố mẹ Trường rất lịch sự với tôi, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận ra hai bác không thích tôi lắm. Châu Anh và Trường luôn kín kẽ, tôi gần như không thể dò hỏi được gì. Tôi biết hai người sợ tôi nghĩ ngợi nhiều, nhưng tôi thật lòng muốn vun vén mối quan hệ của tôi và Trường, tôi muốn cùng anh đi xa hơn, nên tôi không thể không quan tâm đến cảm nhận của bố mẹ anh.
Khánh nhún vai:
“Bạn đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”
Tôi không nói gì, im lặng nhìn Khánh chằm chằm.
“Thôi được rồi.” Khoảng nửa phút sau, cậu ta thở dài, liếc tôi, “Mày không hỏi được thằng Trường nên bắt nạt tao đúng không?”
Tôi mỉm cười không đáp, ấn nút thang máy.
“Mày có vấn đề gì với bố mẹ Trường à?” Khánh hỏi ngược lại tôi, “Bố mẹ nó khá là…” Cậu ta nhíu mày, lựa chọn từ ngữ, “Khá là tử tế với mày mà.”
Tôi bắt đầu hơi hối hận vì nghĩ có thể thăm dò Khánh, cậu ta quá cẩn thận. Cảm giác như mỗi một lời Khánh nói ra đều đã được cân nhắc rất kỹ càng, hay là cậu ta vốn không để tâm đến chuyện của tôi và Trường? Tôi cụp mắt, đáp qua loa:
“Chắc là tao nghĩ nhiều quá.”
Tôi đứng sát vào trong góc, lơ đãng nhìn số tầng đang chậm chạp nhảy lên. Khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy, Khánh đột ngột lên tiếng:
“Mày với thằng Trường bù trừ hoàn hảo đấy, một đứa thì nghĩ nhiều, một đứa thì phổi bò.” Cậu ta bước ra ngoài theo tôi, “Mày lo lắng cũng phải, gia thế và địa vị xã hội của bố mẹ là bậc thang của con cái, mày cảm thấy “dưới cơ” vì không có gia đình…” Khánh khựng lại, gương mặt thoáng chút bối rối, “Không có gia thế như Trường là suy nghĩ bình thường của người bình thường.”
“… Ừm.” Tôi ậm ừ, mở cửa nhà, “Tao biết mà.”
“Tao có nghe Châu Anh nói chuyện của bọn mày, tao chỉ biết sơ sơ thôi, mày hỏi tao ý bố mẹ Trường như nào thì tao chịu.” Cậu ta đổi giọng, an ủi tôi, “Thực ra nhà thằng Trường thoáng mà, bố mẹ nó phất lên nhờ kinh doanh, cũng gọi là có của ăn của để chứ không đến nỗi thư hương thế gia, trâm anh thế phiệt. “Môn đăng hộ đối” không phải vấn đề gì đó quá quan trọng như mày nghĩ.”
Tôi thở dài, ngắt lời Khánh:
“Có thể bố mẹ Trường không cần gia đình con dâu phải có quyền có thế gì, nhưng ít nhất cũng phải là gia đình cơ bản, lý lịch trong sạch…” Tôi để túi rau và hoa quả xuống bên cạnh chiếc tủ gỗ gần cửa ra vào, “Hai bác là người lịch sự, dù không thích tao thì vẫn không tỏ thái độ ra mặt đâu.”
Tôi hơi bất ngờ vì tôi có thể nói nhiều về chuyện riêng tư và thể hiện sự bất an với một người không mấy thân thiết như Khánh, những thứ mà tôi còn chẳng dám phơi bày trước mặt người yêu của mình.
“Hai bác không hẳn là không thích mày, tất nhiên có phần không ưng vì hoàn cảnh gia đình mày hơi phức tạp. Bố mẹ nó thoáng đến đâu thì cũng sẽ lấn cấn chuyện mày thân cô thế cô, người ta không nói ra nhưng chắc chắn từng suy nghĩ mày muốn đào mỏ lợi dụng thằng Trường.”
