Mạnh Giai Giai thấy dáng vẻ ngông cuồng phách lối của Lâm Mạt Mạt, chỉ chu miệng bĩu môi chứ không nói gì.
Dù sao dáng vẻ quét thủ của Lâm Mạt Mạt tối qua cũng quá mê người.
Thẻ đen trong tay, ta có thiên hạ.
Hiện giờ Mạnh Giai Giai vẫn còn đang dư vị loại cảm giác này.
Mạnh Giai Giai không nói gì, không đại biểu nàng không nghĩ gì.
Hừ!
Chờ đấy!
Chờ ông chú nhà cậu đến, chờ bà cô đây bắt được ông chú nhà cậu.
Để xem cậu còn đắc ý được không.
Có loại suy nghĩ này, Mạnh Giai Giai nuốt tất cả lời nói vào bụng,
Mà Lâm Mạt Mạt nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Mạnh Giai Giai, nội tâm cũng hơi căng thẳng một chút.
Bởi vì Mạnh Giai Giai biết.
Ông chú nhà mình là một người không biết từ chối.
Hơn nữa Lâm Mạt Mạt cũng biết, ông chú nhà mình thích nhất loại loli hay chơi cosplay nhân vật 2D như Mạnh Giai Giai.
Đây... đây có tính là dẫn sói vào nhà không?
Tiêu Mỹ Anh thấy hai tiểu loli 'mắt qua mày lại', âm thầm phân cao thấp thì chỉ cười cười.
Nàng đã qua cái tuổi tranh giành này rồi.
Hiện giờ nàng chỉ hi vọng chủ nhân có thể yêu chiều mình thêm một chút là được.
Về phần những chuyện khác thì không quan trọng.
"Hai người nghỉ ngơi ở đây trước đi, có lẽ boss cũng sắp đến rồi, tôi đi chuẩn bị một chút!"
Nhìn đồng hồ, chủ nhân đi từ khách sạn đến đây mất khoảng nửa tiếng.
Hiện giờ mình cũng nên đi làm chuyện người hầu nên làm.
"Chị không cần để ý đến bọn em, bọn em có giấy thông hành rồi, không cần lo. Chờ ông chú nhà em đến thì nhớ báo cho em."
"Được!" Tiêu Mỹ Anh sờ sờ đầu Lâm Mạt Mạt, mặt đầy cưng chiều, sau đó mới quay người rời khỏi phòng nghỉ này.
Hiện giờ Tiêu Mỹ Anh và Lâm Mạt Mạt rất thân thiết, đã vượt qua phạm vi bạn bè.
Trên giường... Khụ khụ... Hai người cũng là đồng đội thân thiết không chia lìa nhau.
Mà bình thường, nói Tiêu Mỹ Anh là chị của Lâm Mạt Mạt, chi bằng nói Tiêu Mỹ Anh là mẹ của Lâm Mạt Mạt, nàng rất quan tâm Lâm Mạt Mạt, không còn kiểu đối đầu như lúc hai người mới gặp nhau.
Đây cũng là vì sao Tiêu Mỹ Anh chỉ gọi một cú điện thoại, liền gọi được Lâm Mạt Mạt đang chờ Dương Hạo ở khách sạn chạy đến công ty MS.
Thấy Tiêu Mỹ Anh rời đi, Lâm Mạt Mạt và Mạnh Giai Giai liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Mạt Mạt: "Cậu đang tính đến chuyện xấu gì?"
Mạnh Giai Giai: "Cậu đang nghĩ đến chuyện xấu gì?"
Lâm Mạt Mạt: "Mình không nghĩ gì cả."
Mạnh Giai Giai: "thôi đi, ai tin cậu mới là ngốc!"
Lâm Mạt Mạt: "Không tin còn hỏi?"
Mạnh Giai Giai: "Chơi đi chơi đi. Giờ chúng ta xâm nhập và hệ thống an ninh của công ty MS, sau đó chúng ta tham quan công ty giải trí này."
Lâm Mạt Mạt: "Biết ngay."
Mạnh Giai Giai: "Biết rồi còn hỏi."
Được rồi, hai cô nàng này đều không phải loại người an phận gì.
Nếu Dương Hạo còn chưa đến, hai người cũng không nhàn rỗi.
Quả nhiên, các nàng thân là loli, tinh thần sức lực rất dồi dào, vừa có mục tiêu, lại có thẻ thông hành, hai người trực tiếp bắt tay đi gây sự. ...
"Alo? Là tôi!"
"A! Ra là thiếu gia nhà hội trưởng Tống."
"Ra là vậy!"
"Ừm! Ngày khác được không?"
"Không phải không phải, chủ yếu là tôi mới đến Hàn Quốc, còn vài chuyện cần xử lý."
"Như vậy... Bà ngày sau đi! Ba ngày nữa tôi mời, địa điểm cậu chọn! Coi như tôi xin lỗi vì hôm nay không gặp được, được chứ?"
