Đưa tiễn Lý Lệ Chất với vẻ mặt u oán, Lý Hiếu Ngôn nghe được động tĩnh cũng choàng áo ngủ tơ tằm đi ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Lý Hiếu Ngôn hơi mệt mỏi, Dương Hạo dịu dàng nói với nàng: "Không nghỉ ngơi thêm một lát à?"
"Ừm!" Ánh mắt Lý Hiếu Ngôn hơi mông lung, trải qua một đêm khơi thông, nội tâm của nàng đã không còn khúc mắc.
Giờ nàng đã là bạn gái của Dương Hạo.
Cho nên sau khi lắc đầu xong, Lý Hiếu Ngôn đi đến trước người Dương Hạo, rúc vào lồng ngực cường tráng của hắn, mơ mơ màng màng nói: "Oppa, không ngủ nữa, lát nữa còn phải đi gặp cha mẹ nữa!"
Thấy người ngọc nũng nịu trong ngực mình, nếu không phải vừa rồi Lý Lệ Chất đã 'giúp đỡ' một phen, có lẽ lúc này Dương Hạo đã không nhịn được mà giương súng.
Cố nén cảm giác nóng rực nơi bụng, Dương Hạo nâng mặt Lý Hiếu Ngôn nói: "Đi tắm một cái đi! Lấy tinh thần, ăn mặc xinh đẹp, còn lại giao cho anh là được!"
"Vâng!" Lý Hiếu Ngôn ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Nàng cũng muốn tắm rửa một phen.
Nhưng ngay khi nàng muốn quay người đi tắm rửa, nàng bỗng nhiên nghĩ đến âm thanh vừa nghe được khi ở trong phòng ngủ, liền hỏi một câu: "Lệ Chất đến công ty MS rồi?"
"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái.
"Lệ Chất 2 3 năm rồi chưa luyện tập, có ổn không?"
Dù sao cũng là bạn thân kiêm chị em tốt, Lý Hiếu Ngôn vẫn cực kỳ quan tâm đến Lý Lệ Chất.
Nhất là bây giờ, hai người vốn là bạn thân, trải qua hai đêm ở chung, quan hệ của hai chị em đã càng vững chắc hơn.
Về phần vì sao nàng lại hỏi vậy, chủ yếu là không muốn gây thêm chuyện cho oppa của mình.
"Không sao. Đêm qua Lệ Chất tạo dáng chữ Mã rất tốt mà!"
"Đáng ghét!"
Nghe thấy chuyện đêm qua, nhất là nghe nói Lý Lệ Chất tạo dáng chữ Mã, khuôn mặt vốn mông lung của Lý Hiếu Ngôn lập tức đỏ bừng.
Cũng không dám nhắc đến Lý Lệ Chất nữa, chỉ lườm Dương Hạo một cái rồi chạy vào phòng ngủ.
Chủ yếu là hôm qua không chỉ có Lý Lệ Chất khoe khoang biết tạo dáng chữ Mã, mà còn có Lâm Mạt Mạt.
Về phần nàng và Mạnh Giai Giai, căn bản là không làm được.
Vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, nếu không phải hôm qua uống hơi nhiều.
Có lẽ Lý Hiếu Ngôn nằm mơ cũng không dám nghĩ mình lại có một đêm hoang đường như vậy.
Nhưng bây giờ nhớ lại, tuy có chút hoang đường, nhưng tình cảm chị em lại càng sâu đậm hơn.
"Ha ha! Còn xấu hổ nữa!" Dương Hạo nhìn bóng lưng Lý Hiếu Ngôn, thầm nghĩ nha đầu này còn xấu hổ nữa, có lẽ là vì đã tỉnh rượu.
Giờ nhớ lại tối hôm qua, nếu không phải mình không đành lòng.
Vậy các cô gái uống đến tận nửa đêm, Dương Hạo có khả năng diệt sạch tất cả mọi người.
Bao gồm cả Tống Mỹ Tuệ.
Nhưng Dương Hạo không thể không cảm khái ý chí của Tống Mỹ Tuệ.
Đã như vậy rồi mà vẫn có thể kiên trì một tia tỉnh táo, nói cái gì cũng phải để Dương Hạo gọi xe đưa mình về nhà.
Dương Hạo cũng hết cách.
Hắn biết loại thiếu phụ xinh đẹp có nguyên tắc như Tống Mỹ Tuệ, vẫn phải từ từ.
