🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 118: Bệ hạ, Tiểu Điện hạ…

Toàn thân Cố Tuế An trở nên run rẩy, giống như mắc bệnh Parkinson vậy.

“Sợ hãi sao?” Giọng nói âm u khàn khàn và lạnh lẽo vang lên bên tai nàng.

“Nếu không muốn mở mắt thì sau này đừng bao giờ mở nữa. Làm một người mù cũng tốt, như vậy sau này nàng sẽ không thể trốn khỏi bên cạnh Trẫm được nữa.” Lý Trọng Yến nhìn khuôn mặt hơi đen của Cố Tuế An rồi lạnh giọng đe dọa.

Cố Tuế An “thoắt” một cái mở bừng mắt. Vừa mở ra, nàng đã đối diện với đôi mắt đen kịt và âm trầm của Lý Trọng Yến. Nàng sợ đến mức rùng mình.

“Bệ hạ, đã… đã lâu không gặp, người đã dùng bữa chưa?” Khi con người ở trong trạng thái cực kỳ hoảng loạn sẽ nói năng lộn xộn. Cố Tuế An đã tự mình trải nghiệm điều này, nàng hận không thể tát cho mình một cái!

Đôi mắt của Lý Trọng Yến tối sầm lại, hắn nhìn thẳng vào Cố Tuế An: “Đúng là đã lâu không gặp rồi nhỉ. Tuy nhiên, quả thật là Trẫm vẫn chưa dùng bữa. Trẫm đã cho người chuẩn bị thức ăn rồi, Tuế Tuế cùng ăn với Trẫm một chút nhé?”

Cố Tuế An có một dự cảm chẳng lành. Dự cảm này đạt đến đỉnh điểm khi nàng thấy Hồng Quý bưng đồ ăn vào, thấy Lý Trọng Yến đổ một gói bột không rõ là gì vào một bát canh ở trước mặt nàng, rồi dùng đũa khuấy vài cái, sau đó đẩy bát canh đó đến trước mặt nàng.

Tên khốn chết tiệt này vậy mà lại hạ độc trước mặt nàng, rõ ràng là muốn đầu độc chết nàng mà!!!

Cần gì phải thế chứ? Cần gì phải thế chứ!

Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa mà! Bọn họ đã ân nghĩa với nhau không biết bao nhiêu ngày rồi chứ

Cố Tuế An cắn răng nói: “Người muốn ban chết cho thần thiếp cũng không cần phải hạ độc ngay trước mặt thần thiếp chứ!”

Lý Trọng Yến cười như một kẻ thần kinh, ánh mắt nhìn Cố Tuế An mang theo sự b*nh h**n: “Tuế Tuế đang nghĩ gì vậy, Trẫm yêu nàng còn không kịp, sao nỡ để nàng chết.”

Cố Tuế An chỉ vào bát canh trước mặt, ánh mắt đầy vẻ buộc tội: “Vậy vừa nãy người đã bỏ cái gì vào bát canh của thần thiếp!?”

“Trẫm biết rõ tất cả là vì Tuế Tuế không yêu Trẫm, cho nên mới tìm mọi cách để rời xa Trẫm, thậm chí còn giả chết! Chỉ cần nàng uống bát canh này thì nàng sẽ trở nên yêu Trẫm như Trẫm yêu nàng vậy, nàng sẽ không còn lúc nào cũng muốn rời đi nữa.” Lý Trọng Yến nói những lời này một cách vô cùng bình tĩnh, khiến người ta không nghe thấy sự điên cuồng trong lời nói của hắn còn tưởng hắn đang trò chuyện phiếm vậy.

Ánh mắt của Cố Tuế An lộ vẻ không thể tin được: “Người điên rồi sao!?”

Lý Trọng Yến nhìn chằm chằm vào Cố Tuế An: “Nàng có uống hay không?”

Cố Tuế An điên cuồng lắc đầu: “Không uống, không uống, cho dù người đánh chết thiếp thì thiếp cũng không uống!” Ai mà biết Lý Trọng Yến tìm được loại tà dược này từ đâu, uống vào sẽ trở thành kẻ chỉ biết yêu đương thì nàng thà chết còn hơn!

Lý Trọng Yến không chút biểu cảm ra lệnh: “Người đâu, giữ chặt nàng lại cho Trẫm.”