Khánh thong dong bước theo sau tôi, thái độ dửng dưng của một người ngoài cuộc.
“Thằng Trường có nói gì với mày về bố mẹ nó không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu:
“Trường không nói gì…”
Trên mặt Khánh thoáng xuất hiện biểu cảm mỉa mai, cậu ta cười nhạt, đổi chủ đề:
“Nhà chị họ tao cũng khá có điều kiện, ngang ngửa thằng Trường, bà đấy yêu thằng nào dưới quê, hôm về ra mắt nhà bạn trai bị cả họ bên đấy chê vì không biết nấu nướng, thế là chia tay.” Cậu ta nhún vai, “Kể cả mày có là con gái của Phạm Nhật Vượng thì chắc gì ai gặp cũng thích mày, đúng không? Ấn tượng và định kiến ban đầu có thể thay đổi, có những người mày không ưa họ, nhưng tiếp xúc một thời gian thì mày lại thấy quý họ, cái đấy rất bình thường.”
“Cảm ơn mày đã an ủi tao nhé.”
“Không có gì đâu.” Khánh phẩy tay, “Mày cũng không cần phải khúm núm, tự ti hay tìm cách lấy lòng bố mẹ nó, cứ sống tử tế đường hoàng, người lớn tự biết mày thế nào.”
Cổ họng tôi hơi nghẹn lại vì thiện ý bất ngờ, lòng tốt của người khác luôn khiến tôi dễ dàng cảm động.
“Ừm, tao cảm ơn mày nhiều.”
Cậu ta liếc tôi:
“Đấy là tại mày chưa thấy thằng người yêu mày dẫn một thằng khác về ra mắt gia đình vì muốn bố mẹ nó nghĩ nó thích con trai và quay xe chấp nhận mày với nó yêu nhau.”
“… Hả?”
Ánh mắt Khánh chợt trở nên thương cảm:
“Mày yêu thằng đần như Trường chắc vất vả lắm.”
“…”
***
Còn gần một tuần nữa đến hạn nộp bài Nghiên cứu Khoa học cho giảng viên hướng dẫn, thời gian gần đây, tôi gần như ăn ngủ với sách vở và laptop. Nhóm chúng tôi chọn chủ đề nghiên cứu về quyền bình đẳng của phụ nữ trong lao động Việt Nam, đối chiếu với pháp luật quốc tế.
Chúng tôi nghiên cứu bằng phương pháp định tính nên không cần thu thập và xử lý số liệu phức tạp, nhưng chỉ riêng việc làm khảo sát đã đủ khiến cả nhóm mất ăn mất ngủ. Tôi vẫn chưa tìm được công việc part-time ưng ý nên dồn toàn bộ tâm sức vào bài nghiên cứu, tôi thích cảm giác đắm chìm trong kiến thức, nếu không phải lo lắng về tiền bạc, chắc chắn tôi sẽ dành toàn bộ quỹ thời gian để học.
Trường ủng hộ tất cả mọi thứ tôi làm, anh đặc biệt tỏ ra tích cực khi biết tôi muốn tập trung nghiên cứu và có dự định học lên cao. Tôi đoán Trường đã dặn bạn bè hạn chế đến đây vì sợ ảnh hưởng đến tôi, lâu lắm rồi tôi không gặp Dương, An Thy và Nhật Minh, riêng Hoàng thì ngày nào cũng đụng mặt.
Từ lúc biết Trường “dẫn một thằng khác về ra mắt gia đình vì muốn bố mẹ nghĩ mình thích con trai”, tôi không thể nhìn Hoàng một cách bình thường được nữa. Mỗi khi chỉ có Hoàng ở cửa hàng, tôi sẽ chủ động dọn đồ đi chỗ khác học.
