Hắn ôm Hy Hy tàn phá đi ra cửa phòng, mảnh vải vô dụng che đậy thân thể đầy vết xanh tím cùng dấu răng, giữa 2 chân hướng ra phía ngoài lưu lại bọt mép. Đường ca đứng tại cửa, hắn nhìn Hy Hy , trong mắt tràn đầy thương tiếc xen lẫn đau lòng, còn có hận ý với Đường Ngạo , ngón tay hắn nắm chặt ở lòng bàn tay, lòng bàn tay đã muốn chảy máu, nhưng là quần phía dưới cao cao đỉnh khởi dục vọng như thế rõ ràng. Đường Hy Hy phẫn hận mà cảm thấy thẹn.
Hắn khàn khàn thanh âm :
"Em gái, chờ anh lớn lên, anh tới cứu ngươi!"
"Cứu cô ấy? Trước hết người tự cứu chính mình đi, ngày mai cho liệu mà thu xếp, anh sẽ cho mày ra nước ngoài!!! "
Đường Ngạo nói, ko quên đối với hắn liếc mắt 1 cái,
"Này tiểu tao hóa tư vị thật tốt, đáng tiếc em ấy chỉ có thể là của anh, mày tốt nhất nên thu hồi si tâm vọng tưởng của mày đj!"
Đầu Hy Hy chôn ở trong lòng ác ma, tê tâm liệt phế, phía sau 1 mảnh thanh âm tan nát cõi lòng ,...
Bọn họ không có về đại trạch, xe trằn trọc đi sây vào một ngọn núi, núi không cao, điểu ngữ mùi hoa, chung quanh đã không có nơi ở, 1 biệt uyển cao ba tầng chậm rãi hiện lên, cảm giác rất quen thuộc.
Hắn ôm Hy Hy vào cửa, cô vẫn như cũ cả người trần trụi, lướt qua 2 người hầu ngốc trệ đang mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn, hắn đem cô đến phòng ngủ trên giường
"Em thấy biệt uyển này như thế nào? Dùng để nhốt người thật tốt a? Ngọn núi này anh đã mua và xây biệt uyển này,em xem anh có đối đãi tốt với em ko?! "
Đường Ngạo nói , cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng.
Hắn cũng không nói gì sai, cô lưu tại phòng này thật tình thật lý là không thể rời đi, dưới cửa sổ có người trông giữ, không có quần áo che thân thể, chỉ có 1 cái khăn quàng tạm quanh người. không có 1 người hầu có thể giúp cô ngôi lên ăn cơm, thành thử suốt 2 ngày Hy Hy chỉ nằm đó, không ăn không uống, khi thì mê man khi thì nhìn trần nhà vẫn không nhúc nhích.
Đêm khuya, Đường Ngạo ngồi vào bên giường ánh mắt cô trịch mà ôn nhu "nghe nói em không ăn cơm, vì cái gì không ngoan? Anh ẩn nhẫn 2 ngày không chạm vào em, em liền như vậy. Có phải hay không nói cho anh biết không cần cố nhịn?"
Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, xé mở khăn tắm trên người Hy Hy , thân thể cao lớn bao trùm lấy nhân ảnh bé nhỏ, cởi bỏ khóa kéo, tách ra 2 chân cô rồi dùng thứ cứng rắn cắm vào, nơi đó miệng vết thương vẫn chưa lành, tử cung khô héo bị cứng rắn dùng sức sáp nhập, vài cái liền làm cho hỗn hợp máu tươi chảy ra, Hy Hy khàn khàn cổ họng loạn đạp 2 chân, nức nở thừa nhận
"A..."
Hắn không quan tâm, ở trên người Hy Hy phát tiết thú tính, cô hoàn toàn ngất đi.
Khi tỉnh lại ta nằm ở trong ổ chăn ấm áp được người ôm lấy, trên tay đánh từng tí. Trên người cô mười phần sạch sẽ, chỗ bị thương đều được bôi thuốc .
Hắn nhận thấy được cô tỉnh liền đứng dậy, giống như vừa mới đối ta cẩn thận ôn nhu không còn nữa tồn tại, lạnh lùng nói
" Em lại thử không ăn cơm thử xem xem, anh không ngại sẽ đem em thao té xỉu. Cho em vài ngày khôi phục, bằng không anh tức giận không phải em có thể thừa nhận đâu."
Mấy ngày kế tiếp hắn tiêu thất, Hy Hy như trước không thể ra khỏi cửa, mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, cô sợ hắn, nhưng là càng hận hắn!
Sau cơm chiều đều có 1 chén canh tổ yến, Hy Hy bình thường uống có chút bất đồng,mùi vị rất tốt, chính là uống xong trên người sẽ có điểm nóng nóng.
Cuối cùng có buổi tối, cô tỉnh lại nhìn đến Đường Ngạo áp ở trên ngươi, đầu của hắn chôn ở trước ngực đang ngậm 1 bên đầu vú mút vào, tê dại khoái cảm làm cho nó nóng lên, cơ thể của cô cư nhiên ở dưới tay hắn càng thêm mẫn cảm, 1 bàn tay đã muốn khai mở đóa hoa, ngón tay to đặt trên tiểu trân châu nhẹ nhàng mà nhu động, rất nhanh hạt châu liền cứng rắn, ngón trỏ vói đến huyệt khẩu qua lại trượt, sau đó nhẹ nhàng dò xét đi vào, tiểu huyệt bao vây co rúm lấy ngón trỏ, phun ra nuốt vào.
"Thật sự là tao hóa, mới như vậy đã muốn bắt đầu chảy nước. Nơi này đã nhỏ lại ẩm ướt." - Hắn nhạo báng nói.
Hy Hy quay mặt qua chỗ khác kiên quyết nói
"Đường Ngạo, anh lại gặp em, em sẽ chết cho anh xem!"
Hắn 1 bàn tay xiết chặt vú, ngón giữa phẫn nộ toàn lực sáp nhập
"Chết cho anh xem? Muốn hay không chết cho thân ái Đừờng ca của em xem? Anh này mấy ngày đều là bận tối mày tối mặt, trong nhà quyền lực cuối cùng rơi vào trong tay anh, Đường ca của em đã bị anh điều đến Châu Phi đọc sách rồi, tại kia cái nơi cằn cỗi đó, anh đem hắn bóp bóp chết so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn."
Đường Hy Hy hoảng sợ nhìn hắn rất lâu sau đó, nhận mệnh nhắm mắt lại, nước mắt trong nháy mắt lưu lạc. Cô hận người như thế cường đại. Cô nên làm sao đây?
"Ngoan ngoãn, gia khỏa kia có thể cho em thích thú? Anh càng có thể!"
Hắn nhẹ nhàng cười, tách 2 chân cô ra, động thân mình 1 cái, sáp nhập cơ thể.
Bắt đầu cao tần dẫn rút ra chọc vào, toàn bộ.
Bạn thấy sao?