Giang Việt và Giang Yên nghe lệnh từ ngoài cửa bước vào, bắt lấy Cố Tuế An đang cố chạy trốn rồi giữ nàng chặt chẽ trên ghế.

“Thả ta ra! Thả ta ra! Lý Trọng Yến, ngươi là đồ điên, đồ thần kinh, ngươi bảo bọn bọn họ thả ta ra ngay!” Cố Tuế An dùng hết sức lực vừa giãy giụa vừa la lớn.

Thân hình cao lớn của Lý Trọng Yến tiến sát gần Cố Tuế An rồi nâng cằm nàng lên. Hắn nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp kia tràn ngập sự điên cuồng, nhưng sâu thẳm lại chứa đựng nỗi bi thương tột độ. Hắn cười vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói thốt ra lại khiến người ta rùng mình sợ hãi: “Tuế Tuế, nàng yên tâm, thuốc này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, sau khi uống vào thì nàng sẽ chỉ yêu một mình Trẫm thôi. Trẫm cũng sẽ không trách nàng đã lừa Trẫm năm năm qua. Tuế Tuế, ngoan nào, uống đi, uống xong là sẽ ổn thôi, được không?”

Cố Tuế An nhìn thẳng vào kẻ b**n th** trước mặt và nhận thua: “Ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng, được chưa? Chàng muốn ta yêu chàng tám đời cũng được. Ta cầu xin chàng, đừng bắt ta uống cái thứ tồi tệ này.”

“Nàng lại lừa Trẫm! Trẫm là tên ngốc sao, thật sự để nàng nghĩ là Trẫm dễ lừa đến thế à!?” Lý Trọng Yến nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt u ám đến đáng sợ nói.

Hắn không muốn nghe lời của kẻ lừa dối nữa, bóp chặt cằm bắt nàng mở miệng, rồi bưng bát canh lên định đổ vào miệng nàng.

Cố Tuế An liều mạng giãy giụa, sợ hãi đến mức không kìm được mà bật khóc.

Đúng lúc bát canh sắp bị đổ vào miệng nàng thì cánh cửa chợt bị đẩy ra. Hồng Quý vừa lăn vừa bò chạy vào phòng, vẻ mặt như có chuyện đại hỉ động trời: “Bệ hạ, Bệ hạ, Tiểu Điện hạ… Tiểu Điện hạ đang ở ngoài.” Dáng vẻ của cậu bé quả thực là phiên bản thu nhỏ lúc nhỏ của Bệ hạ, vừa nhìn là có thể nhận ra thân phận.

Lý Trọng Yến vốn dĩ không nghe rõ Hồng Quý đang nói gì. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải khiến Tuế Tuế yêu hắn, chỉ yêu một mình hắn mà thôi!

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ từ phía sau Hồng Quý lao tới, trong tay cầm một con dao găm nhỏ do Chiêu Hạ làm cho, đâm thẳng vào chiếc ủng thêu rồng dưới long bào của Lý Trọng Yến.

“Ôi chao! Tiểu Điện hạ, không được, không được đâu!” Hồng Quý vội vàng lo lắng muốn tiến lên ngăn cản.

Giang Yên và Giang Việt cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó. Khoảnh khắc nhìn rõ mặt cậu bé, họ lập tức sững sờ, tay chân đang giữ chặt Cố Tuế An cũng vô thức nới lỏng ra.

Cố Tuế An cảm nhận được chân mình được nới lỏng, thấy Lý Trọng Yến sắp đổ bát canh vào miệng mình, nàng lập tức duỗi chân rồi tung một cú đá thẳng vào hạ bộ của hắn!

“Ưm!”

Đôi mắt sắc nét của Lý Trọng Yến co rút lại, thần sắc điên cuồng trên mặt hắn chợt trở nên tái nhợt. Chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, hai chân hắn khuỵu xuống quỳ trước mặt Cố Tuế An.

Đúng lúc này, bóng dáng nhỏ bé kia đã chạy tới bên cạnh Lý Trọng Yến, thừa cơ hội đâm mạnh con dao găm nhỏ vào mặt chiếc ủng thêu hoa văn rồng tinh xảo kia.

