"Cô Tống! Thật xin lỗi! Đều là lỗi của tôi."
"Là do tôi đố kỵ!"
"Van xin cô bỏ qua cho tôi..."
"Tôi..."
"Cút đi! Tôi coi như chưa nhìn thấy cô!" Dương Hạo thật sự không nhìn nổi, cũng không muốn nói nhảm nữa.
Chỉ hai câu đơn giản, đã chấm dứt sự kiện này.
Thật ra bản thân Dương Hạo cũng không định tính toán gì với loại người này.
Bởi vì hắn biết, với thân phận của hắn bây giờ, sẽ có rất nhiều người thay hắn xử lý loại chuyện này.
Nhưng nếu Tống Mỹ Tuệ đã mở miệng, Dương Hạo cũng thuận nước đẩy thuyền.
Thật ra với tâm lý của Dương Hạo bây giờ, hắn cũng chẳng buồn tính toán chi li với loại người này rồi.
"Tiên... tiên sinh..."
Lý Lệ Trân thấy vẻ chán ghét của Dương Hạo, trong lòng lại thấy hơi bất an.
Nàng thật sự không biết vị đại lão thần bí trước mặt này đã tha cho nàng hay là chưa.
Nhưng khi nàng quay sang nhìn Tống Mỹ Tuệ với ánh mắt mang theo tia hi vọng cuối cùng.
Cuối cùng Tống Mỹ Tuệ vẫn mở miệng nói thay Dương Hạo: "Hội trưởng nhà chúng tôi rất nhiều việc, chuyện hôm nay coi như dừng lại ở đây đi."
Thật ra Tống Mỹ Tuệ biết Dương Hạo đang chiếu cố cảm nhận của nàng, nội tâm của Tống Mỹ Tuệ cũng vô cùng cảm kích.
Rắc rối này vốn là do nàng gây ra, nhưng hội trưởng không chỉ không tính toán, thậm chí còn giúp nàng giải quyết tất cả rắc rối.
Chẳng lẽ hội trưởng thật sự có ý với mình?
Chỉ trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tống Mỹ Tuệ đã hơi đỏ lên.
Mà so với gương mặt hơi đỏ của Tống Mỹ Tuệ.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Tống Mỹ Tuệ, Lý Lệ Trân không ngừng dập đầu cảm ơn Dương Hạo và Tống Mỹ Tuệ.
"Cảm ơn, cảm ơn hội trưởng!"
"Cảm ơn cô Tống!"
"Tôi cút, tôi cút ngay đây... !"
Nói xong, Lý Lệ Trân cũng không dám ở lại, liên lục lăn ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, rời khỏi gian phòng nghỉ giống như Địa Ngục này.
Ai có thể ngờ được.
Một nữ thư ký rầu rĩ đắn đo vì một chiếc Porsche kém nhất, dĩ nhiên lại có một người boss mạnh như vậy.
Thật ra Lý Lệ Trân không biết, Tống Mỹ Tuệ xem chiếc Porsche kia chỉ vì nàng không hi vọng hội trưởng nhà mình cảm thấy mình là một người phụ nữ hám tiền.
Dù sao nàng cũng không giống với Doãn Ân Tuệ.
Doãn Ân Tuệ người ta mặc dù không có danh phận, nhưng ít nhiều gì cũng coi như nha hoàn làm ấm giường.
Còn nàng thì sao?
Nàng vẫn chưa thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng.
Nhưng hôm nay, sau khi Dương Hạo dùng một phương thức bá đạo để giải quyết nhiều vấn đề cho nàng.
Người mang thai bất ngờ thời đại học, đến giờ vẫn phòng không gối chiếc như nàng mà nói, đây quả thực là đả kích trí mạng.
Nội tâm bị phủ bụi nhiều năm, giờ phút này cũng bị thủ đoạn bá đạo của Dương Hạo làm lộ ra một chút.
Tuy trái tim của Tống Mỹ Tuệ vẫn đập loạn, nhưng chuyện này dù sao cũng là vì các nàng, nàng liền đứng lên, cúi người với Dương Hạo nói: "Xin lỗi hội trưởng, hôm nay..."
Chưa chờ Tống Mỹ Tuệ nói xong, Dương Hạo lại giống như không có chuyện gì xảy ra, khí thế tổng tài bá đạo kia đã biến mất, lập tức khôi phục dáng vẻ một ông chú đẹp trai thành thục, khoát tay với Tống Mỹ Tuệ nói: "Mỹ Tuệ, cô chỉ cần nhớ kỹ một điểm. Làm thư ký của tôi, ngoại trừ tôi thì không ai có thể ức hiếp cô, mặc kệ đúng hay sai.
"
Khi Dương Hạo nói xong câu này, hắn đã đứng trước người Tống Mỹ Tuệ.
Dương Hạo cao hơn 1 mét 8 một chút, Tống Mỹ Tuệ cao 1 mét 68.