"Ha ha ha, đâu có đâu có, vậy thế nhé.
"
"Tôi còn vài việc cần xử lý, không nói nữa, bái bai!"
Trong Maybach, Dương Hạo ngồi ở hàng sau, vẻ mặt quái dị nhìn điện thoại trên tay.
Số điện thoại này là Tiêu Mỹ Anh làm cho hắn khi đến Hàn Quốc.
Thế nhưng không ngờ được, cuộc gọi này lại là của con trai của Tống Chân Trung.
Thú vị, rất thú vị.
Đám lão già kia cũng rất cáo già.
Dương Hạo hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi với con trai của Tống Chân Trung, khóe miệng không khỏi cong lên.
Thay cha mời mình ra ngoài chơi.
Xem ra là cha cậu ta không tiện ra mặt, để đám trẻ tuổi đi đưa mình chơi bời lêu lổng mới đúng.
Thật ra Dương Hạo cũng hiểu, mình dù sao cũng là một người Hoa, mà bọn họ là đại lão ở bản địa.
Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn xem thường một người nhỏ tuổi hơn, lại là người nước ngoài như mình.
Cho nên lùi lại mà cầu việc khác, vì thể diện của Hàn Tể Nhậm, lại thêm mình có giá trị lợi dụng, cho nên mới để con trai họ mời mình.
Nhưng cũng không sao, nếu đã muốn chơi, vậy thì mình sẽ chơi với họ.
Nghĩ đến đây, nội tâm vốn phức tạp của Dương Hạo lại thoải mái hơn.
Bởi vì nói thật ra, so với đám cáo già này, Dương Hạo càng thích đối mặt với đám trẻ tuổi hơn.
Đến khi đi ai chơi ai thì còn chưa biết được.
Mà so với Dương Hạo bình thản ung dung.
Trong một câu lạc bộ tư nhân nào đó.
Ba người trẻ tuổi đang ngồi vây quanh trên ghế sô pha, nhìn điện thoại rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
"Không thèm nể mặt chúng ta?"
Phác Đức Hiền khó chịu nhìn sang Tống Trung Hiền ngồi cạnh mình.
Mà Tống Trung Hiền thì lại rất bình tĩnh, nhún vai nói: "Hoặc là không coi trọng tôi, hoặc là có việc thật."
"Có lẽ không đến mức đó!" Sau khi Tống Trung Hiền phân tích xong, một người đàn ông khác cũng mở miệng.
"Kim Mẫn Hạo, đừng vòng vo, có gì nói thẳng đi!" Phác Đức Hiền lại mở miệng lần nữa.
Mà Kim Mẫn Hạo trong miệng hắn chính là tam thiếu gia nhà họ Kim.
Đừng thấy Kim Mẫn Hạo chỉ đứng hàng lão tam, nhưng địa vị lại không hề kém hơn người khác.
Bởi vì cha của Kim Mẫn Hạo chính là gia chủ của tài phiệt Kim gia.
"Đừng nóng vội!" Trên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của Kim Mẫn Hạo xuất hiện nụ cười, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Tống Trung Hiền, lúc này mới lên tiếng: "Có thể làm cho cha chúng ta và tổng trưởng phải nể mặt, chứng tỏ bối cảnh của người này không hề đơn giản. Mà loại người có thân phận và bối cảnh như vậy, khi mới đến quốc gia chúng ta thì sẽ không đến mức thể hiện sự coi thường rõ ràng như vậy."
"Sau đó thì sao?" Phác Đức Hiền dường như cũng thấy tò mò.
Dù sao khi đó mình cũng đã đến công ty MS chờ đợi, cuối cùng Dương Hạo này lại không đến.
Cho nên Phác Đức Hiền khá để ý đến Dương Hạo.
"Đáp án chỉ có một, Dương Hạo này có chuyện thật. Tất nhiên đây chỉ là một trong số các nguyên nhân. Thứ hai, chính là Dương Hạo này tạm thời chưa muốn tiếp xúc gần gũi với đám đời thứ hai chúng ta, muốn làm giá mà thôi."
"Hừ!' Nghe Kim Mẫn Hạo giải thích xong, Phác Đức Hiền trực tiếp giơ ngón giữa.
Nhưng so với Phác Đức Hiền khinh bỉ, Tống Trung Hiền lại sờ cằm nói: "Lão Kim, ý của anh là... Dương Hạo muốn chúng ta coi trọng anh ta nhiều hơn? Sau đó phản hồi đến chỗ cha chúng ta?"
"Không sao, chính là như vậy." Kim Mẫn Hạo nói xong cũng cười.
Bởi vì đây là ý nghĩ thật của hắn.
Vị Dương Hạo này muốn thông qua bọn họ, phản hồi tin tức đến chỗ cha chú của họ.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?