“Ưm~”

Lý Trọng Yến khuỵu xuống đất, cơn đau từ hạ bộ và mu bàn chân khiến mồ hôi lạnh chảy ròng trên thái dương, đôi mắt đen láy của hắn thất thần trong giây lát, đặc biệt là đau đớn từ nơi yếu ớt nhất.

Cố Tuế An sững sờ trong giây lát trước cảnh tượng kịch tính này, sau đó liền ôm lấy bánh bao nhỏ rồi chạy trốn.

Lý Trọng Yến nhìn theo bóng lưng kia, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói yếu ớt và khó khăn: “Bắt nàng lại cho Trẫm!”

Hồng Quý vẫn đứng bên cạnh, dùng giọng nói quác quác của mình la lên loạn xạ: “Bệ hạ! Mau, mau gọi Thái y!” Hoàng đế đi xa chắc chắn phải mang theo Thái y, Giang Việt hoàn hồn lại rồi vội vàng đi tìm Thái y.

Dĩ nhiên là Cố Tuế An và Bánh bao nhỏ không thể chạy thoát được, vì Lý Trọng Yến đã ra lệnh cho người vây kín nơi này.

Lý Trọng Yến không đợi băng bó vết thương ở chân, chỉ chờ khi cơn đau ở chỗ kia đã dịu đi nhiều, hắn mang theo khuôn mặt tuấn tú đen sạm rồi khập khiễng bước đến trước giường, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngồi im lặng trên giường.

Thế nhưng, khi nhìn rõ khuôn mặt của người nhỏ tuổi kia, cả người hắn liền sững sờ. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé giống hệt mình ấy một lúc lâu.

Rất lâu sau, hắn không kìm được đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ ấy để xem đó có phải là sự thật không.

Thế nhưng, tay hắn lại bị Bánh bao nhỏ cắn một miếng. Bánh bao nhỏ cắn rất mạnh, chỉ trong khoảnh khắc mà trên bàn tay thon dài trắng trẻo của Lý Trọng Yến đã hằn lên một hàng dấu răng nhỏ rớm máu.

Tuy nhiên, Lý Trọng Yến lại không hề tức giận.

Mà hắn lại nhìn sang bên trái là Cố Tuế An, rồi lại nhìn sang bên phải là Bánh bao nhỏ.

Sau một hồi im lặng, hắn đưa tay che đôi mắt đen láy của mình lại. Vai hắn khẽ run, khóe miệng vô thức nhếch lên một nụ cười. Nụ cười ấy ngày càng rạng rỡ hơn, khiến cả lồng ngực của hắn phập phồng theo tiếng cười.

Bánh bao nhỏ nhìn kẻ xấu đang ức h**p mẹ mình trước mặt, cảm thấy người này giống hệt một con yêu quái trong những câu chuyện mẹ kể cho cậu bé nghe, ước gì mình có thể hóa thân thành Tôn Đại Thánh dùng một gậy đánh chết đối phương.

Lý Trọng Yến bỏ tay khỏi mắt, bất chấp ánh mắt giận dữ của Bánh bao nhỏ ở bên cạnh, hắn cúi người xuống, nâng cằm Cố Tuế An lên và bất chấp tất cả hôn môi nàng.

“Ưm! Ưm! Thả ta ra!”

Cố Tuế An đẩy tên thần kinh này ra.

Bánh bao nhỏ thấy con yêu quái lại bắt đầu ức h**p mẹ mình, cậu bé liền nhảy xuống khỏi giường bằng đôi chân ngắn cũn, ôm lấy chân của tên yêu quái và chuẩn bị cắn một miếng, nhưng lại bị tên yêu quái tóm lấy cổ áo nhấc bổng lên.

Tên yêu quái cười nhìn cậu bé, rồi lớn tiếng nói những lời cuồng ngôn: “Ta là cha con, gọi một tiếng cha nghe xem nào.”

Bánh bao nhỏ tức giận nói bằng giọng non nớt: “Ta mới là cha ngươi!” Nói xong, cậu bé dùng chân đạp vài cái vào ngực Lý Trọng Yến.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Trọng Yến tối sầm lại, nhưng khoảnh khắc tiếp theo khuôn mặt của hắn lại trở nên rạng rỡ. Thôi vậy, đây là bảo bối của hắn mà.

Là bảo bối nhỏ mà bảo bối hắn yêu nhất đã sinh ra cho hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...