"Kiều Ân!" Tống Mỹ Tuệ lập tức nổi giận, lại vừa xấu hổ vừa oán giận con gái mình.
Mà nàng nói xong, cũng xấu hổ qua sang nói với Dương Hạo: "Xin lỗi hội trưởng! Kiều Ân không hiểu chuyện..."
Còn chưa chờ Tống Mỹ Tuệ nói xong, Dương Hạo lại rất tự nhiên nói: "Tôi là cho là thật! Hơn nữa, tôi cũng rất thích Kiều Ân."
Dương Hạo không hề che giấu việc mình thích ai.
"Yeah! Chú quá tuyệt vời!"
Thân là con cái trong gia đình độc thân, hiện giờ nội tâm Tống Kiều Ân vô cùng vui sướng.
Cuối cùng nàng cũng có ba ba.
Hơn nữa còn là một vị ba ba người Hoa rất bá đạo.
"Đi thôi! Chúng ta đi xem xe! Tối nay rảnh thì coi như tôi mời cô đi hẹn hò lần đầu..."
Dương Hạo lại thoải mái vươn tay về phía Tống Mỹ Tuệ.
Mà giờ phút này, Tống Mỹ Tuệ nhìn nụ cười vô cùng chân thành và ánh mắt nghiêm túc của Dương Hạo.
Tống Mỹ Tuệ biết, mình nên tỏ thái độ rồi.
Bởi vì qua khoảng thời gian này tiếp xúc với Dương Hạo, nàng biết lần này Dương Hạo không thật sự không nói đùa.
"Ừm!" Tống Mỹ Tuệ chỉ suy tư giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Không ai biết câu 'ừm' này của nàng là đồng ý đi xem xe với Dương Hạo, hay là đồng ý tham gia bữa tiệc tối nay với Dương Hạo, hay là đồng ý lời theo đuổi của Dương Hạo.
Mà Dương Hạo hiểu, hiện giờ Tống Mỹ Tuệ còn chưa thích ứng, hắn cũng không ép quá sát, chỉ mỉm cười gật đầu với Tống Mỹ Tuệ, tiếp đó liền kéo tay ngọc trắng như tuyết của Tống Mỹ Tuệ ngay trước mặt Doãn Ân Tuệ và Tống Kiều Ân, đi ra khỏi phòng nghỉ.
Đừng thấy tuổi tác của Tống Mỹ Tuệ cũng tương đương với Dương Hạo.
Nhưng có vài phụ nữ giống như nàng, hơn 30 tuổi mà còn mềm mại trẻ trung như gái 20.
Không chỉ là do nàng chăm sóc tốt, mà còn là do trời sinh đã vậy.
Tống Mỹ Tuệ chính là một phụ nữ như vậy.
"Dương tiên sinh!"
"Dương tiên sinh! Xin lỗi xin lỗi, đã để ngài chờ lâu. Tôi là tổng giám đốc đại lý xe này."
Ngay khi Dương Hạo dẫn Tống Mỹ Tuệ dạo bước xem xe, người quản lý chân chính của đại lý xe đã xuất hiện.
Thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi và vô cùng khẩn trương của người này, Dương Hạo không cần đoán cũng biết, có lẽ Tống Trung Hiền đã nói gì đó với người này.
"Không sao, lát nữa tôi còn có việc! Giúp tôi làm giấy tờ tạm thời cho chiếc xe này đi, tôi muốn lái nó đi. Về phần vấn đề giấy tờ thủ tục, trợ lý của tôi sẽ sắp xếp người đến giao tiếp."
Dương Hạo không nói nhảm trực tiếp nói thẳng ý muốn của mình cho vị quản lý đang rất khẩn trương này.
Mà quản lý đại lý xe thấy Dương Hạo thẳng thắn như vậy, nội tâm cũng thở phào một hơi.
Hắn vốn đi ăn cơm với khách hàng, không ngờ chỉ ra ngoài nửa ngày mà đã có chuyện lớn như vậy.
Sau khi nghe Tống Trung Hiền nói chuyện bên này xong, hắn đã cảm thấy không ổn.
Nhưng cũng may vị Dương tiên sinh này có vẻ như không hề tức giận.
"Vâng tiên sinh, tôi lập tức làm ngay."
Quản lý cũng không nói nhảm, vội vàng gọi trợ lý đi lấy giấy tờ và làm thủ tục cho chiếc Pagani Zonda này.
Tiếp đó lại quay sang nịnh nọt bợ đít Dương Hạo.
Nhưng Dương Hạo cũng không có thời gian nói chuyện tào lao với hắn, giao chuyện còn lại cho Doãn Ân Tuệ là xong.
Tất nhiên, Doãn Ân Tuệ cũng vô cùng nguyện ý.
