Bùi Đông Luật mấy lần không dám lật tấm vải trắng che mặt tôi ra.
Tay run như bị bệnh Parkinson.
Mau lật ra đi.
Lật ra thì quy trình của hệ thống sẽ kết thúc.
Tôi có thể về nhà uống món cháo mẹ nấu rồi.
Bùi Đông Luật cuối cùng nhắm mắt lại, một tay lật ra.
Tôi cũng nhìn thấy thi thể của mình.
"Chậc chậc, mặt còn coi được, cơ thể thì vỡ nát thảm thương."
Hệ thống bên cạnh thở dài.
Bùi Đông Luật trước tiên bình tĩnh nhìn thi thể của tôi.
Sau đó lại như dịu dàng vuốt ve mặt tôi.
Cuối cùng cầm lấy tay tôi đặt lên môi.
"Thanh Thanh, dậy đi, đi, chúng ta về nhà."
"Chúng ta không ly hôn nữa, không bao giờ ly hôn nữa được không?"
Cả phòng im lặng, không ai trả lời anh.
Trợ lý có chút bất lực đứng bên cạnh, có chút không biết làm sao.
Bùi Đông Luật ôm thi thể của tôi không buông.
Dần dần trạng thái điên cuồng.
"Úc Hữu Thanh, con mẹ nó em trả lời đi."
"Em dậy đi, chúng ta về nhà được không? Xin em."
"Thanh Thanh, anh thật sự xin em."
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy vào cổ tôi.
Tôi không thích như vậy.
"Hệ thống, anh ta như vậy có làm bẩn cơ thể của ta không?"
"Kí chủ, sắp kết thúc rồi, nhẫn nại một chút.
"
"Còn bao lâu nữa?"
"Mười hai giờ đêm, ngươi có thể trở về thế giới ban đầu."
Được rồi, còn phải nhẫn nại mấy giờ nữa.
Thi thể không thể mang về nhà.
Bùi Đông Luật bị lãnh đạo bệnh viện khuyên về nhà.
Một thánh y ngoại khoa cứ ngồi xổm trong nhà xác phát điên, quả thực không ra thể thống gì.
"Anh ít nhất cũng phải lo hậu sự cho cô ấy chứ, đúng không?"
Bùi Đông Luật hôn lên trán tôi mấy lần.Tôi nhíu mày nhìn.
Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mà nhỏ giọng chửi một câu: "Đồ điên."
Dưới sự thúc giục liên tục của đồng nghiệp, Bùi Đông Luật mới tê dại bước ra khỏi nhà xác.
Anh ta như bình tĩnh hỏi trợ lý bên cạnh một câu.
"Trước khi Thanh Thanh đi, có nói gì không?"
"Có."
Đôi mắt Bùi Đông Luật lập tức sáng lên một chút.
"Chị ấy nói... chị ấy nói chúc anh tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn không gặp lại."
"A, anh Bùi..."
"Anh Bùi anh sao vậy?"
Bùi Đông Luật ngã mạnh xuống đất.
Đầu gối đập xuống sàn, phát ra tiếng động lớn.
Anh dường như quên cả đau, lại nhanh chóng bò dậy.
Đi khập khiễng ra ngoài.
"Tôi muốn về nhà, Thanh Thanh nói, cô ấy đau dạ dày."
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?