"Alo?"
"Không phải!"
"Muốn bàn một vụ mua bán với anh!"
"Ha ha!"
"Anh chờ lát..."
Dương Hạo gần như vừa gọi qua đã có người nghe máy, lại nói hai câu rồi đột nhiên đưa mắt nhìn sang Tống Mỹ Tuệ ngồi cạnh mình, cũng nói với nàng: "Đại lý xe này tên là gì nhỉ?"
Dương Hạo đột nhiên tra hỏi làm Tống Mỹ Tuệ hơi sững sờ, rồi vội vàng phản ứng lại: "A? À à... Đại lý xe Hào Tước!"
Thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Tống Mỹ Tuệ, Dương Hạo chỉ nhếch miệng mỉm cười, quay đầu nói vào điện thoại: "Đại lý xe Hào Tước! Ừm đúng, gần đây đang muốn nghỉ ngơi một thời gian ở Hàn Quốc."
"Chuẩn bị phát phúc lợi cho nhân viên thôi."
"Đại lý xe này không tệ, sau khi nghe ngóng thì biết là của Tống gia các anh. Nói giá đi, bao nhiêu tiền? Tôi mua!"
Khá lắm!
Không hổ là Dương tổng chuyên gia năng lực tiền giấy.
Người khác trang bức, cùng lắm là mua chiếc xe là đi.
Mà Dương Hạo thì sao?
Lại mua luôn cả đại lý xe.
À đúng rồi, Dương tổng của chúng ta cũng có một đại lý xe ở Hoa Quốc.
Nhưng so với nhà đại lý này, có vẻ đẳng cấp kém hơn chút.
Mà mấy câu của Dương Hạo lại làm Tống Trung Hiền ở đầu dây bên kia không hiểu gì cả.
Càng làm cho tên giám đốc mặt mũi tràn đầy nụ cười giả tạo kia sững người.
Mình không nghe nhầm chứ?
Mua đại lý xe?
Chuyện này...
Con ả đáng chết này rốt cuộc đắc tội với ai chứ?
Chỉ trong nháy mắt, giám đốc cảm giác được hôm nay mình xem như xong rồi.
Đồng thời không chỉ mình hắn cảm thấy xong đời.
Nữ nhân viên bán hàng Lý Lệ Trân thì suýt nữa ngã quỵ ra đất.
Mà so với hai người của đại lý xe đang run sợ, Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ thì đang khiếp sợ nhìn về phía Dương Hạo.
Phát phúc lợi cho nhân viên?
Đây... đây rốt cuộc là loại thần hào gì mới có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục như này?
Hai cô gái trợn mắt há mồm nhìn Dương Hạo.
Một người khiếp sợ không gì sánh nổi, một người thì trong khiếp sợ còn mang theo tia mừng thầm.
Mà con gái của Tống Mỹ Tuệ là Tống Kiều Ân thì cũng giống như mẹ của nàng.
Mặc dù nàng chỉ là một học sinh lớp 12, nhưng không phải thiếu nữ không biết gì cả.
Nhất là mẹ nàng còn làm thư ký cho hội trưởng một công ty giải trí lớn, thân là con gái của mẹ, nàng cũng biết nhiều về xe sang hơn người bình thường.
Vị hội trưởng người Hoa này rốt cuộc giàu đến mức nào?
Vừa đến đã mua cả đại lý xe.
Mà Dương Hạo thấy đám người khiếp sợ nhìn mình, hắn chỉ nghiêng người, chuyển chế độ điện thoại thành loa người rồi đặt lên bàn trà, sau đó lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Tống Trung Hiền.
Mà đầu dây bên kia, Tống Trung Hiền rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, có chút lắp bắp nói với Dương Hạo :"Anh Dương, không biết có phải người của đại lý xe đã đắc tội với anh không?"
Giọng nói hoài nghi của Tống Trung Hiền truyền vào trong tai mọi người ở đây.
Dương Hạo nghe vậy thì khóe miệng hơi cong lên.
Mà hai người Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ, bao gồm cả tiểu nha đầu Tống Kiều Ân nghe thấy âm thanh này thì vô thức liếc mắt nhìn tên giám đốc và nữ nhân viên bán hàng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh kia.
Hai người này nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, suýt nữa bị dọa tè ra quần.
Bởi vì bọn họ đã hiểu.
Đó... đó chẳng phải là chủ của đại lý xe này, đại công tử Tống Trung Hiền của Tống gia sao.
Nói ra cũng trùng hợp, đại lý xe này vừa hay là do Tống Trung Hiền phụ trách, mặc dù là Tống gia, những người phụ trách là Tống Trung Hiền.
Giờ phút này, tên giám đốc kia còn muốn giết người.
Mình không có việc gì lại nhảy vào vũng nước đục này làm gì?
