1- Tang Lê là cô gái tính tình ngoan ngoãn, trầm lặng và hướng nội.
Năm mười bảy tuổi, mẹ qua đời, cô được gửi đến nhà họ Quảng – một gia đình giàu có – để tiếp tục việc học. Cũng từ đó, cô gặp Quảng Dã.
Quảng Dã là kiểu thiếu niên khiến cả trường phải chú ý: ngang tàng, phản nghịch, bướng bỉnh, lạnh nhạt, đẹp trai đến mức không ai dám lại gần.
Nhận lời mẹ chăm sóc Tang Lê, nhưng cậu chỉ hờ hững nói:
“Con lười quan tâm cậu ta.”
Cậu còn cảnh cáo cô “nước sông không phạm nước giếng”.
Tang Lê biết rõ anh khó gần nên luôn âm thầm tránh né, tập trung học hành.
Nhưng bất ngờ thay — một thời gian sau, khi Tang Lê bị gây sự trước cổng trường, chính đại thiếu gia đó lại đứng chắn trước mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như dao cắt:
“Nếu hôm nay không muốn chết ở đây thì cút đi.”
Cả trường xôn xao.
Ai cũng nghĩ Quảng Dã đối xử tốt với Tang Lê chỉ vì được người nhà nhờ vả.
Chỉ mình Tang Lê biết — anh không hề “tốt đẹp” như mọi người tưởng.
Cô từng thấy dáng vẻ hung hãn của anh khi đánh nhau, cũng từng thấy khoảnh khắc anh đứng trên sân thượng đêm mưa, cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm:
“Tang Lê, tôi thích cậu. Rất nghiêm túc, rất chắc chắn.”
Ngày lễ tốt nghiệp, Quảng Dã đường đường chính chính nắm tay cô, giới thiệu với mọi người:
“Đây là bạn gái tôi.”
Toàn trường chấn động.
Tang Lê đỏ mặt muốn rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt.
Anh cúi đầu nói khẽ bên tai:
“Đã theo đuổi được rồi, còn muốn chạy?”
2 – Chia xa và tái ngộ
Tình cảm của họ từng nổi tiếng một thời ở Trung học Giang Vọng.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ Tang Lê dứt khoát ra nước ngoài, còn Quảng Dã không giữ được cô lại.
Tin tức ấy khiến cả trường ngỡ ngàng.
Nhiều năm sau, hai người đều đã trở thành những phiên bản rực rỡ nhất của chính mình:
– Quảng Dã là nhân vật có thể hô mưa gọi gió trong giới thương nghiệp.
– Tang Lê trở thành đội trưởng của một vũ đoàn danh tiếng, tự tỏa sáng theo cách riêng.
Họ không còn bất kỳ liên hệ nào.
Và khi gặp lại, ánh mắt Quảng Dã nhìn cô lạnh lẽo như băng, không còn chút dịu dàng ngày nào.
Ai cũng nói: Tang Lê chỉ là quá khứ.
Cho đến buổi họp lớp ngày mưa lạnh, Tang Lê uống say, ngồi lặng ngoài hành lang.
Quảng Dã bước tới.
Cô ngẩng đầu, mắt ửng đỏ, gọi khẽ:
“Quảng Dã…”
Chỉ một tiếng đó thôi đã khiến người đàn ông nổi giận đến mức cắn chặt răng.
Vài giây sau, anh bế cô vào lòng, giọng khàn nghẹn:
“Tang Lê… đời này đúng là tôi nợ em.”
Đêm mưa tầm tã, ánh đèn mờ trong căn hộ.
Cô chủ động hôn anh.
Trong đôi mắt đen của Quảng Dã là ngọn lửa sâu không thấy đáy, giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai:
“Nói cho anh biết, em có yêu anh không.”
“Nói cho anh biết, những điều từng hứa với anh… em chưa từng quên.”
Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đầu hàng.
Cho dù có thêm một lần thất bại nữa, anh cũng không muốn buông tay.
“Thế giới của anh ngày xưa không có nước, không có cỏ, không có gì sống nổi.
Cho đến khi em xuất hiện… băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ mới có màu sắc.”
VỞ KỊCH NHỎ
Khi tình cảm được công khai, Tang Lê vốn kín tiếng lại đăng Weibo:
“Hy vọng xa vời duy nhất của tôi… cuối cùng đã có thể công khai @QuảngDã.”
Toàn mạng bùng nổ.
Cô bỏ điện thoại xuống liền bị anh bế lên, hôn nhẹ những giọt nước mắt trên má cô, giọng khàn đặc:
“Có được rồi thì sau này không được vứt bỏ nữa.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bình luận
Bạn thấy sao?