"Xuỵt!"
Thấy dáng vẻ không nhịn được của con gái, Tống Mỹ Tuệ lập tức đưa tay làm thủ thế yên lặng với con gái.
Chỉ là thiếu nữ này có vẻ như cố tình, mặt khó chịu nói to: "Lại là vị hội trưởng kia của công ty mẹ à? Có một câu thế nào nhỉ, không có chuyện gì mà ân cần, không phải kẻ gian thì là kẻ trộm. Mẹ, con nói này, đàn ông đều không phải thứ tốt."
Tống Mỹ Tuệ: Con hiểu lầm rồi.
Dương Hạo: Trời ạ, con gái của thiếu phụ xinh đẹp này nói thành ngữ không sai, hơn nữa còn nhìn người rất chuẩn.
Mặc kệ là Tống Mỹ Tuệ đang nghe máy.
Hay là Dương Hạo ở đầu dây bên kia, tất cả đều bị một câu của thiếu nữ làm cho lúng túng vô cùng.
Lúng túng giây lát, Tống Mỹ Tuệ lấy lại tinh thần, hiển nhiên cũng hơi giận, cau mày nói với con gái: "Kiều Ân, mẹ đang làm việc, con về phòng đi!"
"Hừ!" Tống Kiều Ân thấy đã đạt được mục đích, liền hừ lạnh một tiếng, rồi mới đóng sập cửa phòng của mình.
Mà thấy con gái trở về phòng, Tống Mỹ Tuệ mới áy náy nói xin lỗi: "Xin lỗi hội trưởng, Kiều Ân đã hiểu lầm."
"Tôi hiểu, không có gì!" Dương Hạo biết Tống Mỹ Tuệ đang rất lúng túng.
Cũng không trách nàng, trái lại hắn còn cảm thấy con gái nàng rất có cá tính.
Hơn nữa mọi người cũng biết tình trạng của Hàn Quốc.
Mà chức vụ của Tống Mỹ Tuệ lại là thư ký.
Cho nên con gái nàng có lời oán giận với chuyện này cũng là rất bình thường.
"Nói vào chuyện chính đi!" Vì để Tống Mỹ Tuệ bớt lúng túng, Dương Hạo liền chuyển chủ đề, nói vào điện thoại: "Tôi có vài bất động sản cần cô giúp tôi xử lý! Cô thấy hôm nay có được không?"
Dương Hạo tìm Tống Mỹ Tuệ là vì giúp hắn xử lý mấy bất động sản nhận được từ NPC Hàn Quốc.
Nếu đã tạm thời đứng vững ở Hàn Quốc, vậy Dương Hạo cũng cần giải quyết chuyện bất động sản.
Dương Hạo vốn định giao chuyện này cho Tiêu Mỹ Anh xử lý.
Nhưng sau cuộc họp hôm qua, có lẽ hiện giờ Tiêu Mỹ Anh đang rất bận.
Mà hắn thì là một hội trưởng chỉ nằm ngửa, còn Tống Mỹ Tuệ thì là thư ký của vị hội trưởng không quan tâm chính sự như hắn.
Cho nên Dương Hạo hi vọng Tống Mỹ Tuệ có thể giúp mình xử lý chuyện này.
"Hội trưởng! Đây là chuyện tôi phải làm!" Vừa nhắc đến công việc, Tống Mỹ Tuệ đã khôi phục dáng vẻ nơi công sở.
Cũng không để ý đến hiểu lầm vừa rồi nữa.
"Vậy làm phiền cô rồi! Tôi có ba chỗ bất động sản, mới mua mấy ngày gần đây. Thủ tục thì lát nữa trợ lý Doãn sẽ giao cho cô. Đều cùng một khuôn viên, cô giúp tôi làm thủ tục bàn giao, tôi cần dùng vào lúc giữa trưa hoặc buổi chiều."
"Hội trưởng yên tâm, cứ giao cho tôi là được!"
Dù sao thân là thư ký, hơn nữa còn là thư ký của một công ty giải trí hàng đầu như MS.
Nàng vẫn quen biết không ít người trong chuyện giao tiếp bất động sản này.
Đừng thấy Tống Mỹ Tuệ chỉ là thư ký của Kim Mãn Tú, nhưng đến cấp bậc của nàng, quen biết một số người có quyền lực ở ban ngành liên quan là không có vấn đề.
"Ừm! Làm phiền rồi!" Dương Hạo lại gật đầu một cái.
Nhưng nghĩ đến gì đó, Dương Hạo lại mở miệng nói: "Đúng rồi, có lẽ thời gian này tôi sẽ sống ở Hàn Quốc. Nếu chỗ cô có bất động sản thích hợp, thì giúp tôi tìm một hai căn. Tốt nhất là loại có thể sống thoải mái và đảm bảo riêng tư, tiền không phải vấn đề, chỉ cần thích hợp là được."
"Vâng hội trưởng, tôi sẽ ghi nhớ!" Tống Mỹ Tuệ bên này cũng gật đầu một cái.
Đối với một đại lão như Dương Hạo, mua một bất động sản thuộc về mình ở Hàn là quá bình thường.
Chỉ là nàng không hiểu, không phải đã mua ba chỗ rồi sao?
Sao lại muốn mua nữa?
