🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 53: Sinh nhật sóng gió (P1)

Sinh nhật Trường vào 10/4, trùng với ngày giỗ tổ Hùng Vương năm nay. Vài ngày trước sinh nhật, anh thông báo phải về Hải Phòng đi du lịch với gia đình, hiển nhiên năm nay anh sẽ đón sinh nhật với gia đình ở Hải Phòng luôn.

Tôi cố không tỏ ra hụt hẫng, nhưng có lẽ gần đây anh nuông chiều tôi quá mức, tôi không kìm nổi cảm xúc tủi thân, lẩm bẩm mấy câu:

“Anh bảo năm nay sẽ đón sinh nhật với em nên em lên kế hoạch hết cả rồi…” Tôi chuẩn bị quà và lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho anh trước cả tháng, giờ phải hủy hết.

Trông Trường còn thất vọng hơn cả tôi, anh kéo tôi ngồi lên đùi, vừa ôm tôi vừa cọ đầu vào cổ tôi, mái tóc ngắn rối bù của anh khiến vùng da non ở cổ ngứa râm ran.

“Anh xin lỗi.” Tôi nghe thấy anh lên tiếng, giọng nói rầu rĩ, “Mấy năm trước anh toàn ăn sinh nhật ở Hà Nội, tối qua mẹ gọi điện anh cũng bất ngờ lắm.”

Tôi biết một năm Trường chỉ về nhà có vài lần, trong tương lai, thời gian anh ở cạnh tôi chắc chắn nhiều hơn thời gian anh ở bên gia đình. Tôi không muốn khiến anh khó xử, nhưng buồn thì vẫn buồn. Tôi cố tỏ ra không sao cả, dịu dàng vuốt tóc anh:

“Anh đi chơi vui nhé, khi nào về Hà Nội em sẽ tặng quà cho anh sau.”

“Hay là mình ăn sinh nhật sớm?” Anh ngước lên nhìn tôi, bàn tay đặt phía sau nhẹ nhàng xoa lưng tôi an ủi, “Sáng mùng 9 anh về Hải Phòng, tối mùng 8 em có rảnh không?”

Tôi bật cười, tâm trạng sáng sủa thoải mái hẳn lên.

“Cũng được.”

***

“Nhà ga xin nhắc quý khách có vé tàu LP7 nhanh chóng vào ga…”

Tôi ngả lưng vào ghế, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hỏa, quan sát mọi người hối hả xách theo hành lý tìm toa tàu. Năm nay Trang rủ tôi về Hải Phòng nghỉ lễ, hai đứa đều bận việc, đến chiều tối ngày mùng 9 mới lên tàu.

“Dạo này mày tăng cân à?” Trang nhàn nhã bóc một gói bánh, nheo mắt ngắm nghía khuôn mặt tôi, “Đúng là người có tình yêu có khác, trông mặt mũi sáng bừng lên, lúc nào cũng tươi như hoa.”

Tôi dùng hai tay ôm mặt:

“Thật à? Dạo này ai cũng bảo tao béo lên.”

“Béo so với mày hồi xưa thôi, bây giờ mới đẹp.” Trang bóc bánh chia cho tôi một nửa, “Giờ mày có da có thịt hơn, trông có sức sống hơn nhiều. Thằng Trường nuôi mát tay đấy.”

“Trộm vía.” Tôi cười cười, cúi đầu cắn miếng bánh trên tay Trang, mở điện thoại kiểm tra thông báo.

Group chat có tin nhắn mới, Châu Anh tag tôi và Trang:

[Chồng @Chi Đào đang đút táo cho cháu trai @Thu Trang Duong này]

Gửi kèm là tấm ảnh Trường đang mỉm cười dịu dàng cầm nĩa đút táo vào miệng Hoàng, hai người nhìn nhau tóe lửa, trong góc bức ảnh là một cô gái trông rất quen, hình như là… chị Quan Thư?

[Đang ở đâu đấy?] Trang hỏi.

