🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 905: Quyết định của Dương Hạo (2)

"Xin lỗi hội trưởng, bên này tôi còn có chút việc cần xử lý!"

Hiện giờ Tống Mỹ Tuệ đang cố gắng đè nén lửa giận, dùng giọng nói bình thản nhất của mình để giải thích với Dương Hạo.

Chỉ là thấy nàng như vậy, nhân viên bán hàng bên kia lại càng ngông cuồng hơn.

"Cô Tống, chuyện con gái cô làm trầy xe trong tiệm chúng tôi, mong cô mau chóng xử lý chuyện này."

Giọng nói kia lại vang lên, ngay sau đó Dương Hạo có thể cảm nhận được Tống Mỹ Tuệ đã phẫn nộ và sốt ruột.

Thật ra không cẩn thận làm xước sơn xe đang triển lãm cũng không có gì, chỉ cần bồi thường hợp lý là xong việc.

Nhưng tiệm này thì khác, bởi vì đây là đại lý xe chuyên bán hàng cao cấp.

Mà xe sang bị xước chút sơn thôi, cũng không phải chuyện chút tiền là có thể giải quyết được.

Hôm qua và hôm nay là ngày nghỉ của con gái, nhưng vì công việc Dương Hạo giao phó, cho nên Tống Mỹ Tuệ không thể làm bạn với con gái như dự định.

Thế nhưng không biết vì sao con gái của nàng lại không vui, cuối cùng tiểu trợ lý Doãn Ân Tuệ khuyên bảo, nên nàng mới dẫn con gái đi theo để chọn xe cho hội trưởng.

Thế nhưng ai biết được, chỉ đi xem xe mà thôi, con gái nàng lại không cẩn thận, khóa kéo balo trên lưng đã làm xước sơn xe.

Đó cũng là chuyện vừa mới xảy ra.

Doãn Ân Tuệ và con gái của nàng đang ở trong phòng quan sát camera giám sát.

Còn nàng vốn định thương lượng chuyện bồi thường.

Tống Mỹ Tuệ tuy không phải người có tiền, nhưng làm việc nhiều năm ở công ty MS, nàng vẫn có chút vốn liếng.

Chỉ là nàng không ngờ được, người nhân viên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Lúc nàng mới tiến vào thì tươi cười ân cần hỏi nàng muốn xem loại xe gì.

Ai ngờ được, nàng chỉ tùy tiện đi dạo, lại xảy ra chuyện kia, nhân vật này lập tức thay đổi sắc mặt.

Camera còn chưa kiểm tra xong, đã bắt đầu thúc giục và chất vấn nàng.

Thậm chí còn không biết lễ phép, dám chất vấn nàng trong khi nàng đang gọi điện thoại.

"Hội trưởng..." Tống Mỹ Tuệ cũng không để ý đến người này, muốn hồi báo với Dương Hạo trước.

Chỉ là nàng vừa mở miệng, giọng nói của Dương Hạo đã truyền đến từ trong điện thoại.

"Báo vị trí cho tôi, rồi chờ tôi ở đó là được. Tôi xem ai dám kiêu ngạo đến mức ức hiếp thư ký của tôi."

Chỉ mấy câu đơn giản, dĩ nhiên lại khiến Tống Mỹ Tuệ hơi hoảng hốt.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Dương Hạo đã cúp máy.

"Cô Tống, cô xem giải quyết thế nào đây?"

Người kia cũng mặc kệ Tống Mỹ Tuệ đang gọi điện thoại cho ai.

Trong mắt của nàng ta, tám phần là Tống Mỹ Tuệ đang tìm người hỗ trợ.

Mà cũng vì có ý nghĩ này, nên nàng ta mới xen vào trong lúc Tống Mỹ Tuệ gọi điện thoại.

"Chờ một lát, nếu như là con gái tôi là xước sơn thật, vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền, tôi sẽ không thiếu một xu."

Tống Mỹ Tuệ hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Tuy rằng vừa rồi bị vẻ bá đạo của hội trưởng nhà mình làm cho hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ đến việc mình bất lực khi ra ngoài làm việc, nội tâm nàng vẫn thấy áy náy.

"Được!"

Nhân viên bán hàng kia hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Tống Mỹ Tuệ.

Thật ra dựa theo lẽ thường mà nói, người có thể đến đại lý này mua xe, khẳng định không phú thì quý.

Loại người này căn bản không phải nhân viên bán hàng như họ có thể đắc tội, nhưng vì sao người này lại dám đắc tội với Tống Mỹ Tuệ?

Chủ yếu là vì thông qua cuộc trò chuyện của Tống Mỹ Tuệ và con gái và đồng nghiệp, người này biết Tống Mỹ Tuệ chỉ là một thư ký mà thôi.

Hơn nữa khi Tống Mỹ Tuệ chọn xe, cũng không chọn mấy loại xe sang lên đến chục tỷ Won, mà chỉ xem mấy chiếc xe bình thường khoảng một hai trăm triệu Won.