“Mày chờ lâu chưa?” Tôi ôm chồng sách chuyên ngành từ tầng hai xuống, mỉm cười khi thấy Ngọc.
“Tao vừa đến thôi.” Ngọc chạy đến muốn cầm bớt sách giúp tôi, “Tao cầm giúp một ít cho.”
Tôi ngó cẳng tay mảnh khảnh của Ngọc, nghiêng người né sang bên, lắc đầu:
“Tao tự mang được, mày chạy lên tầng hai cầm giúp tao cái túi xách trên bàn xuống với, túi màu trắng có móc khóa len hoa hướng dướng nhé.”
“Oke.” Ngọc vui vẻ gật đầu, chạy bước nhỏ lên trên tầng.
Bạn thu ngân trực ở tầng một cho tôi mượn một cái túi vải lớn để đựng sách, tôi mang đồ đạc ra xe, đợi một lúc lâu mà không thấy Ngọc xuống. Tôi tưởng Ngọc không thấy túi, lại lọ mọ quay lại cửa hàng, đi lên tầng hai.
Trên bàn trà xuất hiện mấy cục khăn giấy thấm máu, Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu lên, tay cầm khăn giấy bịt chặt mũi, còn Hoàng bối rối đứng ôm cuộn giấy to đùng, vẻ mặt vừa hoang mang vừa lo lắng. Ngọc không nhìn thấy tôi, luống cuống giải thích với Hoàng:
“Tớ không sao đâu! Bình thường tớ vẫn hay bị chảy máu cam, hôm qua tớ còn ăn rất nhiều thịt bò nữa!” Càng về sau giọng Ngọc càng nhỏ, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn Hoàng, “Cậu đừng hiểu nhầm!”
Tôi nhướng mày, quét mắt nhìn Hoàng. Có vẻ Hoàng vừa mới thức dậy, tóc cậu ta bù xù như cái tổ quạ, vẻ ngái ngủ hiện rõ trên mặt. Cậu ta vẫn mặc nguyên đồ ngủ đi xuống tầng hai, chắc chắn không thể ngờ có một cô gái lạ mặt xuất hiện ở đây vào giờ này.
Đấy không phải trọng điểm.
Trọng điểm là chiếc áo ba lỗ màu trắng bó sát người mà Hoàng đang mặc. Tôi đưa mắt nhìn ra chỗ khác, cảm thấy lý do Ngọc chảy máu mũi hoàn toàn có thể hiểu được.
***
Nhóm chúng tôi đoạt giải Nhì cuộc thi Nghiên cứu khoa học cấp trường và được chọn dự thi giải thưởng sinh viên NCKH cấp Bộ. Giảng viên hướng dẫn là cô phó trưởng khoa Luật, sau buổi thuyết trình, cô gặp riêng và ngỏ ý giới thiệu tôi đến thực tập tại công ty Luật rất có tiếng ở Hà Nội.
“Bạn cô làm luật sư ở công ty này, bác ấy bận nên đang cần tuyển thêm trợ lý part-time, kinh nghiệm của em vẫn hơi non nhưng cứ thử xem sao.” Cô đưa thư giới thiệu và danh thiếp cho tôi, “Em liên hệ theo số điện thoại này bảo là sinh viên của cô, đây là cơ hội tốt, em chịu khó theo bác ấy học hỏi.”
“Em cảm ơn cô nhiều ạ.”
Cầm tấm danh thiếp và thư giới thiệu trên tay, tôi có cảm giác lâng lâng như đang bước trên mây. Tôi lấy điện thoại ra, muốn chia sẻ niềm vui bất ngờ này với Trường ngay lập tức.
[Nhóm em được giải Nhì NCKH]
[Tháng sau sẽ dự thi NCKH cấp Bộ]
[Hôm nay cô giáo hướng dẫn gặp riêng giới thiệu em đến thực tập ở công ty XXX]
Tôi mím môi, ngăn mình không nở nụ cười toe toét:
[Anh có thưởng gì cho em không?]
