Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt đang nói chuyện khí thế ngất trời.
Lý Hiếu Ngôn thấy mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chen miệng vào hai người đang liếc mắt đưa tình kia: "Oppa... !"
Đột nhiên nghe thấy giọng của Lý Hiếu Ngôn, Dương Hạo đưa mắt nhìn sang nàng, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, biết vừa rồi mình đã hơi lạnh nhạt với nàng.
"Hử? Sao vậy?"
Dương Hạo nói xong liền đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Hiếu Ngôn, sau đó ôm nàng vào lòng.
Mà Lâm Mạt Mạt cũng không ghen.
Thấy ông chú nhà mình đã đáp ứng chuyện của bạn thân, nàng dứt khoát cầm điện thoại lên, trốn vào một góc rồi gọi điện báo tin tốt cho bạn thân.
Lý Hiếu Ngôn thấy Lâm Mạt Mạt rời đi, dường như cũng thở phào, rúc vào trong ngực Dương Hạo, nàng lấy dũng khí mở miệng nói: "Oppa, người nhà và bạn bè của em còn chưa biết chuyện em không làm công tố viên nữa. Hơn nữa... hơn nữa bạn bè của em còn đang chờ tin tốt của em."
"Mấy người hôm qua?"
Nhớ lại cảnh trong quán đồ nướng hôm qua, Dương Hạo không khỏi tươi cười.
Nếu nói hắn có ấn tượng sâu nhất với ai trong số đó, vậy có lẽ chính là vị tiểu mỹ nữ tràn đầy sức sống vẫn luôn bắt chuyện với hắn kia.
"Ừm!" Lý Hiếu Ngôn không phủ định, gật đầu một cái.
Dù sao hôm qua cũng là Dương Hạo mời khách.
Hơn nữa còn để lại rất nhiều tiền trong cửa hàng.
Vì không lãng phí, mấy người bọn họ quyết định, chờ hôm nay Lý Hiếu Ngôn chính thức thăng lên làm công tố viên, thì lại đến quán nướng đó chúc mừng.
Bây giờ đã sắp đến giờ hẹn.
Nghĩ đám bạn của mình có lẽ đã đến quán rồi, Lý Hiếu Ngôn quyết định nói chuyện này cho Dương Hạo biết.
Hơn nữa, không chỉ là bạn bè của nàng.
Nếu người nhà của nàng biết, chỉ một ngày ngắn ngủi mà cô con gái ngoan ngoãn có thành tích ưu tú của họ không còn là nhân viên công chức trong đơn vị tư pháp nữa.
Vậy không biết phụ huynh nàng sẽ phản ứng thế nào nữa.
Vừa nghĩ đến cha mẹ mình, Lý Hiếu Ngôn lại thấy nhức đầu.
Nhưng khi nàng thấy ánh mắt quan tâm của Dương Hạo, nội tâm vốn hơi lo lắng cũng bình tĩnh lại hơn rất nhiều.
"Oppa!" Lý Hiếu Ngôn nhìn Dương Hạo với vẻ đáng thương.
Ai có thể ngờ được cuộc đời này lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ trong vòng một ngày mà đã quay 180 độ.
Dương Hạo nhìn cô nàng vốn kiên cường tự tin này, bây giờ lại làm bộ đáng thương.
Hắn nhếch miệng cười, lập tức đưa tay nâng cằm Lý Hiếu Ngôn lên, nói: "Cần oppa phối hợp thế nào? Là đi gặp bạn bè của em? Hay là đến nhà thăm cha mẹ em?"
"Hả?" Lý Hiếu Ngôn sững sờ.
Nàng không ngờ Dương Hạo lại quan tâm săn sóc như vậy.
Nhất là Dương Hạo còn nguyện ý gặp cha mẹ mình.
Trong lòng của Lý Hiếu Ngôn, một người đàn ông cao cao tại thượng như Dương Hạo, sao có thể đi gặp bạn bè và cha mẹ của nàng chứ.
Thật ra khi ở chỗ của Hàn Tể Nhậm, Lý Hiếu Ngôn đã nhận mệnh.
Ông trời đã phái Dương Hạo đến cứu mình, mình còn yêu cầu xa với gì chứ.
Chỉ cần Dương Hạo không chê mình , Lý Hiếu Ngôn nàng không cầu gì nữa.
Nhưng bây giờ, người đàn ông xuất hiện khi mình rơi vào nước lửa này, không chỉ cứu mình mà còn quan tâm săn sóc mình như vậy.
Giờ phút này, Lý Hiếu Ngôn ngây người giây lát, sau đó lập tức cảm động không thôi, ôm chặt lấy Dương Hạo, cảm động nói: "Thật sao oppa?"
"Đương nhiên là thật!"
Dương Hạo tất nhiên sẽ không lạnh nhạt cô gái của mình.
"Oppa! Oppa thật sự quá tuyệt vời!"
Lý Hiếu Ngôn cảm động đến mức không biết nói gì cho phải.
