Chỉ là Tống Trung Hiền không ngờ được, hắn cho rằng việc này cứ để lát nữa gặp mặt rồi nói, ai ngờ giọng nói của Dương Hạo lại truyền ra từ điện thoại.
"Không có gì! Cứ cho tôi số tài khoản đi! Gần đây vẫn luôn đi xe của công ty với khách sạn, nên hôm nay tôi định lái mấy chiếc xe rời đi."
"A, anh Dương, không vội không vội." Tống Trung Hiền không ngờ Dương Hạo lại là vì chuyện này.
Hắn còn tưởng rằng có người của đại lý xe đắc tội với Dương Hạo cơ.
Vội vàng nói với Dương Hạo: "Anh Dương chờ một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho người quản lý bên đó! Anh nhìn trúng chiếc xe nào cứ lái đi là được. Dù sao hiện giờ đại lý xe này cũng coi như là của anh. Có chuyện gì lát nữa gặp mặt thì anh em chúng ta nói chuyện!"
Tống Trung Hiền rất khách khí với Dương Hạo.
Mà Dương Hạo thấy đạt được mục đích rồi, cũng không nói nhảm nữa, liền nói với Tống Trung Hiền: "Được, vậy cứ làm thế đi! Tối nay tôi sẽ đến đúng giờ."
Tống Trung Hiền: "Được, vậy tôi cúp máy nhé, lát nữa người phụ trách sẽ đi tìm anh."
Dương Hạo: "Ừm! Tối gặp mặt nói chuyện!"
Nói xong, hai người rốt cuộc cúp máy.
Mà sau khi Dương Hạo cúp máy, hắn đưa mắt nhìn về phía tên giám đốc và nữ nhân viên sắp đứng không vững kia.
Dương Hạo chỉ liếc nhìn một chút, lại khiến hai người như rơi vào trời đông giá rét.
Bởi vì họ biết.
Họ xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi!
Người trước mặt này rõ ràng còn có địa vị cao hơn cả thiếu gia nhà tài phiệt kia.
Sao... sao mình lại chọc phải thư ký của một người như vậy chứ?
Lý Lệ Trân giờ đã hối hận đến xanh ruột.
Thật ra vì sao nàng ta lại trêu chọc Tống Mỹ Tuệ?
Thật nguyên nhân cũng là do ghen tỵ.
Thật ra khi Tống Mỹ Tuệ dẫn con gái và Doãn Ân Tuệ đi vào đại lý xe, thì người sẽ lên tiếp đón không phải là Lý Lệ Trân.
Dù sao Lý Lệ Trân là một nữ nhân viên bán hàng cao cấp, hơn nữa còn là thú cưng của thiếu gia.
Mặc kệ là thân phận hay địa vị, đều không phải nhân viên bình thường có thể so sánh.
Nhưng chỉ bởi vì khi Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ chọn xe, Lý Lệ Trân lại vô tình nghe thấy hai người đối thoại.
Mua xe.
Hội trưởng cho mua xe thay đi bộ.
Có thể mua xe đắt hay không?
Chỉ vài câu đơn giản, cộng thêm vẻ quyến rũ gợi cảm của Tống Mỹ Tuệ, liền khiến kẻ chưa từng được tặng xe như Lý Lệ Trân phải ghen ghét, mặc dù nàng ta đã lăn ga giường với thiếu gia nhà tài phiệt.
Một thư ký mà cũng được mua xe, nàng đã lên giường rồi vì sao không có.
Chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy.
Lòng đố kị của Lý Lệ Trân đã ảnh hưởng đến tất cả chuyện này.
Về phần cái gọi là Tống Kiều Ân làm xước sơn chiếc Pagani Zonda.
Thật ra cũng là do Lý Lệ Trân gây ra.
Tống Kiều Ân quả thực có đụng phải chiếc Pagani Zonda kia, nhưng một cái khóa kéo đơn giản của trẻ con, sao có thể để lại dấu vết trên đuôi cánh có chất liệu sợi các-bon chứ?
Vết xước kia chính là do Lý Lệ Trân làm ra.
Đây là địa bàn của nàng, cho dù có camera.
Nhưng dưới sự thao tác của nàng, còn không phải nàng nói cái gì thì là cái đó sao.
Mà bây giờ,
Lý Lệ Trân hối hận.
"Tôi sẽ không tính toán với loại người như cô. Cô cũng nghe thấy rồi đấy, đại lý xe là của tôi, xe cũng là của tôi. Mặc kệ chân tướng của chuyện này thế nào, ai đúng ai sai cũng không quan trọng, chuyện này kết thúc ở đây."
Dương Hạo hời hợt vài câu, mọi người nghe vào lại có cảm nhận khác nhau.