Trường chưa xem tin nhắn, Messenger hiện trạng thái online 2 giờ trước. Tôi đoán giờ này anh vẫn đang đi làm thêm nên không đợi anh trả lời mà ghé tiệm bánh gần đó mua một set bánh mousse và ít hoa tươi, sau đó về thẳng shop bán họa cụ của Trường.
Đến nơi, tôi trông thấy xe máy của Trường đỗ trước cửa shop. Tôi gật đầu chào hỏi bạn thu ngân, rồi quen cửa quen nẻo đi thẳng lên tầng hai. Cửa phòng khép hờ, trong phòng loáng thoáng tiếng nói chuyện của con trai.
“Thế là bỏ à?”
“Ừ, cũng không cần thiết lắm.” Trường uể oải lên tiếng, “Ở Việt Nam học 3 năm, sang Nga thêm 3 năm nữa, học nghiên cứu sinh 2-3 năm bên đấy rồi bao giờ mới kiếm được tiền.”
“Nhà mày có thiếu tiền đâu?” Hoàng trả lời, giọng nói xen lẫn chút bực bội và bất lực, “Mày cãi nhau với bố mẹ suốt từ năm ngoái đến năm nay vì muốn bố mẹ cho đi du học, đến lúc bố mẹ xuôi xuôi thì lại bỏ. *** ** yêu đương vào đần hết cả người.”
“Mày đừng nói thế, đây là quyết định của tao, đừng lôi Huyền Chi vào.” Tôi có thể nhận ra cảm xúc lộn xộn và bực dọc của Trường qua tông giọng.
Hoàng cười khẩy, mỉa mai:
“Bảo vệ thế cơ? Mày có chắc là mày yêu con Chi không? *** ** mày trầy trật mãi mới giành được suất học bổng trường kiến trúc Moscow, cả năm cày chứng chỉ tiếng Anh, học tiếng Nga, làm giấy tờ, cãi nhau với bố mẹ đến mức cắt hết tiền sinh hoạt, rồi tự dưng đến lúc xong hết thì mày bảo *** muốn đi nữa vì Huyền Chi? Mày nghĩ con Chi biết được có vui không?”
Anh im lặng một lúc, nói tiếp:
“Đừng kể cho Huyền Chi nghe, mày để Huyền Chi biết thì tao với mày *** bạn bè gì nữa.”
Từ lúc tôi thường xuyên đến đây, tôi chưa từng ngửi thấy mùi thuốc lá, thế nhưng bây giờ mùi thuốc lá trong phòng rất nồng, nồng đến mức hai mắt tôi cay xè. Tôi để đồ trên tay xuống đất, nặng nề đẩy cánh cửa gỗ.
Trường đứng bật dậy, anh sửng sốt nhìn tôi, sắc mặt tái mét. Anh dập vội điếu thuốc xuống gạt tàn, sải bước đến ôm tôi, giọng nói thoáng run rẩy:
“Em đến lâu chưa?”
Tôi không đáp, nghiêng đầu liếc Hoàng đang ngồi trên ghế sô pha, bình thản hỏi:
“Tao nói chuyện riêng với Trường một lúc được không?”
Hoàng ngước lên, đôi mắt đen như một đầm nước không đáy chú mục vào tôi, khoảng nửa phút sau, cậu ta nhướng mày, đứng dậy quơ tay vơ lấy chìa khóa và balo. Tôi đẩy Trường ra, đứng nép sang một góc để Hoàng đi ra ngoài.
Tôi bước về phía bàn trà, ngồi xuống ghế, còn Trường vội vàng dọn dẹp tàn thuốc và mở cửa sổ để bay bớt mùi thuốc lá.
“Anh ngồi xuống đây.” Tôi rót nước ra hai chiếc cốc, đẩy một cốc về phía đối diện, “Anh giấu em những chuyện gì, kể hết cho em nghe.”
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?