[Đồ Sơn]

[Năm nay nhà tao đi du lịch chung với nhà thằng Trường]

[Có thêm Khánh, bà Thư chị họ tao với bạn của Trường nữa]

Châu Anh đế thêm:

[Cháu trai á khoa HAU của mày đấy hả?]

Trang thả emoji, rồi quay sang tôi, tỏ vẻ nghi ngờ:

“Bà Thư có phải là…”

Tôi mím môi:

“Là chị mà hồi xưa Trường thích đấy.” Trong lòng tôi chợt bùng lên ngọn lửa không tên, “Chị Lê Ngọc Quan Thư học chuyên ngành Thiết kế nội thất đại học Kiến Trúc, mà ngày xưa Trường đòi thi Kiến Trúc vì chị ấy đấy.”

“… Ồ.” Trang nhìn tôi trân trối, lẩm bẩm, “Thế là Nguyễn Công Trường bùng kèo sinh nhật với mày để về Hải Phòng đi du lịch với Hoàng và crush cũ của nó.” Trang bóc thêm một gói bánh, “Nó có kể cho mày là nó đi với ai không?”

Tôi xụ mặt:

“Không.”

Trang bặm môi, cố không lộ ra nụ cười toe toét:

“Chắc… Chắc nó có lý do riêng. Mày cứ bình tĩnh.”

“Tao đang rất bình tĩnh.”

Tôi không thể nói rõ bây giờ cảm xúc trong lòng mình như thế nào, nhưng chắc chắn là không hề vui vẻ dễ chịu. Cách đây nửa tiếng, Trường vừa mới gửi ảnh chụp bể bơi khu resort cao cấp ở Đồ Sơn cho tôi và nói nhớ tôi, này thì “Anh nhớ em”, “Ước gì em ở đây với anh”. Đúng là không thể tin miệng lưỡi đàn ông.

Tôi cắn nhẹ môi dưới, không trả lời tin nhắn của Châu Anh mà nhắn riêng cho Trường:

[Em vừa lên tàu với Trang, anh đang làm gì thế?]

Trường rep rất nhanh:

[Anh vẫn đang ở khách sạn]

[Chán lắm]

[Sáng 11 anh mới được về, không kịp gặp em]

Tôi thở hắt ra, trả lời mà không kịp suy nghĩ:

[Em thấy không có em anh vẫn vui lắm mà]

Nhắn xong, tôi mới nhận ra giọng điệu của mình quá mức ngoa ngoắt, không giống tôi ngày thường chút nào. Trong khung chat, Trường vẫn đang soạn tin nhắn, anh cứ viết rồi lại xóa. Tôi vừa bực bội vừa xấu hổ vì không kiểm soát được cảm xúc, vội vàng thoát khung chat, tắt 4G, úp điện thoại xuống bàn.

“Mới cãi nhau với Trường à?” Trang lấy hai quả quýt trong túi, chia cho tôi một quả, “Hay tao hỏi con Chanh thử nhá?”

“Mày định hỏi gì…” Tôi uể oải nhìn đường phố Hà Nội từ từ lùi về sau qua cửa kính, tay mân mê quả quýt, “Bọn tao cãi nhau gì đâu, hôm trước Trường thông báo giỗ tổ về Hải Phòng đi du lịch với gia đình, bọn tao ăn sinh nhật sớm tối qua rồi.”

Trang không nói gì nữa, còn tôi im lặng bóc quýt, càng lúc càng cảm thấy khó chịu, giống như có tảng đá đè nặng lên ngực. Tôi không rõ vì sao mình không vui, Trường đã thông báo kế hoạch du lịch với gia đình từ trước, mặc dù Trường từng thích chị Thư, tôi biết hai người chẳng có gì với nhau, anh cũng không du lịch riêng với Thư mà còn có bạn bè và gia đình đi cùng.

