🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 52: Né tránh con Trang

“Giờ mày cứ né tránh con Trang suốt thế à?” Nhật Minh cúi đầu lấy cái điếu cày dựng dưới chân bàn, nó nhướng mày liếc thằng Hoàng, cười cợt, “Sao phải khổ thế? Mày như này thì hai đứa càng mất tự nhiên thôi.”

Tôi nhún vai:

“Làm như ai cũng mặt dày được giống mày.” Tôi đang ám chỉ mối quan hệ chẳng ra đâu vào đâu của thằng Minh với con Thy, và tôi dám chắc nó hiểu ý tôi.

“Tao cũng biết ngại chứ.” Nhật Minh chậc lưỡi, “Chẳng qua An Thy không chịu làm người yêu tao, mà tao vẫn muốn làm bạn với Thy.”

“Đ** hiểu kiểu gì…” Hoàng châm thuốc lá, nhăn mặt, “Không muốn mất tình bạn nên chúng mày thành bạn tình luôn hả?”

“Nào, nói thế mất quan điểm.” Nhật Minh vo viên thuốc, tra vào nõ điếu, “Ngủ dậy thấy An Thy nằm cạnh tao cũng hoảng bỏ mẹ, tao sống hỗn loạn nhưng vẫn biết giới hạn mà, đã coi là bạn bè thì tao sẽ không đụng vào đâu, hôm đấy mất kiểm soát thật…”

“Bọn tao tưởng sau quả đấy hai đứa cạch mặt nhau mẹ luôn.” Tôi cười cười, xoay xoay chiếc bật lửa trên tay, “Hình như An Thy cũng né mày một thời gian hả?”

“An Thy không né tao.” Nhật Minh cười nhạt, “An Thy coi tao như ruồi muỗi cmnl ấy.”

Tôi mở bao thuốc lá định rút một điếu theo thói quen, nhưng chợt nhớ ra mình đang bỏ thuốc nên lại cất vào. Huyền Chi không thích mùi thuốc lá, lần nào cô ấy ngửi thấy mùi thuốc trên người tôi, hàng lông mày xinh xắn cũng vô thức nhíu chặt và cái mũi hơi chun lại, vẻ chê bai hiện rõ trên mặt.

Hoàng hỏi:

“Hai đứa mày làm sao mà thành mối quan hệ như hiện tại?”

“À…” Nhật Minh ngân dài câu nói, “Khoảng 2 tuần sau tao gặp An Thy ở quán pub, nó uống say không tự về được nên tao đưa về. Chắc lương tâm tao trỗi dậy, tao đưa An Thy về nhà tao nhưng tao không làm gì hết.” Nó tựa lưng vào thành ghế, hướng mắt về phía dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, khóe môi nhướng lên, “Tao cũng định làm gì đấy, nhưng tao nghĩ nếu tao làm thế thì khốn nạn vãi cả ***, mình là con người chứ có phải con vật đâu.”

Tôi nâng cốc bia cụng với Hoàng, từ chối đưa ra ý kiến.

Nhật Minh nói tiếp:

“Sau đấy An Thy cũng đỡ ghét tao hơn tí. Tao từng nghĩ tao sẽ nghiêm túc hơn với An Thy nhưng mà An Thy không muốn ấy.” Thằng Minh vươn tay vò rối tóc, “Đợt mình đi Huế bọn tao lại lỡ… Tao phải thừa nhận trong chuyện đấy hai đứa hợp nhau thật, lúc chưa có người yêu thì ai mà chẳng cần giải quyết nhu cầu, dù sao bọn tao vẫn đang độc thân, tao với nó vẫn sử dụng biện pháp an toàn đầy đủ. Tao thấy như hiện tại cũng được, một trong hai đứa có người yêu thì dừng thôi, lại làm bạn như bình thường.”

Tôi đưa mắt nhìn Hoàng, thấy mặt nó đang nhăn hết lại, tôi đoán biểu cảm của tôi cũng không khác Hoàng là bao. *** ** sao mà thằng này nó… Kiểu, vãi *** đ** ai tử tế bình thường lại duy trì cái mối quan hệ đấy.

“Chúng mày điên mẹ rồi.” Hoàng uống cạn cốc bia, lắc đầu.

Tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng Nhật Minh và An Thy đều trong nhóm chơi chung của tôi, dù chẳng thân thiết lắm thì tôi vẫn coi chúng nó là bạn.

