"Nhìn anh nói kìa!" Dương Hạo bĩu môi nhìn Trần Lỗi.
"Nhìn cái gì? Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là cậu!"
Trần Lỗi trực tiếp lườm lại Dương Hạo.
Mà Dương Hạo tất nhiên sẽ không vì một cái lườm hay lời từ chối của Trần Lỗi mà từ bỏ.
"Được rồi được rồi! Tôi nói thật vậy, tôi muốn mua một hòn đảo để dưỡng lão thôi, lẽ nào không được ư?"
"Cậu cút đi! Cậu mới bao tuổi mà dưỡng lão?" Trần Lỗi lại lườm Dương Hạo một cái.
Dương Hạo mới bao tuổi?
Cục Quốc An hiểu rất rõ về thông tin cá nhân của Dương Hạo.
Mới hơn 30 tuổi mà đã dưỡng lão?
Đùa cái gì?
"Là chuẩn bị trước... Anh cũng nói rồi đấy, tôi có nhiều bạn gái như vậy, cho nên muốn mua một hòn đảo nhỏ để gia đình đoàn tụ thôi!"
Da mặt của Dương Hạo bây giờ có thể nói là dày hơn tường thành.
"Tôi thật sự phục cậu rồi." Trần Lỗi hết ý kiến.
Ông phát hiện mình thật sự không giải quyết được một kẻ mặt dày như Dương Hạo.
Nhưng nghĩ đến chuyện Dương Hạo đang làm gần đây, cộng thêm việc muốn đuổi Dương Hạo đi nhanh nhanh.
Trần Lỗi sờ cằm nói với Dương Hạo: "Đảo à... Quốc gia chúng ta khẳng định sẽ không bán, cậu đừng nghĩ nữa."
"Thật à?" Dương Hạo thấy Trần Lỗi nghiêm túc như vậy, trong lòng run cầm cập.
"Có điều..."
"Có điều cái gì?"
Thấy Trần Lỗi cố tình không nói, Dương Hạo lại dấy lên hi vọng.
Trần Lỗi thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Hạo, trong lòng vô cùng thoải mái.
Tên nhãi nhà cậu, nếu bây giờ tôi không hút chút máu của cậu, vậy Trần Lỗi tôi bị cậu lừa nhiều như vậy là uổng công à!
"Đảo nhỏ thì có,"
"Thật không?" Hai mắt Dương Hạo lập tức sáng lên.
"Chỉ cho thuê, không bán."
"Trời ạ!"
Nhìn dáng vẻ gợi đòn của Trần Lỗi, Dương Hạo suýt nữa lật bàn.
Cmn, một thần hào mang theo cha hack như mình, còn cmn phải thuê một hòn đảo nhỏ?
Xem thường ai vậy?
"Không muốn?"
Trần Lỗi thấy vẻ khó chịu của Dương Hạo thì lại bật cười.
Dương Hạo thấy biểu cảm của Trần Lỗi, cảm thấy có vẻ như còn có chỗ thương lượng, dứt khoát đổi thái độ, thận trọng hỏi: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta tâm sự! Thuê thế nào?"
Biểu cảm của Trần Lỗi làm Dương Hạo cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Mà Trần Lỗi cũng không định dây dưa với Dương Hạo, dứt khoát nói thẳng: "Thật ra rất nhiều người trong ngành bất động sản cũng biết chuyện này! Biết bờ biển phía nam chứ?"
"Biết!" Dương Hạo gật đầu một cái.
Nơi đó chính là khu du lịch nổi tiếng số một số hai của Hoa Quốc.
Non xanh, núi tốt, nước tốt, hơn nữa còn có không ít đảo nhỏ.
Móa!
Dương Hạo dường như ý thức được gì đó, hai mắt lập tức sáng lên.
"Xem ra cậu đoán được rồi! Hiện giờ quốc gia đang muốn tái thiết lại ngành nghề bất động sản trên toàn quốc."
"Tất nhiên đây chỉ là thứ nhất, quốc gia đang định tìm nhà đầu tư bất động sản để khai phát mấy hòn đảo thành khu du lịch, nhưng làm như thế nào thì phải xem nhà đầu tư xử lý.
.."