Trường không phải người thích bị kiểm soát, vì vậy tôi chưa bao giờ tra hỏi lịch trình và các mối quan hệ xã giao của anh, nhưng từ khi yêu nhau, anh luôn chủ động báo cho tôi biết anh đi đâu, làm gì, ở cạnh ai, khi nào về. Có lẽ vì thái độ lấp liếm của anh khiến tôi thấy bất an, hoặc có lẽ anh quá nuông chiều nên tôi càng ngày càng đòi hỏi. Anh không có nghĩa vụ phải báo cáo chi tiết mọi hoạt động của anh với tôi, anh cũng có mối quan hệ riêng của anh, đâu thể kè kè bên cạnh tôi 24/7.

***

Trang đưa tôi về nhà ông bà ở gần cảng Đình Vũ, bà nội Trang qua đời 2 năm trước, chỉ còn ông nội sống một mình. Trước đây cả nhà con bé đều ở Hải Phòng, đến năm chúng tôi lớp 12, bố mẹ Trang phải chuyển đến tỉnh khác do tính chất công việc. Nhà có hai chị em, em gái Trang ở với bố mẹ, còn Trang ở lại Hải Phòng với ông bà học nốt một năm cuối rồi lên Hà Nội học đại học.

“Giỗ chạp, lễ Tết các thứ bố mẹ và em gái tao vẫn về Hải Phòng, còn bình thường thì có mỗi mình ông.” Chúng tôi đeo balo đi vào trong ngõ, vừa đi vừa nói chuyện, “Bố mẹ tao muốn đón ông đến ở cùng để tiện chăm sóc nhưng ông không chịu,” Trang thở dài, “Ông bảo là không muốn để bà ở đây một mình, sợ bà tủi thân.”

“Ông thương bà thật.” Tôi mỉm cười cảm thán, “Nhưng người già ở một mình sợ lắm, lỡ có bất trắc gì…” Tôi nhìn bảng hiệu ghi tên ngõ Bùi Thị Từ Nhiên, trong lòng dâng lên cảm xúc thân thuộc, “Ông khăng khăng không chịu thì cũng khó, tao nghĩ nên thuê bảo mẫu đến chăm sóc ông, có vấn đề gì người ta còn kịp thời báo cáo cho mình.”

“Ừm, nhà tao phải lắp camera và thuê giúp việc theo giờ, mỗi ngày bác giúp việc qua hỗ trợ ông nấu nướng dọn dẹp khoảng 3 tiếng.” Trang khoác tay tôi, “Bố mẹ tao đang cố gắng xin chuyển công tác về Hải Phòng, chắc con Trà thi đại học xong nhà tao lại về đây.”

Nhà của ông Trang ở gần khu tập thể cũ, căn nhà hai tầng màu vàng nhạt, cửa màu xanh biển đã tróc sơn, trước cổng có một giàn hoa giấy mọc um tùm. Cửa cổng không đóng, chúng tôi bước vào sân thì thấy một cô bé mặc yếm màu vàng đang trong tư thế chuẩn bị đại chiến với con mèo cam to tướng, cô bé nhập tâm đọc lời thoại:

“Yêu nghiệt to gan, hôm nay lão Tôn nhất định thu phục được ngươi!” Vừa nói, em ấy vừa giơ chổi lông gà lên, “Hãy xem gậy Như Ý của ta đây!”

Con mèo cam cũng phối hợp nhảy chồm lên mấy cái, đuôi dựng thẳng, hai tai giật giật.

“Ờm…” Trang hắng giọng.

Thu Trà (sau đó tôi mới biết Thu Trà là tên em Thu Trang) như thể bị ai đó điểm huyệt, cô bé cứng ngắc quay đầu lại. Chúng tôi xấu hổ nhìn nhau, tôi và Trang cố gắng mím môi nhịn cười, còn Thu Trà trông tuyệt vọng như thể cuộc sống không còn gì nuối tiếc.

“Mẹ ơi mẹ gọi con ạ!!!” Trà đột ngột đứng bật dậy, ôm theo con mèo cam và chổi lông gà chạy thẳng vào nhà, “Mẹ vừa gọi con nhặt rau đúng không ạ?”

