🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 3: Chương 3

Sách viết trên thẻ tre dù có trân quý, chỉ cần chép lại thì nội dung vẫn như cũ.

Đọc sách ở đâu cũng như nhau mà?

Thế nhưng là không có bạc thì có thể làm được gì đây?

Ngươi cầm giấy vẽ thành ngân phiếu, tiền trang (ngân hàng) c*̃ng không đổi thành bạc cho ngươi nha!

Điền trang quả thực vừa nhỏ lại vừa tồi tàn.

Chỉ riêng những cuốn sách mà trong miệng thiếu gia nói có trị giá hơn cả hoàng kim chiếm trọn hai căn phòng.

Ba người chúng ta ở hai phòng cũng coi như tạm ổn.

Vào bếp xem xét, bếp lò đã sập một nửa, ngay cả cái nồi cũng thủng một lỗ lớn.

Cho thiếu gia một chỗ ở rách nát thành dạng này, có thể thấy được kế mẫu tốt bụng đặc biệt quan tâm đến hắn.

Tiêu ma ma nói, bây giờ hy vọng duy nhất của chúng ta là ba năm sau thiếu gia có thể trổ hết tài năng trong kỳ thi Hương.

Chỉ cần có chức quan, ngay cả lão gia cũng phải kiêng kị chúng ta.

Thiếu gia là người có đầu óc, chín tuổi đã đậu đồng sinh, một thời gian sau liền qua cao trung.

Nếu không phải lần này bị ta làm chậm trễ, có lẽ ngài ấy đã đạt được thành tích cao trong kỳ thi.

Cử nhân mười lăm tuổi!

Mộ tổ tiên Việt gia bọn hắn cũng có thể bốc khói xanh.

Ta cảm thấy lão gia quả thực là điên rồi, cung cấp cho thiếu gia ăn ngon uống sướng thì cũng có đáng bao nhiêu?

Vậy mà lại nỡ đem người đuổi đi chứ.

Thiếu gia nghe ta nói chỉ cười khẩy.

"Ta là con trai của hắn.

Chỉ cần ta họ Việt, dù hắn có làm gì ta, vinh quang của ta tự nhiên sẽ trở thành vinh quang của hắn, vinh quang của nhà họ Việt.

Hắn cần gì phải cho ta sắc mặt tốt chứ?"

Ba năm qua đi không hề dễ dàng như vậy.

Ba người chúng ta một người đã già, một người còn nhỏ, người còn lại chỉ biết đọc sách, cực kỳ vô dụng.

Kiếm tiền?

Quên đi thôi.

Việt gia mỗi tháng cũng ban cho một ít bạc tượng trưng.

May mắn là thiếu gia thân có công danh tú tài, triều đình mỗi tháng phát cho chút tiền lương.

Coi như hắn vẫn có chút tác dụng, bằng không căn bản không đủ dùng.

Nhưng có tiền cũng không thể tiêu thoải mái được.

Dù sao cũng không ai biết Việt Đạc có thực sự có bản lĩnh như vậy hay không.

Nếu ba năm sau hắn thi không đậu cử nhân, tiền đã xài hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Thế nhưng là, ta vạn vạn nghĩ không tới.

Chịu khổ gặp cảnh khốn cùng thì cũng thôi đi, nghèo khổ nhưng ta cũng phải đọc sách?

Thiếu gia không biết là nối sai cái gân nào, muốn dạy ta đọc sách viết chữ.

Có lẽ ta thật sự có thiên phú này.

Ngài ấy dạy ta đọc cuốn "Thiên tự văn" một lần, ta đã có thể nhận rõ từng chữ.

Sau khi đọc nó năm lần, ta ném cuốn sách sang một bên, đã có thể học thuộc lòng trôi chảy.

Đôi mắt của thiếu gia mở to.

Không biết vì cái gì, trông hắn có vẻ hơi tự kỷ.

Nghe nói ngay cả bản thân hắn cũng kém xa tốc độ hiện tại của ta, ta nghĩ ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...