🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 906: Dương Hạo giá lâm

"Ân Tuệ! Hội trưởng vừa mới gọi điện thoại cho tôi."

Thấy dáng vẻ không thèm để ý của Doãn Ân Tuệ, Tống Mỹ Tuệ vẫn không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở nàng một câu.

Mặc dù hội trưởng rất sủng ái các nàng.

Nhưng cũng không thể vì điểm này mà gây thêm phiền cho hội trưởng.

Mới bắt đầu thôi, Tống Mỹ Tuệ rất không muốn để lại ấn tượng xấu cho vị hội trưởng này.

Chỉ là ý nghĩ của Tống Mỹ Tuệ vẫn quá bảo thủ.

Nàng vừa nhắc nhở Doãn Ân Tuệ xong.

Cô nàng này không chỉ không căng thẳng, trái lại còn vui sướng nói với Tống Mỹ Tuệ: "Chị nói hội trưởng vừa gọi điện thoại cho chị á? Hội trưởng biết chuyện này rồi ư? Hội trưởng có đến không? A trời ạ, thật sự hi vọng hội trưởng có thể đến đây để đánh mặt đám người mắt cho nhìn người này."

Kha lắm!

Hiện giờ Doãn Ân Tuệ đã vô cùng sùng bái Dương Hạo.

Dù sao so sánh với Tống Mỹ Tuệ mới nhậm chức thư ký thứ nhất, người tiểu trợ là nàng cũng đã được lĩnh giáo thực lực của Dương Hạo.

Lĩnh giáo mọi phương diện.

Hơn nữa trang bức chỉ là thứ nhất, Doãn Ân Tuệ hưng phấn như vậy là còn một nguyên nhân khác.

Vừa rồi nàng chỉ xem mấy chiếc xe sang cấp thấp có giá khoảng 100 – 200 triệu Won.

Nếu như hội trưởng đến, như vậy ước mơ lái xe thể thao của nàng có được thực hiện hay không nha?

Nghĩ đến đây, đường cong nơi khóe miệng Doãn Ân Tuệ càng không thể ép được.

Mà Tống Mỹ Tuệ có vẻ như cũng đoán được tâm tư của Doãn Ân Tuệ, nàng chỉ bất đắc dĩ nói: "Hội trưởng bảo tôi gửi vị trí... Ân Tuệ, có một số việc tôi là người đi trước, nên vẫn muốn nhắc nhở cô một câu. Tuy hội trưởng sủng ái chúng ta, nhưng tốt nhất là đừng làm hội trưởng không vui."

Những lời này của Tống Mỹ Tuệ tuyệt đối là có lòng tốt.

Bởi vì có thể thấy được, vị tiểu trợ lý này và hội trưởng Dương Hạo đã từng giao lưu và trao đổi sâu, sau đó vẫn luôn đi theo Dương Hạo.

Nếu như cô nàng này làm chuyện quá giới hạn, đảm bảo sẽ có một ngày bị hội trưởng đày vào lãnh cung.

Bởi vì nàng làm việc ở công ty MS nhiều năm rồi, lại lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, nên đã thấy quá nhiều chuyện như vậy rồi.

"Được rồi chị, em đương nhiên biết. Chị cứ yên tâm đi, em biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm."

Doãn Ân Tuệ tất nhiên cũng hiểu Tống Mỹ Tuệ chỉ muốn tốt cho mình.

Nhưng từ ánh mắt của hội trưởng nhìn Tống Mỹ Tuệ, Doãn Ân Tuệ có thể nhận ra, sau này bà chị lãnh đạo này của mình tuyệt đối sẽ là một thành viên trong hậu cung của hội trưởng.

Mà mình thì sao?

Chỉ là một tùy tùng mà thôi, mình nịnh bợ bà chị này còn không kịp nữa sao, sao có thể không nghe lời chứ.

Nhưng tuy ngoài miệng nói vậy, trong lòng nàng vẫn hi vọng hội trưởng có thể đến đây.

Dù không thể thăng cấp cho nàng lên xe thể thao, nhưng nhìn hội trưởng đại nhân nhà mình trang bức, đây cũng là giấc mơ của nhiều thiếu nữ nha.

Dù sao mấy nội dung máu chó này cũng chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết mà thôi.

"Biết thì tốt!" Thấy Doãn Ân Tuệ nhí nha nhí nhảnh, Tống Mỹ Tuệ chỉ có thể liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại lấy điện thoại ra, gửi định vị của mình và tin tức tương quan cho Dương Hạo.

Tiếp đó, Tống Mỹ Tuệ dẫn theo con gái và Doãn Ân Tuệ mong mỏi chờ đợi Dương Hạo đến.

Không biết qua bao lâu.

Ngay khi Tống Mỹ Tuệ sắp chờ đến mức mất kiên nhẫn, cửa phòng nghỉ lại mở ra.

Chỉ là người đến không phải Dương Hạo, trái lại là nữ nhân viên bán hàng đi tìm chuyên gia ước định phí tổn kia.

