Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài.
Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân.
Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình.
Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.
Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng.
Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký.
Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”
Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im lặng của tôi.
Trà Đá Dịch Quán
Từ ngày hôm đó, Cố Hoài không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Dì nhìn tôi dưới ánh mặt trời, mắt hoe đỏ, đưa tờ chẩn đoán cho tôi:
“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.”
Tôi lấy điện thoại ra, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Cố Hoài.
Không ai bắt máy.
Nắng đầu thu thật ấm, nhưng tôi, thì không.
- Trà Đá Dịch Quán -
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?