Chẳng lẽ là...
Tống Mỹ Tuệ đột nhiên nghĩ đến, hôm qua hội trưởng có nói hôm nay sẽ theo vị pháp vụ tên Lý Hiếu Ngôn kia về gặp cha mẹ.
Chẳng lẽ là mua cho Lý Hiếu Ngôn?
Ừm!
Rất có thể.
Nghĩ đến mấy thiếu nữ hôm qua, nội tâm Tống Mỹ Tuệ không khỏi có một loại cảm giác hâm mộ.
Mà nghĩ đến mấy thiếu nữ kia, Tống Mỹ Tuệ bỗng nhiên nhớ đến Tiêu Mỹ Anh, hiện giờ cuộc sống của Tiêu Mỹ Anh ở công ty đã thay đổi hoàn toàn.
Thật ra nàng và Tiêu Mỹ Anh cũng coi như quen biết nhiều năm.
Nhưng sau đó Tiêu Mỹ Anh được đưa về Hoa Quốc để quản lý công ty, hai người gặp mặt cũng ít dần.
Mà lần này Tiêu Mỹ Anh trở về Hàn Quốc.
Hoàn toàn có thể nói là Vương Giả trở về.
Trực tiếp trở thành nhân vật số 3 của công ty MS.
Nghĩ đến mấy ngày này, Tiêu Mỹ Anh có vẻ như trẻ ra mấy tuổi, cùng với khí chất như gió xuân của Tiêu Mỹ Anh bây giờ.
Tống Mỹ Tuệ biết, đó nhất định là do Dương Hạo.
"À đúng rồi! Lại giúp tôi kiếm mấy chiếc xe nhập khẩu, nhớ kỹ là nhập khẩu, tốt nhất là có xe sẵn, tôi cần dùng. Đúng rồi, nếu có thể kiếm hai chiếc xe điện của Hàn Quốc thì tốt."
"Vừa hay cô cũng chọn một chiếc đi. Chuyện này không cho phép cô từ chối, thân là thư ký của tôi, đây là cô nên được."
Dương Hạo nói xong chuyện nhà cửa, lại bắt đầu để Tống Mỹ Tuệ giải quyết vấn đề xe cộ.
Về phần tại sao lại là xe nhập khẩu, đó là vì Dương Hạo không thích lái xe Hàn cho lắm.
"Vâng hội trưởng! Tôi đã biết!"
Tống Mỹ Tuệ không hỏi vì sao, bởi vì đây là chức trách của nàng.
"Được rồi, chỉ có vài chuyện đó thôi. Lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý Doãn mang tài liệu và thẻ đen của tôi đến cho cô."
"Vâng hội trưởng!" Tống Mỹ Tuệ lại gật đầu lần nữa.
Sau đó hai người giao lưu vài câu đơn giản, rồi mới cúp máy.
Tống Mỹ Tuệ cúp máy xong cũng không làm gì khác, mà đứng lên rồi đi về phía phòng ngủ của con gái mình.
Nếu hôm nay là Kim Mãn Tú gọi điện thoại cho mình, có lẽ Tống Mỹ Tuệ sẽ không tìm con gái của mình.
Bởi vì loại chuyện này không phải lần đầu.
Thế nhưng lần này là Dương Hạo gọi điện thoại cho nàng.
Cho nên mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hôm nay nàng nhất định phải nói rõ ràng với con gái mình.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là một giọng nói không kiên nhẫn truyền ra từ phòng Tống Kiều Ân.
"Cửa không khóa!"
Theo tiếng mở cửa, bóng dáng Tống Mỹ Tuệ cũng xuất hiện trước mặt con gái mình.
Thấy con gái mặc áo ngủ mỏng, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện của con gái, Tống Mỹ Tuệ biết, đây là con gái đang kháng nghị trong im lặng.
Kháng nghị mình tối qua về muộn.
Bởi vì hôm qua mình có vẻ phải về nhà, chúc mừng con gái thi được thành tích tốt.
Kháng nghị mình tối qua uống rượu.
Bởi vì mình từng đáp ứng con gái, không bất đắc dĩ thì sẽ không uống rượu với người đàn ông khác ở bên ngoài.
Tống Mỹ Tuệ đều biết, nàng biết mình nợ con gái rất nhiều.
Nàng biết con gái cũng vì muốn tốt cho mình.
Thế nhưng màng thì sao?
Nàng cũng có việc khó nói, nhưng dù là có việc khó nói.
Nhớ đến hai ngày qua, sau khi tiếp xúc với vị hội trưởng mới kia, Tống Mỹ Tuệ cảm thấy biểu hiện vừa rồi của con gái mình có hơi quá.
Tuy không đành lòng, nhưng Tống Mỹ Tuệ vẫn nghiêm túc nói với con gái mình: "Kiều Ân, có lẽ con nên kiểm điểm lại bản thân với hành động vừa rồi."
"Dựa vào cái gì?" Thấy mẹ phê bình mình, Tống Kiều Ân vốn đã tức giận, lập tức xù lông.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mẹ nói mình vì người đàn ông đáng ghét kia.
Chỉ là Tống Kiều Ân không biết, lần này nàng đã hiểu lầm mẹ của mình.
Dù sao công ty MS cũng đã đổi hội trưởng!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?