Doãn Ân Tuệ: Hội trưởng, anh đừng đẹp trai như vậy được không? Người ta sắp không nhịn nổi rồi.
Tống Mỹ Tuệ: Đây chính là Dương Hạo sao? Hình như mình đã hiểu vì sao lại có nhiều cô gái nguyện ý đi theo Dương Hạo rồi, thật sự là quá men lỳ.
Tống Kiều Ân: Trời ạ, chú này đang đóng phim ư? Quá ngầy rồi! Mẹ, con cảm thấy nếu đây là cha dượng của con, thì con sẽ không phản đối đâu.
Lý Lệ Trân: Đây là có ý gì? Chẳng lẽ không định truy cứu trách nhiệm của mình sao?
Giám đốc bụng phệ: Xong, lần này xong thật rồi!
Có lẽ nơi này chỉ có vị giám đốc bụng phệ này mới biết, hắn và Lý Lệ Trân đã hoàn toàn xong rồi.
Mặc kệ người đàn ông trước mặt có thể tha cho họ hay không, đầu tiên, bọn họ nhất định sẽ mất việc.
Đây không phải là chuyện đáng sợ nhất, một công việc mà thôi, khẳng định không quan trọng bằng mạng của mình.
Đáng sợ nhất là, hậu quả của chuyện lần này.
Sau này, vị đại thiếu gia Tống Trung Hiền kia nhất định sẽ biết chuyện xảy ra ở đây.
Mà đối với vị đại thiếu gia vui buồn thất thường kia mà nói, nếu như hắn thật sự đang nịnh bợ người trước mắt, như vậy mình tuyệt đối sẽ là nhân vật thích hợp nhất để hi sinh, đồng thời cũng có kết cục vô cùng thê thảm.
Bao gồm cả Lý Lệ Trân, hai người đều sẽ là vật hi sinh.
Nghĩ đến đây, cơ thể mập mạp của giám đốc cũng run lên, không chịu nổi nỗi sợ trong lòng mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt Dương Hạo trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
"Tiên sinh... Tiên sinh... Tiên sinh, van xin ngài! Chuyện này tôi thật sự không tham gia, xin ngài tha cho tôi đi! Tôi thật sự không tham gia, đều là cô ta, đều là tại con điếm này! Chính là cô ta, là cô ta tìm tôi nói có người làm hỏng xe, tôi... tôi..."
Nhìn tên giám đốc béo đang dập đầu với mình, Dương Hạo lại thấy hơi phản cảm, móc móc lỗ tai, thản nhiên nói: "Có quan trọng không?"
"Tiên ..."
Dương Hạo chỉ nói một câu, tên giám đốc lập tức á khẩu không trả lời được.
Mà bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, Lý Lệ Trân vẫn không phản ứng kịp, mãi đến khi Dương Hạo mở miệng, nàng rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thế nhưng Dương Hạo căn bản không cho nàng cơ hội để mở miệng.
Dương Hạo chỉ mở miệng nói một câu: "Ồn quá! Biến mất khỏi tầm mắt của tôi, bằng không có lẽ các người thật sự không còn cơ hội nói đâu!"
Đe dọa.
Đe dọa trần trụi!
Nhưng chỉ một câu đe dọa không có chút lực sát thương nào như vậy, lại khiến giám đốc và Lý Lệ Trân như hiểu ra gì đó.
Không dám nói nhảm.
Tên giám đốc béo trực tiếp dập đầu thật mạnh với Dương Hạo, sau đó vội vàng cút đi.
Về phần mình có thể có cơ hội nói chuyện nữa hay không, hắn chỉ có thể cầu nguyện mình làm vậy có thể tiêu trừ lửa giận của Dương Hạo.
Thật ra Dương Hạo cũng rất kinh ngạc với thái độ của tên giám đốc béo vừa rồi.
Nhưng nghĩ lại đây là Hàn Quốc thì cũng bình thường trở lại.
Dù sao tại Hàn Quốc, tài phiệt và công tố viên mới là thần.
Bọn họ muốn ai sống, muốn ai chết, đều có thể tìm lý do hợp lý hợp pháp.
Đây chính là trò chơi tiền và quyền.
Phù phù...
Sau khi thấy giám đốc rời đi, Lý Lệ Trân rốt cuộc không kiên trì được nữa, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Bỏi vì giờ phút này, trời của nàng rốt cuộc cũng sập rồi.
Mà ngay khi nàng cho rằng tất cả mọi người đã kết thúc.
Không ai có thể ngờ được, Tống Mỹ Tuệ chợt nói giúp nàng một câu.
"Hội trưởng, hay là thôi đi!"
Chỉ hai câu này, khiến cho Lý Lệ Trân vốn tưởng rằng mình xong đời rồi, lập tức như bắt được cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt mờ tối cũng xuất hiện ánh sáng.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?