Hơn nữa người đồng nghiệp kia của Tống Mỹ Tuệ cũng xem.

Cho nên trong suy nghĩ của người nhân viên bán hàng này, chọn loại đẳng cấp xe sang kém nhất trong đại lý xe của họ, chứng tỏ hai người này không phải kẻ có tiền gì.

Mà con gái của Tống Mỹ Tuệ đã là xước sơn chiếc xe sang có giá trị lên đến hơn chục tỷ Won.

Chỉ xước một chút, nhưng cũng phải mất mấy chục triệu Won để sửa chữa, đừng đề cập đến việc chiếc xe này sẽ bị sụt giá.

Cho nên người này mới có hành động như vậy.

Mà khi Tống Mỹ Tuệ và nhân viên này đang yên lặng không nói gì với nhau trong phòng nghỉ.

Cửa thủy tinh đang đóng chặt chợt bị mấy người đẩy ra.

"Chị! Đã xem camera rồi, là Kiều Ân không chú ý đến quệt phải khi đang xem xe."

Vừa tiến vào phòng nghỉ, Doãn Ân Tuệ đã mở miệng báo tin xấu.

Mà kẻ đầu têu của chuyện này, Tống Kiều Ân lại vừa ủy khuất vừa hối hận nhìn mẹ của mình: "Mẹ... Xin lỗi! Là con không nghe lời, nhất định đòi đi theo nên mới xảy ra chuyện này."

"Không sao!" Thấy con gái hối hận, thân là bà mẹ đơn thân, Tống Mỹ Tuệ cũng không trách tội con gái mình.

Bởi vì nàng biết, đây chỉ là do con gái không cẩn thận thôi, chứ không phải cố tình.

Về phần vì sao con gái đòi đi theo, Tống Mỹ Tuệ cũng không có lý do trách tội con gái của mình.

Dù sao đây cũng là do người làm mẹ như nàng chưa làm tròn hết trách nhiệm của một người mẹ.

"Cô Tống, Nếu đã xác định là do con gái của cô làm, vậy giờ chúng ta bàn luận chuyện bồi thường nhé?"

Nhân viên bán hàng kia rõ ràng là được đà lấn tới.

"Yên tâm, bồi thường bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường không thiếu một xu."

Tống Mỹ Tuệ rất chán ghét cô nàng bán hàng này.

Nàng cũng chưa từng nói mình sẽ không bồi thường mà.

Mà nhân viên này cũng không để ý đến ánh mắt lạnh như băng của Tống Mỹ Tuệ, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Vậy xin cô Tống chờ một lát, công ty sẽ tìm chuyên gia đến tiến hành ước định phí tổn sửa chữa."

"Được, tôi sẽ chờ!" Tống Mỹ Tuệ cũng không phải người vô giáo dục như nhân viên này.

Lời nói không hề có câu thô tục, nhưng ý tứ trong đó lại chưa từng có ý tốt.

Nhất là biểu cảm kia, suýt nữa khiến một người văn minh như Tống Mỹ Tuệ phải mở miệng phun hai câu.

"Tiểu Vương, chuẩn bị trà nước cho mấy người cô Tống đi! Tôi đi tìm người ước định!"

"Vâng!"

Một thanh niên gật đầu với nhân viên bán hàng kia, sau đó vội vàng đi chuẩn bị trà nước cho mấy người Tống Mỹ Tuệ.

Mà nữ nhân viên bán hàng có dáng người và khuôn mặt đều không tệ kia thì chỉ liếc nhìn Tống Mỹ Tuệ với ánh mắt tràn ngập thâm ý, sau đó liền quay người rời khỏi phòng nghỉ.

"Mẹ... Xin lỗi!"

Tống Kiều Ân đều thấy rõ ràng, sau khi người kia rời đi, lập tức đến trước mặt mẹ mình và nói xin lỗi.

Mà Doãn Ân Tuệ lại có thái độ hoàn toàn khác với Tống Mỹ Tuệ và Tống Kiều Ân.

Nàng thấy dáng vẻ mặt chó coi thường người khác của nữ nhân viên kia, trực tiếp giơ ngón giữa với bóng lưng người kia, hung dữ lẩm bẩm: "Kiêu căng cái gì, chẳng phải một cái xe nát thôi sao? Cứ như chúng ta không bồi thường nổi vậy! Chị, đừng qua lo lắng, chẳng phải bồi thường thôi sao, hội trưởng đã cho chúng ta thẻ đen rồi."

Hiển nhiên là Doãn Ân Tuệ không quá coi trọng chuyện này.

Dù sao bây giờ nàng cũng coi như là một cô gái bên cạnh hội trưởng, dù chỉ là một cô gái ở gần sát ngoài rìa.

Nhưng sau những ngày chung đụng này, nàng biết vị hội trưởng này chưa từng tiếc tiền với các cô gái bên cạnh mình.

Đây đều là chuyện nhỏ mà thôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...