Bởi vì hội trưởng của nàng vừa nói, xe ở nơi này, chỉ cần nàng thích thì cứ lái đi là được.
Tất nhiên, thông qua chuyện lần này, Doãn Ân Tuệ tất nhiên sẽ không chọn loại xe quá sang trọng, nhưng có thể tự do lựa chọn xe mình thích thì cũng không tệ.
"Kiều Ân, cháu về nhà trước hay là ở lại đây chơi với chị Ân Tuệ của cháu?"
"Chú sẽ đi hẹn hò với mẹ cháu."
Giải quyết Doãn Ân Tuệ xong, hiện giờ Dương Hạo lại quay sang đàm phán với tiểu công chúa kiêm trợ thủ toàn năng Tống Kiều Ân này.
Tuy tiểu công chúa đã bày tỏ, có thể tùy ý chơi... khụ khụ... Là có thể tùy ý theo đuổi mẹ của nàng.
Nhưng Dương Hạo cũng muốn xin chỉ thị từ tiểu công chúa.
"Cháu đương nhiên sẽ không làm kỳ đà cản mũi. Cháu ở lại ở chị Ân Tuệ là được. Có đúng không mẹ..."
Tống Kiều Ân nói xong còn quay sang nhìn mẹ mình với ánh mắt tinh nghịch.
Điều này lại làm Tống Mỹ Tuệ tức giận, mình nuôi con gái 18 năm, giờ con gái lại bán mình?
"Hiện giờ mẹ chỉ hận không thể bán con..." Tống Mỹ Tuệ gần như rít qua kẽ răng.
Có điều, tuy dáng vẻ rất hung dữ, nhưng lại chỉ khiến Dương Hạo và Tống Kiều Ân cười xấu xa.
"Nhưng tôi không nỡ bán!" Dương Hạo nắm chặt tay ngọc của Tống Mỹ Tuệ, tiếp đó liền rút một tấm thẻ đen trong túi ấu phục của mình.
"Kiều Ân, tấm thẻ này là quà chú tặng cháu, không có mật khẩu, không có hạn mức cao nhất. Chờ cháu thi bằng lái thì có thể đến đây chọn một chiếc xe cháu thích. Còn lại thích mua gì thì mua cái đó đi."
Hành động này của Dương Hạo lập tức làm trẻ vị thành Tống Kiều Ân sợ đến nhảy dựng lên.
Thẻ đen?
Không mật khẩu?
Không hạn mức cao nhất?
Có bằng lái liền có thể chọn chiếc xe mình thích?
Trời ạ!
Đây là bố dượng gì chứ?
Tuy Tống Kiều Ân không phải loại con gái hám của, nhưng có cô gái nào chịu được năng lực tiền giấy này của Dương Hạo chứ?
Lần bán mẹ này... thật là thơm!
Nhưng Tống Kiều Ân cũng không nhận tấm thẻ đen kia, trái lại còn ngọt ngào nói với Dương Hạo: "Chú này, cháu còn chưa trưởng thành nha, chú chỉ cần tốt với mẹ cháu là được rồi. Mẹ cháu cũng cho cháu rất nhiều tiền tiêu vặt, nên cháu không lấy thẻ đâu."
Thoải mái là rất thoải mái, nhưng Tống Kiều Ân cũng không phải cô gái không hiểu chuyện.
Thân là thư ký của hội trưởng công ty MS, Tống Mỹ Tuệ tuy không nói giàu có, nhưng tối thiểu nhất cũng có tiền hơn đại đa số gia đình bình thường.
Hơn nữa Tống Mỹ Tuệ chỉ có một đứa con gái là Tống Kiều Ân, người mẹ như nàng sao có thể để con gái mình chịu khổ.
Hành động của Tống Kiều Ân cũng khiến Tống Mỹ Tuệ thở phào.
Bởi vì nàng sợ con gái của mình sẽ nhận.
Mặc dù hiện giờ quan hệ của nàng và Dương Hạo rất vi diệu, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một tia khúc mắc.
Nếu con gái của nàng cầm tấm thẻ đen không hạn mức kia, người làm mẹ như nàng phải làm thế nào?
Thật sự bị bán đi?
Chỉ là Tống Mỹ Tuệ vừa thở phào, Dương Hạo lại không định để nàng thở phào.
Hắn trực tiếp nhét thẻ vào tay Tống Kiều Ân, cũng cố tình nghiêm mặt nói với nàng: "Chú đã tặng quà, không ai có thể không nhân. Hơn nữa cháu nhất định phải tiêu!"
Tống Kiều Ân: Loại cha dượng này đi đâu tìm?
Tống Mỹ Tuệ: Loại hội trưởng này quả thực là hoàn mỹ, khiến người ta căn bản không tìm ra lý do để từ chối.
Mình thật sự xong rồi!!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?