"Quét thẻ!"
Chỉ là khi nữ nhân viên tiêu thụ đang đắc ý, mặt mấy người Tống Mỹ Tuệ lạnh lẽo như băng.
Thì một giọng nói mạnh mẽ chợt vang lên từ sau lưng nữ nhân viên bán hàng.
"Hội trưởng?"
"Hả?"
Khi giọng nói kia truyền vào tai Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ, biểu cảm của hai cô gái đều thay đổi.
Chỉ là biểu cảm của Tống Mỹ Tuệ là áy náy, mà Doãn Ân Tuệ thì mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Thậm chí không chờ Tống Mỹ Tuệ đứng dậy, Doãn Ân Tuệ đã đứng lên, đẩy nữ nhân viên tiêu thụ đang vô cùng nghi hoặc kia ra, nhào thẳng vào bóng người cao to đứng trong đại sảnh kia.
"Hội trưởng! Người này rất quá đáng, chỉ biết ức hiếp người khác!"
Doãn Ân Tuệ không dám nhào thẳng vào trong ngực Dương Hạo, chỉ là ánh mắt long lanh như nước kia vẫn luôn dính chặt vào Dương Hạo.
Không sai.
Người đến chính là Dương Hạo.
Mà Dương Hạo nhìn Doãn Ân Tuệ đang vui sướng bên cạnh, lại liếc mắt nhìn nữ nhân viên bán hàng đang đứng sau cửa.
Cơ bản không cần nhìn cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
"Anh là ai? Anh nói quét thẻ thì quét thẻ sao? Anh biết đây là đâu không?"
Nữ nhân viên bán hàng Lý Lệ Trân lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó chịu gầm thét với Dương Hạo.
Mà Dương Hạo cũng không để ý đến Lý Lệ Trân, trái lại đi ngang qua cô ta vào phòng nghỉ, trực tiếp đặt mông ngồi xuống chỗ Doãn Ân Tuệ vừa ngồi.
Mà vị trí này cũng là bên cạnh Tống Mỹ Tuệ vừa đứng dậy.
Hiện giờ, trên gương mặt xinh đẹp của Tống Mỹ Tuệ tràn đầy vẻ áy náy.
Mà Tống Kiều Ân ngồi bên cạnh mẹ mình thì không đứng dậy, nhưng mặt mũi tràn đầy tò mò nhìn về phía Dương Hạo.
Oppa này thật đẹp trai nha.
Đây chính là hội trưởng người Hoa mà mẹ nói à?
Nói tiếng Hàn thật tốt!
"Đây không phải công ty, ngồi xuống đi!"
Dương Hạo chỉ vỗ vỗ sô pha bên cạnh.
Tống Kiều Ân lập tức ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo.
"Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh là ai?"
Lý Lệ Trân vẫn là thái độ như sắp phát điên kia.
Chỉ là bây giờ, tuy thái độ vẫn như cũ, nhưng trong lòng đã hơi bất an.
Dù sao khí thế của Dương Hạo cũng không giống như một hội trưởng của công ty nhỏ.
"Bảo quản lý của các cô đến đây, tôi không muốn phí nước miếng với loại người như cô!"
Chỉ hai câu đơn giản, Dương Hạo liền không thèm nhìn thẳng vào nữ nhân viên kia.
Rất lâu rồi Dương Hạo chưa trang bức đánh mặt.
Dương Hạo bây giờ chỉ muốn dùng cách đơn giản và thô bạo nhất để xử lý vấn đề trước mắt.
Bởi vì loại nhân vật mắt chó coi thường người khác này, anh càng giải thích với họ, thì họ sẽ càng chống đối với anh.
Cho nên, Dương Hạo đã đi thẳng vào vấn đề.
"Anh... !" Lý Lệ Trân vốn còn muốn phản bác hai câu, nhưng khi nàng vừa mở miệng, lập tức bị ánh mắt lơ đãng của người kia dọa sợ, liền nuốt lời muốn nói vào bụng.
"Tôi không muốn nói lại lần thứ ba, gọi quản lý đến đây, bằng không kết cục của cô sẽ rất thảm."
Không sai, đây chính Dương tổng bá đạo của chúng ta.
Đừng nói là một nhân viên bán hàng nho nhỏ, dù là đám thiếu gia nhà tài phiệt kia, Dương Hạo vẫn không coi vào đâu.
"Tôi... Tôi... Tôi biết rồi..."
Cũng không biết là do trải qua thời gian dài cải tạo, hay là do Dương Hạo mở buff.
Hiện giờ, khi Dương Hạo phòng thích khí thế của kẻ bề trên, người bình thường thật sự là không chịu nổi.
Chỉ hai câu đơn giản, Lý Lệ Trân vừa rồi còn vô cùng kiêu căng, lúc này chỉ có thể xám xịt chạy đi dưới ánh mắt của đồng nghiệp trẻ tuổi kia.
"Hội trưởng! Anh quá tuyệt rồi!"