Mà Dương Hạo thì sửa tóc mái của nàng, nói: "Báo bình an cho cha mẹ em trước đi, sau đó giải thích mọi chuyện cho họ! Rồi chúng ta đi ăn thịt nướng, đừng để bạn em chờ vô ích lần nữa."
"Vâng!" Lý Hiếu Ngôn gật đầu thật mạnh.
Sau đó cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi cho cha mẹ của mình.
Mà lúc này, Lâm Mạt Mạt có vẻ như đã gọi điện thoại xong, mặt mày vui vẻ hớn hở trở lại bên cạnh Dương Hạo, nói: "Cô bạn gái Hàn Quốc này của nah đã được dỗ dành vui vẻ rồi nhỉ!"
"Đừng đổi chủ đề, nói về người bạn thân kia của em đi!'
Dương Hạo mới không bị tiểu ác ma này lừa gạt cho qua.
Tuy vừa rồi hắn vẫn luôn an ủi Lý Hiếu Ngôn, nhưng hắn vẫn nghe trộm được nội dung cuộc điện thoại của Lâm Mạt Mạt.
Khá lắm.
Bạn thân của Lâm Mạt Mạt lại coi mình là dê béo.
Dương Hạo cũng muốn nhìn xem, chờ đến lúc gặp mặt thì ai mới là dê béo.
"Ai nha! Ngày mai anh gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao!"
Hiển nhiên là Lâm Mạt Mạt vẫn không muốn tiết lộ quá sớm về bạn thân của mình.
Dù sao bạn thân của nàng cũng... vô cùng tham tiền.
"Hừ!" Dương Hạo liếc nhìn Lâm Mạt Mạt đang nũng nịu, lại nói: "Có lẽ hôm nay mấy người chị Mỹ Anh của em không vệ được. Lát nữa anh đi ăn thịt nướng với Hiếu Ngôn, em có đi không?"
"Hả? Thịt nướng?" Lâm Mạt Mạt nghe thấy muốn đi ăn thịt nướng, vốn định mở miệng đồng ý, bỗng nhiên lại nghĩ đây chính là một cơ hội tốt.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Mạt Mạt đã đổi lời, vội vàng nói: "Em đang giảm cân! Không đi. Chị Lý Hiếu Ngôn mới đến không lâu, anh đi theo chị ấy đi!"
"Với đôi cup A của em, mà em còn đòi giảm cân?" Dương Hạo hết ý kiến.
Nha đầu Lâm Mạt Mạt này còn không được hai lạng thịt, nếu không phải học võ học gia truyền, với cân nặng 45kg như nàng, quả thực là không ai dám tin nàng là một sát thủ có thể đánh ngã mấy tên đàn ông cao to.
Còn giảm cân?
Không muốn đi thì cứ nói, có lẽ là muốn vụng trộm hẹn hò với người bạn thân kia rồi.
"Nói ai đôi A? Đồng chí Dương Hạo, anh quá đáng rồi đấy. Anh còn từng nói thích đôi A của em mà?"
Lâm Mạt Mạt chống eo thon, mặt đầy không phục nhìn Dương Hạo.
Mà Dương Hạo thì trực tiếp bỏ qua Lâm Mạt Mạt, nói: "Nơi này là Hàn Quốc, em và bạn thân của em đều là nhân vật nguy hiểm. Chơi thì chơi, nhưng đừng chơi quá."
Dương Hạo liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư nha đầu Lâm Mạt Mạt này, hắn cũng không ngăn cản.
Hắn chỉ hi vọng nàng và người bạn thân chưa gặp mặt kia đừng chơi quá mức là được.
"Hì hì! Yên tâm đi, bọn em chỉ đi dạo phố thôi! Thuận tiện tiêu xài một phen là được rồi!"
Lâm Mạt Mạt thấy không thể gạt được Dương Hạo, dứt khoát ngả bài.
Thấy dáng vẻ nhận tội của Lâm Mạt Mạt, Dương Hạo chỉ nhắc nhở lần nữa: "Đừng làm loạn, biết chưa!"
"Rồi rồi, yên tâm đi. Chờ em kiếm về cho anh một cô vợ nhỏ nữa."
"Cút đi!" Dương Hạo lườm nàng một cái, về phần cô vợ nhỏ gì đó, phải nhìn thấy người rồi mới nói được.
"À đúng rồi, em còn đủ tiền không?"
"Ông chú này, chú có thấy ai có hơn trăm triệu tiền tiêu vặt chưa?" Lâm Mạt Mạt không phục Dương Hạo thứ khác, nhưng năng lực tiền giấy của Dương Hạo thì phải nói là phục sát đất.
Tiền tiêu vặt mà cũng tính bằng đơn vị trăm triệu, hơn nữa còn là NDT.
Đây cũng là vì sao bạn thân của Lâm Mạt Mạt biết nàng trở thành phú bà xong thì vội vàng chạy đến Hàn Quốc.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?