“Mày đ** có sự tôn trọng cho cả An Thy lẫn người yêu tương lai của mày.” Tôi ném bật lửa lên bàn, ngả người về phía sau, “Quan hệ của mày với An Thy đ** bình thường đâu, mày đừng hy vọng hai đứa chúng mày làm bạn như cũ tiếp được. Mà con gái người ta chịu thiệt chứ mày mất c** *** gì đâu, mày phải nghĩ cho nó nữa.”

Chúng tôi tâm sự rất nhiều, tôi tưởng hai thằng đã nghĩ thông suốt, nhưng đến hôm sau tôi phát hiện Nhật Minh vẫn mập mờ với An Thy, còn Hoàng vẫn cứ thấy Trang là né, tôi nghĩ tôi sẽ đ** bao giờ nói chuyện với hai thằng đần này nữa.

Hơn một tháng trở lại đây, ngày nào trạng thái của tôi cũng căng như dây đàn. Lịch học và làm việc của tôi kín mít từ sáng đến tối, tôi luôn có cảm giác lờ đờ thiếu ngủ và mệt không tả nổi. Huyền Chi cũng bận, cô ấy thích học và nghiên cứu, dạo này Chi đang chuẩn bị cho cuộc thi NCKH cấp trường và tìm một công việc part-time liên quan đến giấy tờ. Lịch trình của chúng tôi khác nhau nên thường 2-3 ngày tôi mới được gặp Chi một lần, ban ngày thì tôi không thể dành nhiều thời gian cho cô ấy, mà ban đêm thì tôi không dám ở bên cạnh cô ấy lâu.

Thi thoảng Huyền Chi tỏ ra hờn dỗi vì chúng tôi ít khi gặp nhau, cô ấy chưa bao giờ trách móc tôi mà luôn chủ động tìm cách để chúng tôi có nhiều thời gian trò chuyện hơn. Huyền Chi ghi nhớ thời gian biểu của tôi, khi rảnh rỗi, cô ấy sẽ chủ động tới quán cà phê gần chỗ tôi làm để đọc sách hoặc viết lách thứ gì đó trong lúc chờ tôi xong việc.

Mẹ tôi biết chuyện gia đình Huyền Chi qua lời kể của thầy chủ nhiệm lớp cấp Ba. Tết vừa rồi lớp tôi về thăm thầy, mấy đứa bạn khoe chuyện tôi và Huyền Chi cho thầy nghe, vô tình tiết lộ chuyện mẹ cô ấy mới mất. Hôm đó mẹ có gọi điện cho tôi hỏi thăm Huyền Chi, mẹ không đả động gì đến chuyện đưa cô ấy về nhà ra mắt, chỉ dặn tôi biết giữ chừng mực.

Tôi lờ mờ nhận ra thái độ không ưng của mẹ, tôi vốn định bàn với Huyền Chi sẽ đưa cô ấy về Hải Phòng ra mắt gia đình tôi vào 30/4, nhưng cuối cùng đành phải hoãn lại. Tôi không kể gì về mẹ với Huyền Chi, tôi không muốn mình là lý do khiến cô ấy buồn phiền thêm nữa. Nếu mẹ tôi không thích Huyền Chi thì chắc chắn vấn đề của tôi, tôi phải là người nghĩ ra cách giải quyết.

***

“Các anh các chị trát cái tường như mèo mửa thế này thì…” Thầy tôi chậc lưỡi, chắp tay sau lưng, ngắm nghía bức tường lớp tôi vừa trát, “Chưa đủ tiêu chí tuyển thợ hồ của tôi nữa. Thôi lớp nghỉ.”

Ra khỏi xưởng thực hành, tôi còn chưa kịp rửa tay thì đã trông thấy Huyền Chi đang đợi tôi dưới gốc cây bằng lăng gần đó, đứng cạnh cô ấy là thằng cha nào đó lái Camry bạc. Huyền Chi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ mất kiên nhẫn, cô ấy liên tục bước lùi lại, đảo mắt nhìn quanh quất như đang muốn tìm gì đó.

Trông thấy tôi, đôi mắt Huyền Chi sáng bừng, cô ấy cười tươi vẫy tay với tôi. Cơn giận của tôi ngay lập tức dịu xuống, tôi cười đáp lại, sải bước về phía cô ấy. Hôm nay Huyền Chi mặc một chiếc váy xòe ngang bắp chân màu trắng tinh, nhìn từ xa, cô ấy hệt như một bông hoa bồ công anh êm ái.