Dù sao dưa hái xanh không ngọt.
Mà nghĩ đến Tống Mỹ Tuệ, Dương Hạo lại không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Tống Mỹ Tuệ.
Điện thoại cũng không kêu lâu như tưởng tượng.
Trái lại Dương Hạo vừa gọi qua, bên kia đã truyền đến âm thanh của Tống Mỹ Tuệ.
"Alo, hội trưởng!"
"Cô vẫn ổn chứ!" Nghe thấy âm thanh hơi đè nén của Tống Mỹ Tuệ, Dương Hạo không khỏi quan tâm một câu.
Mà Tống Mỹ Tuệ đang nằm trên sô pha nhà mình, nghe thấy giọng nói quan tâm của Dương Hạo thì không hiểu vì sao mà nội tâm lại có một tia rung động.
Nhớ đến đêm qua khi mọi người uống nhiều rồi, đám thiếu nữ kia bắt đầu đùa giỡn mình.
Tống Mỹ Tuệ lại nhìn về phía phòng con gái, cuối cùng cưỡng chế một tia rung động trong lòng kia, nói vào Dương Hạo: "Vẫn ổn! Về nhà uống canh giải rượu, giờ đã tốt hơn nhiều."
Rượu Soju Hàn Quốc chính là như vậy, tuy cũng say nhưng không mạnh như loại rượu trắng khác, Tống Mỹ Tuệ nghỉ ngơi một đêm, giờ đã tốt hơn nhiều.
"Vậy là tốt rồi!" Dương Hạo gật đầu một cái, nhưng nghĩ đến chuyện cần làm mấy ngày tiếp theo, Dương Hạo không khỏi mở miệng nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền cô vào giờ này! Hôm nay cô có thể giúp tôi vài chuyện không?"
"Phục vụ hội trưởng là nghĩa vụ của tôi!"
Nói thật, Tống Mỹ Tuệ có chút không quen với giọng diệu thương lượng của Dương Hạo với mình.
Nàng là thư ký riêng của Dương Hạo, đêm qua liều lĩnh đòi về nhà thật ra đã coi như mạo phạm quyền uy của Dương Hạo.
Mà Dương Hạo không chỉ không trách nàng, dĩ nhiên sáng sớm còn gọi điện thoại quan tâm nàng.
Đây là cảm giác Tống Mỹ Tuệ chưa từng được trải nghiệm trên người Kim Mãn Tú.
Kim Mãn Tú là trợ giúp nàng.
Nhưng từ một loại ý nghĩa nào đó, Tống Mỹ Tuệ cũng coi như một nhân vật quan trọng đã giúp Kim Mãn Tú thay đổi cuộc đời.
Chỉ có thể nói là hai người giúp đỡ lẫn nhau thôi.
Mà bây giờ, sau khi Tống Mỹ Tuệ đáp ứng Kim Mãn Tú sẽ đến bên cạnh Dương Hạo, thật ra loại quan hệ vi diệu kia của hai người cũng đã kết thúc.
Nhưng Tống Mỹ Tuệ biết.
Nàng mới chỉ báo đáp được một nửa, bởi vì nàng còn chưa giao bản thân mình cho Dương Hạo.
Nhưng nàng cũng biết, Dương Hạo không phải người như vậy, hiện giờ chỉ xem nàng lựa chọn thế nào thôi.
"Đừng khách sáo như vậy, tôi đã nói rồi, bình thường cứ coi tôi là bạn đi!"
Giọng nói của Dương Hạo vẫn hòa ái như cũ.
Mà Tống Mỹ Tuệ lại nhớ đến tối qua uống rượu, Dương Hạo cẩn thận quan tâm đến tất cả mọi người.
Cảm giác rung động kia lại bắt đầu phát tác.
Chỉ là ngay lúc nàng không biết đáp lại Dương Hạo thế nào.
Cửa phòng con gái đang đóng chặt chợt mở ra.
"Mẹ, mẹ đang gọi điện thoại với ai vậy?"
Trong nhà Tống Mỹ Tuệ, một thiếu nữ có khí chất và dung mạo giống Tống Mỹ Tuệ đến 9 phần, đang có chút không nhịn được mà nhìn mẹ mình.
Không sai.
Đây chính là con gái của Tống Mỹ Tuệ, Tống Kiều Ân.
Một thiếu nữ cấp ba sắp tốt nghiệp.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?