"Mẹ nó! Đại ca, là thật sao?" Dương Hạo không phải người ngu, rõ ràng đã hiểu ý của Trần Lỗi.
Ý của chính phủ rất rõ ràng.
Chỉ cần anh có thể lấy ra số tiền đó, vậy hòn đảo này... anh muốn làm gì thì làm.
"Cậu nói xem?" Trần Lỗi cười tủm tỉm nhìn Dương Hạo.
Thật ra ông còn một câu không nói với Dương Hạo, đó chính là ngành nghề bất động sản trong nước đang rất tàn tạ.
Quốc gia muốn lấy mấy hòn đảo làm thí điểm.
Nhưng có mấy thương nhân bất động sản sẽ chân chính đầu tư vào làm du lịch chứ?
Có lẽ chỉ có loại không thiếu tiền như Dương Hạo mới đồng ý mua lại mấy hòn đảo đó làm đảo tư nhân.
"Đại ca! Giúp tôi đi, tôi hi vọng có thể giúp đỡ quốc gia một phen."
"Không có vấn đề."
"Cảm ơn."
Cứ như vậy, dưới tình huống một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.
Trần Lỗi và Dương Hạo đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.
Thật ra Dương Hạo cũng biết, có vẻ như lần này Trần Lỗi đang đẩy mình xuống hố.
Nhưng mà Dương Hạo thật sự không thiếu tiền nha.
Mua đảo cần bao nhiêu tiền?
Thuê đảo cần bao nhiêu tiền?
Dương Hạo không có gì khác, chỉ có nhiều bạn gái, mà nhiều bạn gái thì cha hack lại giúp càng nhiều, nên tiền càng nhiều hơn.
Thuê đảo và mua đảo, trong mắt Dương Hạo không có gì khác biệt.
Chỉ cần hắn vẫn còn cống hiến cho quốc gia, cơ bản thì hòn đảo đó sẽ thuộc về hắn.
Hơn nữa ai biết sau này, Dương Hạo có thể chính thức mua một hòn đảo nhỏ hay không.
Dù sao có cha hack ở đây, tất cả đều có khả năng, đúng không?
Trần Lỗi đuổi Dương Hạo đi.
Dương Hạo thì hài lòng trở về nhà mình.
Tiếp theo, chính là thời khắc Dương Hạo thực hiện lời hứa.
Đó chính là, mang tất cả bạn gái về nhà gặp cha mẹ mình.
Cũng không biết cha mẹ hắn nhìn thấy quân đoàn hùng hậu phía sau hắn, thì có bị dọa sợ hay không nữa.
2 năm sao.
Trên một hòn đảo nhỏ vô danh nào đó.
Trên bãi cát mềm mại.
Mấy mỹ nữ dáng người nóng bóng, ăn mặc mát mẻ đang chơi đùa.
Xung quanh còn có mấy đứa bé mới học đi, được một cô bé lớn hơn đưa đi đào cát, xây lâu đài cát.
Dưới hàng dù che nắng cách đó không xa, một người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nhìn giang sơn mình kiếm được trong những năm này.
Cha hack xuất hiện không chủ thay đổi vận mệnh của một mình hắn, mà còn thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người trên đảo.
Dương Hạo thường xuyên nghĩ, hi vọng đây không chỉ là một giấc mơ.
Bỗng dưng một ngày tỉnh lại, hắn sẽ trở lại như lúc ban đầu, quay về căn phòng thuê không đến 50 mét vuông kia.
Cũng may là giấc mơ này từ đầu đến cuối đều không kết thúc.
Mỗi ngày mở mắt ra, hắn vẫn nhìn vậy cô em vợ Lý Mạn Ny ngủ say trong ngực mình, hoặc là tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ, hoặc là ma pháp sư hệ thủy Di Bảo.
Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ là Mạnh Trà Trà, cô nàng màu sắc Hoàng Thanh, hoặc là Tiêu mỹ nhân.
Mỗi lúc như vậy, Dương Hạo sẽ yên lặng cảm khái: Cuộc đời như vậy, còn cầu gì hơn!...
Gợi ý cá nhân hóa dành riêng cho bạn.
Dựa trên hoạt động đọc của bạn và xu hướng cộng đồng
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?