“Tôi không mướn chị giúp, vướng tay vướng chân tôi.” Giọng mẹ Trang dưới bếp vọng lên, “Úi giời lại còn mang con mèo xuống bếp, hai đứa lên nhà trông nhau để bố mẹ nấu cho nhanh, chị Trang sắp về rồi.”

Trang để đồ xuống chiếc ghế dài bằng gỗ lim ở phòng khách, cười toe toét gọi to:

“Bố mẹ!”

“Trang về rồi à?” Bố mẹ Trang vội vàng từ dưới bếp lên nhà, tôi còn chưa kịp cất tiếng chào thì mẹ Trang đã bước tới ôm chặt nó, mắng yêu, “Sao mà càng ngày càng gầy thế này? Từ Tết đến giờ chẳng thấy mặt mũi đâu, được nghỉ là tót về Hải Phòng thôi!”

“Hải Phòng có mỗi mình ông mà mẹ, phải về chơi với ông chứ!” Trang cười tươi rói, cọ đầu vào cổ mẹ làm nũng, “Dạo này mẹ có bị đau cổ nữa không, con mua máy mát-xa cổ cho mẹ đấy.”

“Chị mua mỗi quà cho mẹ thôi à? Không có gì cho bố à?”

“Có mà, con mua đông trùng hạ thảo cho bố ngâm rượu này, túi Melody cho Trà nữa… Ông đâu hả mẹ?”

“Ông vừa ra ngoài mua nước ngọt cho mấy đứa, chắc ông sắp về rồi.”

Tôi gượng gạo đứng một góc, chẳng thể hòa nhập vào bầu không khí đầm ấm vui vẻ của gia đình người ta, giống như một kẻ dư thừa.

“Chào con gái, con gái vào đây.” Mẹ Trang đột ngột kéo tay tôi, niềm nở hỏi han, “Huyền Chi càng lớn càng xinh, lâu lắm bác mới gặp con.” Bác thân thiết vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi, “Trông ra dáng lắm rồi, bác nhìn cứ tưởng hoa hậu nào đến nhà.”

Bố Trang xoa đầu:

“Chi học cùng lớp cấp Ba với Trang nhà mình à? Lớp thầy Nam đúng không?”

“Đúng rồi, hình như ngày xưa con Trang nhà mình lắm mồm quá nên thầy Nam cho ngồi cạnh Chi. Huyền Chi ngoan lắm, học giỏi, hát hay, năm nào họp phụ huynh thầy cũng khen.”

Trang ngúng nguẩy:

“Con hướng nội ít nói mà!”

“Hai bác vẫn nhớ con ạ?” Tôi thoáng bất ngờ, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy dọc cơ thể, ấm tận tim can. Tôi nâng giỏ trái cây trên tay lên, mỉm cười, “Con có mang ít quà…”

Bác gái đỡ giỏ hoa quả, kéo tôi ngồi xuống ghế, trách móc:

“Con bé này khách sáo quá, không phải quà cáp gì cả, lần sau đến chơi mà mang quà là bác giận đấy nhé!”

Mẹ Trang cũng trạc tuổi mẹ tôi, bác hay cười, nhiệt tình, luôn lo lắng quan tâm mọi người một cách thái quá (Trà nhận xét) và rất dễ xúc động. Biết mẹ tôi mất, bác gái ôm rịt lấy tôi, sụt sịt mãi. Tôi vừa bối rối vừa luống cuống, chỉ biết ôm lại bác an ủi, lặp đi lặp lại câu “Cháu không sao mà”. Bố Trang thì có vẻ trầm tính, trong suốt bữa cơm, bác gần như không nói chuyện mà chỉ im lặng nghe mẹ Trang nói, thi thoảng bác lại đảo đũa gắp thức ăn cho mọi người, bác gắp cho cả tôi nữa. Không khí trong nhà đầm ấm và dễ chịu, trải nghiệm này quá đỗi mới mẻ khiến tôi cứ mãi bồn chồn không yên, có lẽ vì tôi chưa từng được sống trong một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, cũng có lẽ do tôi biết sự ấm áp này không thuộc về mình.