Một người thành thục bá đạo, một người thành thục ổn trọng.
Hai hai người đứng đó nhìn nhau, khoảng cách giữa hai bên không đến một cánh tay.
Doãn Ân Tuệ: Xong, xong rồi! Sau lần này chỉ sợ sẽ biến thành chị ruột thật rồi. Có điều hội trưởng thật là quá tuyệt!
Tống Kiều Ân: Trời ạ, chú này quá đẹp rồi! Nếu đây là cha dượng của mình, còn sợ không làm cho đám người trong trường học hâm mộ chết?
Hai người đang nhìn nhau kia hoàn toàn không biết, hai nha đầu đang ngồi bên cạnh họ đã bắt đầu tưởng tượng cảnh cuộc sống của họ khi ở bên nhau.
Bạn nói xem, ngay cả Doãn Ân Tuệ và Tống Kiều Ân đều phải quỳ trước khí thế bá đạo của Dương Hạo.
Huống chi là Tống Mỹ Tuệ đang đứng đối mặt với Dương Hạo, vừa nhìn vẻ ngoài anh tuấn thành thục của Dương Hạo, vừa ngửi lấy hơi thở chỉ có thể người đàn ông thành công.
Tống Mỹ Tuệ cảm thấy mình đã không ngừng rơi vào lưới tình này.
Mà ngay khi Tống Mỹ Tuệ sắp không kiên trì nổi trước ánh mắt mang theo tính xâm lược của Dương Hạo, Dương Hạo lại đột nhiên thu hồi ánh mắt, nói với Tống Mỹ Tuệ: "Đi thôi! Có lẽ người phụ trách bên này cũng sắp đến rồi! Giúp tôi chọn một chiếc xe đi, nếu tối nay rảnh thì đi cùng tôi luôn!"
"Có rảnh... !"
Dương Hạo vừa nói xong, Tống Mỹ Tuệ còn chưa kịp trả lời, Tống Kiều Ân hai mắt sáng như ngôi sao nhỏ đã lên tiếng.
"A... Cháu là con gái của Mỹ Tuệ nhỉ!" Dương Hạo nhìn thiếu nữ giống Tống Mỹ Tuệ đến 9 phần này, không khỏi nở nụ cười hiền hòa.
Tất nhiên, nụ cười hiền hòa này là thật.
Từ sau chuyện của tiểu bạch hoa và Âu tỷ, Dương Hạo đã biết.
Có một số việc là không thể vi phạm.
Nếu đã chọn Tống Mỹ Tuệ, như vậy đóa tiểu bạch hoa còn chưa trưởng thành này, chỉ có thể nhìn mà thôi.
"Vâng!' Cảm nhận được ánh mắt hiền hòa của Dương Hạo, Tống Kiều Ân liên tục gật đầu nói: "Vâng chú!"
"Không hổ là con gái của Mỹ Tuệ, đúng là một tiểu mỹ nhân!"
Ánh mắt Dương Hạo tràn ngập hào nhã và cưng chiều.
"Hì hì, cảm ơn chú!" Tống Kiều Ân được Dương Hạo khen, lập tức vui vẻ ra mặt.
Nhưng một giây sau, lời nói của Tống Kiều Ân lại làm hiện trường trở nên lúng túng.
"Chú này, hay là chú theo đuổi mẹ cháu đi! Cháu không ngại đâu!"
Chỉ ba câu nói này...
Dương Hạo: Trời, thuận lợi như vậy sao? Xem ra buff 'giấc mộng của 900 triệu thiếu nữ' đã phát huy tác dụng nha.
Doãn Ân Tuệ: Em gái này nhìn thật chuẩn, nếu ôm được đùi của hội trưởng, vậy nàng sẽ trở thành thiên kim của hội trưởng rồi.
Tống Mỹ Tuệ: Xong, quá mất mặt rồi, làm sao bây giờ?
Mà khi nội tâm Tống Mỹ Tuệ đang không yên, không biết Dương Hạo sẽ trả lời thế nào.
Dương Hạo lại nói một câu làm cho trái tim nàng gia tốc.
"Được! Vậy cháu phải giúp chú nha!"
"Tất nhiên! Yeah... !"
Câu trả lời khẳng định của Dương Hạo, lập tức khiến Tống Kiều Ân vui vẻ đến nhảy dựng lên.
Thậm chí còn đi đến bên cạnh mẹ mình, kéo tay mẹ nói: "Mẹ, chú đồng ý rồi, mẹ cũng mau đồng ý đi."
Dương Hạo: Cô con gái này... Đáng giá!
Doãn Ân Tuệ: Quả nhiên con gái mới là áo bông nhỏ đẹp nhất ấm nhất của bố dượng.
Tống Mỹ Tuệ: Con gái, con còn muốn mẹ ở lại đây không?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?