Vị nữ nhân viên có dung mạo không tệ, dáng người nóng bỏng, mặc đồ OL đen, cổ áo mở rộng này bước vào phòng nghỉ, liền mỉm cười nói với Tống Mỹ Tuệ đang ngồi đó: "Cô Tống, xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.

Bên kia đã gửi báo cáo phí tổn, cô xem đi!'

"Cô cứ nói thẳng là được!' Tống Mỹ Tuệ hiện giờ vô cùng chán ghét cô nàng này.

Tất nhiên, tuy rằng chán ghét, nhưng nàng cũng cực kỳ vui mừng vì có thể giải quyết được chuyện này trước khi Dương Hạo đến.

Bằng không chờ Dương Hạo đến, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ mất mặt.

"Vậy cũng được!" Nữ nhân viên hoàn toàn không để ý đến tia chán ghét trong mắt Tống Mỹ Tuệ, trái lại mỉm cười đưa bản báo cáo kia đến trước mặt Tống Mỹ Tuệ, nói: "Cô Tống, trải qua nhân viên kỹ thuật của bên tôi và phe thứ ba ước định, các hạng bồi thường chiếc siêu xe Pagani Zonda kia như sau."

"Thứ nhất, tiền sửa chữa sơn xe nguyên bản, bời vì cần đưa xe về nơi sản xuất để sửa chữa, nên tính cả phí vận chuyển, thuế hải quan, tiền sửa chữa, vân vân... Ước tính tổng cộng khoảng 350 triệu Won!"

"Cái gì?"

Còn chưa chờ nữ nhân viên này nói xong, mặc kệ là Tống Mỹ Tuệ hay là Doãn Ân Tuệ, thậm chí là con gái của nàng Tống Kiều Ân.

Tất cả đều khiếp sợ nhìn nữ nhân viên bán hàng đang đắc ý đứng trước mặt.

350 triệu Won?

Vừa rồi các nàng chỉ xem một chiếc Porsche giá hơn 200 triệu Won mà thôi.

Các nàng biết tiền sửa chữa chiếc Zonda kia nhất định không rẻ, nhưng lúc này các nàng không ngờ, chỉ xước một chút mà phải bồi thường 320 triệu Won.

Sắp bằng hai chiếc Porsche kia rồi.

Đây mà gọi là sửa xe à?

Đây là bặt chẹt mới đúng!

Thật ra ba người Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ đều hiểu lầm nữ nhân viên này.

Đầu tiên.

Một chiếc siêu xe Pagani Zonda phiên bản có hạn, tiền sữa chữa khẳng định không rẻ, hơn nữa đúng là cần đưa về nơi sản xuất.

Nhưng nữ nhân viên xấu tính này chính là nhìn trúng việc ba người các nàng không hiểu xe.

Cô bé kia, cũng chính là Tống Kiều Ân đã không cẩn thận mà làm xước chút sơn xe.

Thật ra chỉ là đuôi cánh phía sau chiếc Zonda bị xước một chút mà thôi.

Tuy có ảnh hưởng nhất định, nhưng chỉ cần có chuyên gia xử lý tỉ mỉ, vậy chỉ cần mấy triệu Won là xong, căn bản không cần tiến hành sửa chữa gì.

Nữ nhân viên này, chính là muốn lừa mấy người Tống Mỹ Tuệ.

Tống Mỹ Tuệ: "Sao lại đắt như vậy?"

Tống Kiều Ân: "Mẹ... !"

Doãn Ân Tuệ: "Sao cô không đi cướp đi?"

"Mấy vị yên tâm chớ vội! Tôi còn chưa nói hết mà!"

Đối với thái độ của ba người Tống Mỹ Tuệ, nữ nhân viên thật ra đã có chuẩn bị tâm lý rồi.

Nhưng nàng ta cũng không vội, nàng rất thích nhìn dáng vẻ lo lắng của người khác.

"Vẫn còn?" Tống Mỹ Tuệ nhíu mày.

"Tất nhiên!" Nữ nhân viên gật đầu một cái.

Sau đó lại lật bản báo cáo, nói với Tống Mỹ Tuệ: "Bởi vì chiếc xe này là một chiếc xe được đặt trước, liên quan đến phí tổn chậm trễ thời gian và hao mòn xe, ước tính cần khoảng 150 triệu Won."

Hít!!

Từng tiếng hít khí lạnh truyền ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ.

Lúc trước là 350 triệu Won tiền sửa chữa đã làm các nàng kinh ngạc rồi.

Hiện giờ lại là 150 triệu phí hao mòn.

Số tiền này...

Đừng nói là mua xe, mà đủ để đặt cọc mua một căn nhà cao cấp ở thủ đô luôn rồi.

Một căn nhà cao cấp ở thủ đô chỉ khoảng 2 tỷ Won mà thôi.

"Không biết cô muốn quét thẻ hay là trả tiền mặt?"

Nữ nhân viên thấy dáng vẻ khiếp sợ của mấy người Tống Mỹ Tuệ, nội tâm lại vô cùng sảng khoái.

Một thư ký nho nhỏ, một trợ lý quèn, lại dám đến đại lý của các nàng xem xe.

Tưởng bản thân là ai vậy?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...