“Đợi anh lâu chưa?” Tôi kìm chế không lao đến ôm Huyền Chi, sợ bụi bặm trên người làm bẩn chiếc váy trắng, “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Lúc nãy em đi siêu thị với Ngọc, em mua ít gà với sườn rồi.” Huyền Chi ôm lấy cánh tay tôi, đôi mắt sáng cong cong, lúm đồng tiền ẩn hiện bên má, giọng nói ngọt như rót mật vào tai, “Em mua xoài cho anh nữa, tối nay anh nấu ăn còn em làm bánh xoài nhé!”

Tôi gần như quên luôn sự hiện diện của thằng C.a.mry muốn tán tỉnh Huyền Chi, cho đến khi nó lên tiếng:

“Em gái xinh thế mà lại đi yêu thằng thợ hồ à?”

“…” “Thằng thợ hồ” là nói tôi à?

Tôi nhìn xuống quần áo trên người theo phản xạ, rồi chợt nhận ra… Trông tôi cũng hơi giống đi phụ hồ thật. Chiều nay lớp tôi có tiết thực hành ở xưởng, tôi vẫn đang mặc đồ bảo hộ lao động của trường, trên quần áo dính đầy bụi, dưới mũi đôi giày rẻ tiền còn có cả vụn xi măng khô (đ** ai đeo đôi giày mười mấy củ đi trộn vữa trát tường).

Huyền Chi nép sát vào người tôi như chú chim nhỏ, cô ấy bật cười khanh khách, nhóm chân thơm nhẹ lên má tôi, trêu ghẹo:

“Người ta bảo anh làm thợ hồ kìa.”

Tôi hơi mất bình tĩnh, nhưng không phải vì “Camry” mà là vì cơ thể thơm ngát của Huyền Chi đang áp sát. Có cô nàng người yêu như vậy, không thằng nào phát cáu nổi trong tình huống này.

Tôi ôm eo Huyền Chi, liếc nhìn thằng Camry hơm hĩnh kia, cười nhạt:

“Ông bạn đánh giá tôi cao quá, trình tôi mới chỉ phụ hồ thôi.”

Khuôn mặt Huyền Chi ửng đỏ vì nhịn cười, trông dễ thương và ngon mắt như trái đào chín mọng. Cô ấy không ngại bụi bặm vương trên quần áo tôi, cánh tay mảnh khảnh ôm siết lấy tôi, đôi mắt sáng long lanh cong lên như mảnh trăng non đầu tháng:

“Anh cố lên nhé, em tin anh sẽ sớm được lên thợ cả! Em và con luôn tự hào về anh!”

Tôi đơ mất vài giây, liếc xuống bụng Huyền Chi, bản năng nhớ lại những chuyện chúng tôi làm gần đây, sau đó mới nhớ ra chúng tôi có một con mèo Thùy Trang ở nhà. Thằng Camry nhìn tôi và Huyền Chi như thể nhìn hai đứa thần kinh, nó lầm bầm vài câu gì đó rồi lái xe đi thẳng.

Có lẽ Huyền Chi từng gặp cảnh này nhiều lắm, cô ấy chẳng thèm liếc nhìn thằng kia thêm lần nào nữa, cánh tay đang ôm tôi nới lỏng, bàn tay mềm mại trượt xuống đan vào tay tôi.

“Dạo này anh bớt nóng tính rồi.” Huyền Chi cúi đầu phủi bụi bặm trên áo tôi, tủm tỉm cười, “Hay là hôm nay có chuyện gì vui? Kể cho em nghe với.”

“Thật à?” Tôi hơi ngạc nhiên, chuyện vui duy nhất hôm nay chắc là được gặp Huyền Chi và được dành cả buổi tối ở bên cô ấy. Có lẽ do Chi khiến tôi luôn hạnh phúc và dễ chịu, sự dịu dàng của cô ấy giống như dòng nước mát lành xoa dịu tâm trạng người khác, hoặc cũng có lẽ thời gian sa cơ thất thế mài mòn bớt tính cách nóng nảy bản năng của tôi.

Tôi lựa chọn một vài thứ lặt vặt thú vị gần đây kể cho Chi nghe, sau đó chuyển hướng sang chuyện của cô ấy. Dạo này Huyền Chi chịu khó chia sẻ hơn trước, chúng tôi bắt đầu tạo thói quen chụp lại mọi thứ hay ho hai đứa gặp trên đường rồi gửi cho nhau. Ngày nào không gặp nhau, chúng tôi sẽ dành khoảng một tiếng cuối ngày để call, đôi khi hai đứa chẳng nói gì cả, chỉ bật điện thoại để một góc, ai làm việc của người nấy.