Suốt cả buổi tối, tôi không có cơ hội chạm tay vào điện thoại, mãi đến khi yên vị trên giường, nghe Trà hỏi: “Chị Chi có người yêu chưa?”, tôi mới nhớ ra tôi đang giận Trường.

Tôi giật mình sờ lần đầu giường tìm điện thoại, Trang trả lời thay:

“Có rồi, yêu cái anh đẹp trai trường Kiến Trúc đến trường mày tư vấn tuyển sinh hồi đầu năm đấy.”

“Vãi!!! Thế á?” Thu Trà ngồi bật dậy, “Cái anh tóc trắng để buzz cut trông đểu đểu mà cuốn điên ấy hả?”

“Còn ai vào đây nữa, mà thằng Trường không giống hồi mày gặp nữa đâu, giờ trông nó ngoan như cún.” Trang vươn vai, liếc tôi, cười tủm tỉm, “À, biết sao không, hồi cấp Ba con Chi thích thầm thằng Trường đấy.”

“Waoooo! Kể em nghe đi!”

Tôi lườm Trang, cúi đầu kiểm tra thông báo, mặc kệ Trang và Trà ríu rít thảo luận chuyện tình cảm của tôi ngay trước mặt tôi. Tôi cố tỏ ra bình thản, xử lý tin nhắn của người khác xong xuôi rồi mới mở tin nhắn Trường gửi. Anh gửi khoảng hơn chục tin nhắn, quanh quẩn chỉ xin lỗi và dỗ dành, tin nhắn gần nhất là:

[Em bé gặp chuyện gì không vui thế]

[Anh lại làm gì sai à]

[Kể cho anh nghe được không]

Hừ, anh vẫn chưa biết anh sai ở đâu cơ đấy.

[Anh không sai, em sai]

[Tất cả là lỗi của em]

Tôi giận dỗi nhắn lại, tắt điện thoại ném sang bên cạnh. Trà và Trang đã nói sang chủ đề khác, chủ đề Dương Minh Hoàng.

“Thật sự đấy, nhà mình với nhà anh Hoàng cách nhau 5-6 đời luôn, xa lắc xa lơ, bắn đại bác không tới. Bố có biết nhà anh Hoàng đâu, bố còn chẳng gọi bố anh Hoàng là cháu.” Trà nắm tay Trang, ánh mắt chân thành tha thiết, “Em thích anh Hoàng lắm…”

Trang giật tay lại:

“Thích thì mày tự đi mà yêu nó!”

“Không ý là em quý anh Hoàng như một người anh rể!”

“Nhưng mà tao không thích nó, con này buồn cười nhỉ?” Trang nhăn mặt, vỗ vai Trà, “Dưa xanh hái không ngọt đâu.”

“Kệ đi, mình hái được dưa là tốt rồi, không ngọt chấm muối cũng ngon mà.”

Trang trợn mắt:

“Tao không thích ăn dưa chấm muối, tao thích dưa chín.”

Trà lắc vai Trang:

“Giờ chị cứ chối cho sướng mồm đi! Chị nghĩ đến ngày Hoàng có người khác, Hoàng sẽ quan tâm, chăm sóc, yêu thương chị gái đấy, ảnh sẽ không mua đồ ăn, đưa đón chị, làm bài hộ chị, chịu đựng cái tính dở hơi của chị nữa! Chị có thấy tan nát cõi lòng, buốt giá con tim không hả Dương Thu Trang!!”

“Tao không.”

Bạn có thể đọc full Trước Khi Anh Đến cùng hàng ngàn bộ truyện ngôn tình – lãng mạn – cảm xúc khác tại Trạm Truyện (tramtruyen.net)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...