Mà so với giám đốc, Lý Lệ Trân chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Dương Hạo mà nhận sai.
Bởi vì nàng ta có thể nhận ra từ giọng nói của vị đại công tử từng có mấy lần cá nước thân mật kia.
Có vẻ như người trước mặt này có thân phận và địa vị không thấp.
Dù sao một đại công tử nhà tài phiệt lại có thể dùng giọng nói thấp hơn để nói chuyện với người ta, vậy người này có thể là nhân vật đơn giản sao?
Dương Hạo nhìn thấy hết sự thay đổi từ biểu cảm và cơ thể của hai người này.
Nhất là cô nàng kia.
Dương Hạo thầm cười nhạo, một người làm thuê mà cũng xem thường người khác?
Ngủ với thiếu gia tài phiệt vài lần liền tưởng mình là phượng hoàng rồi?
Nhưng Dương Hạo cũng không có ý định chơi trang bức đánh mặt với loại người này.
Dương Hạo bắt chéo hai chân, giày da sáng bóng lắc lư, khiến nữ nhân viên kia không nhịn được mà run lên.
Bởi vì nàng thật sự sợ hãi Dương Hạo sẽ nói cho vị đại thiếu gia vui buồn thất thường kia biết chuyện nơi này.
Nhưng nàng nghĩ nhiều rồi.
Dương Hạo còn khinh thường nghiêm túc với loại người như nàng.
Bởi vì Dương Hạo có biện pháp của mình.
Chỉ thấy Dương Hạo hơi cúi người, mở miệng nói vào Dương Hạo: "Vậy thì không có, gần đây cần tương đối nhiều xe, lại thấy đại lý xe này không tệ nên mới muốn mua, không ngờ nghe ngóng xong lại là của Tống gia các anh."
"Sao? Có cân nhắc bán không? Tôi sẽ mua thêm 20% giá trị trường, hơn nữa có thể chuyển khoản luôn bây giờ."
Lời nói của Dương Hạo lại làm cho mấy người Tống Trung Hiền đang trên xe đi đến câu lạc bộ tư nhân nào đó phải ngẩn người.
Cái gì cơ?
Thu mua?
Thêm 20%?
Hơn nữa còn chuyển tiền luôn bây giờ?
Họ Dương này hào phóng đến mức này sao?
Khi đó họ đã bỏ gần trăm tỷ Won để chế tạo đại lý xe này.
Đây là còn chưa tính xe bên trong.
Nếu tính cả xe, vậy có thể lên đến hơn 300 tỷ Won.
Cha hắn là tài phiệt đỉnh cấp Hàn Quốc, cũng không dám nói không coi mấy trăm tỷ ra gì.
"Sao? Chẳng lẽ đại công tử Tống gia thấy khó khăn?"
Dương Hạo nói hời hợt, nhưng rơi vào tai Tống Trung Hiền lại biến thành âm thanh khác.
"Ừng ực..."
Tống Trung Hiền nhớ đến tối qua cha mình dặn dò, lại nghĩ đến cái đại lý xe đó.
Thật ra đối với đám thiếu gia đời hai như bọn họ, bình thường cũng chỉ có vài sở thích như vậy.
Phụ nữ, xe và hàng cấm.
Mà đại lý xe này chính là đại lý xe Tống Trung Hiền thích nhất.
Trong đó không chỉ có xe tốt, mà nữ nhân viên ở đó cũng rất xinh đẹp.
Nhưng nghĩ đến hôm nay sẽ gặp mặt với Dương Hạo.
Cộng thêm cha hắn cố tình dặn hắn phải làm thân với Dương Hạo.
Tống Trung Hiền ngồi trên xe, suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng nói: "Dĩ nhiên không phải! Nếu anh đã nhìn trúng đại lý xe kia, vậy đó là phúc của nó. Thêm tiền thì không cần, nơi đó hiện giờ rơi vào khoảng hơn 300 tỷ, nếu là anh Dương thì 300 tỷ là được rồi."
"Được!" Nghe thấy giọng nói của Tống Trung Hiền, Dương Hạo trực tiếp gật đầu biểu thị không có vấn đề, đồng thời cũng nói vào điện thoại: "Cho tôi số tài khoản, tôi sẽ gửi tiền qua luôn!"
"Không vội không vội!" Đầu dây bên kia, Tống Trung Hiền cũng không vội vã lấy tiền, trái lại còn nói với Dương Hạo: "Lát nữa chúng ta sẽ gặp mặt mà, gặp mặt rồi nói chuyện đi! Tôi cũng có thể tận tình chủ nhà."
Tống Trung Hiền vừa nói xong, lại nghĩ lát nữa gặp mặt Dương Hạo thì phải cố gắng làm thân.
Lần gặp mặt này, Tống Trung Hiền và mấy người anh em cũng đã cố gắng sắp xếp ổn thỏa.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?