Tiểu trợ lý Doãn Ân Tuệ đã bị khuất phục trước vẻ bá đạo của Dương Hạo rồi, nếu không phải còn Tống Kiều Ân ở tuổi vị thành niên ở đây, có lẽ nàng đã quỳ rạp trước quần của Dương Hạo, nâng lên cây gậy đại biểu quyền uy kia.
"Xin lỗi hội trưởng, tôi..."
Dương Hạo càng như vậy, Tống Mỹ Tuệ càng áy náy, mặc kệ nữ nhân viên vừa rồi vô lý thế nào, nhưng dù sao cũng là bọn họ đã làm xước xe của người ta.
"Tại sao phải xin lỗi?" Dương Hạo chỉ liếc qua Tống Mỹ Tuệ.
Tất nhiên cái liếc này cũng nhìn thấy thiếu nữ có khuôn mặt rất giống với Tống Mỹ Tuệ.
Đây... chính là con gái của Tống Mỹ Tuệ ư?
Đúng là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng Dương Hạo cũng không nhìn kỹ con gái đang học cấp ba của người ta, ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt Tống Mỹ Tuệ.
"Tôi... thật ra..." Bị Dương Hạo nhìn chằm chằm, khiến nội tâm Tống Mỹ Tuệ hơi hoảng, trái tim nhảy loạn, đang định lên tiếng giải thích chuyện vừa xảy ra.
Lại bị Dương Hạo khoát tay cắt ngang, hắn nói với nàng: "Không cần giải thích nhiều như vậy. Thân là thư ký của tôi, cô không sai, chỉ có đúng! Tiếp theo giao cho tôi là được."
Vô tình trang bức, trí mạng nhất.
Dương Hạo mở miệng nói hai câu, Doãn Ân Tuệ nghe thấy lại thấy chân mềm nhũn.
Mà Tống Kiều Ân vẫn luôn quan sát như một khán giả, lúc này hai mắt sáng rực nhìn ông chú đẹp trai ngồi cạnh mẹ mình.
Quá đẹp trai rồi.
Kim Mãn Tú gì gì kia, nào có thể so với chú này chứ.
"Vâng hội trưởng!" Tống Mỹ Tuệ cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hơi cúi khuôn mặt đã đỏ ửng xuống.
Mà Dương Hạo mở kỹ năng lắng nghe tiếng lòng, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Trong lòng chỉ còn hai chữ: Ổn rồi.
Nhưng Dương Hạo không biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ lạnh nhạt nói với Tống Mỹ Tuệ đang cúi đầu: "Điều tra xem đại lý xe này là tài sản của công ty hay nhà tài phiệt nào. Dám ức hiếp người của tôi, đã hỏi tôi chưa?"
Trang bức quả nhiên là sẽ nghiện.
Trong mắt Dương Hạo bây giờ, tài phiệt Hàn Quốc cũng chỉ có vậy.
"Vâng hội trưởng!" Tống Mỹ Tuệ vội vàng gật đầu, bắt đầu lấy điện thoại của mình ra, dự định thông qua quan hệ của mình để tìm người sở hữu đại lý xe này.
Dương Hạo thì chỉ lẳng lặng chờ đợi người quản lý đại lý xe xuất hiện.
Mà nữ nhân viên bán hàng kia cũng không để Dương Hạo chờ lâu.
Không đến 10 phút sau.
Nữ nhân viên kia liền dẫn theo một người đàn ông bụng phệ mặc âu phục đen đi vào phòng nghỉ.
"Xin chào tiên sinh! Tôi là Tiểu Tống, giám đốc đại lý xe này, không biết tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Người đàn ông bụng phệ này chỉ khách khí mặt ngoài mà thôi.
Bởi vì hắn cũng không nhận ra người trước mặt này là người của nhà tài phiệt nào.
Được rồi.
Nói cách khác là người ta không nhận ra Dương Hạo là ai.
Tuy ngoài miệng khách sáo, nhưng đó chỉ là công việc của hắn mà thôi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy Dương Hạo, hắn thật sự cho rằng đây là thiếu gia nhà tài phiệt nào đến gây sự, nhưng bây giờ xem ra, là hắn nghĩ nhiều rồi.
Chẳng qua là, đây chỉ là hắn cho rằng vậy mà thôi.
Bởi vì sao khi hắn mở miệng, vị nữ thư ký ngồi cạnh người đàn ông kia đã mở miệng.
"Hội trưởng, tìm thấy rồi. Đại lý xe này là thuộc Tống gia."
"Ồ? Ra vậy!" Dương Hạo nghe Tống Mỹ Tuệ nói xong, bỗng nhiên lại nở nụ cười quỷ dị.
Vốn là hẹn tối gặp mặt, bây giờ xem ra có thể phải gặp mặt sớm hơn rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo cũng không trả lời tên giám đốc vừa nhìn đã thấy đáng ghét kia, mà lấy điện thoại của mình ra.
Về phần lấy điện thoại ra làm gì.
Đương nhiên là gọi điện thoại cho con trai của lão Tống rồi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?