Cuộc sống của tôi trở nên đơn điệu và mệt mỏi hơn nhiều từ khi tôi bắt đầu có áp lực tài chính, các mối quan hệ xã giao cũng giảm dần. Tôi giấu tiệt những chuyện đó, tôi tự nhủ vì không muốn Huyền Chi phải lo lắng, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết tôi sợ mình là một thằng yếu đuối, vô dụng, kém cỏi trong mắt cô ấy.

“Hình như em tăng cân, tại anh suốt ngày bắt em ăn nhiều đấy.” Huyền Chi đút cho tôi một miếng xoài chín, cô ấy nhàn nhã đứng rây xoài đã xay nhuyễn qua rây để làm bánh, đôi môi hồng nhạt hơi chu lên, “Em chưa dám cân đâu, mà ai gặp em cũng chê mặt em tròn hơn.”

Tôi cười cười:

“Đâu, người ta khen mặt em tròn lên mà, mặt tròn mới xinh.” Tôi đậy nắp nồi gà hầm nấm, bước tới sau lưng Huyền Chi, dùng cả hai tay ôm chặt eo cô ấy, vùi đầu hôn dọc từ đầu vai tròn lên tới sau tai, “Anh chăm mãi mới có da có thịt hơn tí, đừng giảm cân nhé.”

“Dạ.” Huyền Chi khúc khích cười vì nhột, cô ấy ngả hẳn ra phía sau, nửa đùa nửa thật, “Chắc là em chăm không mát tay, sao càng ngày anh càng gầy thế này?”

“Anh vẫn vậy mà.” Tôi tựa cằm lên vai Chi, chuyển chủ đề, “Ánh Dương mới chia tay người yêu thì phải.”

Huyền Chi lập tức phân tán sự chú ý:

“Thật á? Sao lại chia tay?”

“… Anh không hỏi.”

“…”

.

.

Năm nay sinh nhật tôi trùng với giỗ tổ Hùng Vương và trùng hợp vào cuối tuần, mẹ gọi điện bảo tôi về Hải Phòng đi du lịch với gia đình. Tôi muốn đón sinh nhật với Huyền Chi, vậy nên tôi cố gợi chuyện để mẹ nhớ ra tôi có một cô người yêu nhưng mẹ tôi hoàn toàn lờ đi. Mẹ không hề gợi ý bảo tôi dẫn Huyền Chi về nhà!!!

“Con còn tiền không? Mẹ chuyển thêm cho một ít, mẹ không nói với bố đâu, kệ bố.”

“Con vẫn còn, mẹ không cần chuyển đâu, con tự lo được mà.” Tôi sĩ diện từ chối, trong lòng như thể có cả một đàn kiến bò qua bò lại. Mẹ tôi lúc nào cũng chu đáo, trước đây, hồi tôi còn học cấp Hai, con Chanh khoe với mẹ tôi có người yêu, mẹ còn bắt tôi dẫn bạn ấy về nhà bằng được.

Tôi lơ đãng nhìn ra phòng khách, thấy Hoàng đang ôm Thùy Trang xem ti-vi, đột nhiên nảy ra ý tưởng điên rồ:

“Mẹ ơi, con mang bạn về nữa nhé?”

Mẹ tôi im lặng vài giây rồi thở dài:

“Ừ, con định mang nhiều bạn không để mẹ đặt vé?”

“Một bạn thôi ạ.”

***

“CÁI GÌ CƠ MÀY NÓI LẠI ĐI???” Hoàng gào ầm lên ngay giữa ga Hải Phòng, nó vừa túm cổ áo tôi vừa lắc, “*** ** *** *** mày lừa tao về Hải Phòng để làm người yêu mày á?”

“Suỵt!!” Tôi kéo cao khẩu trang, lắc đầu xua tay tỏ ý xin lỗi với mọi người xung quanh, túm balo thằng Hoàng lôi ra khỏi nhà ga, “*** ** bé mồm thôi!! Mày nói linh tinh cái gì đấy!!”

“Tao hiểu sai à? Mày bảo tao giả vờ mình đang yêu nhau nhưng không để cho bố mẹ mày biết còn gì?”

Tôi có cảm giác thái dương mình đang giật giật:

“… Thì cũng gần đúng.”

“Khồng!!!! Không bao giờ!! *** ** tao chịu đấy!” Hoàng cự nự, giật lại balo đòi quay lại bến tàu,

“Tao về Hà Nội đây, kệ mẹ mày!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...