🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 860: Bạn thân của Lâm Mạt Mạt

"Không hổ là cậu, lâu như vậy mới ra ngoài!"

Vẫn là căn biệt thự kia, vẫn là gian phòng khách có bể bơi lộ thiên kia.

Chỉ là thời gian đã chuyển từ sáng sớm đến lúc mặt trời sắp xuống núi.

Hàn Tể Nhậm đã xong xuôi từ lâu, thấy Dương Hạo đi ra với thần thái sáng lạn, nói không đố kị thì tuyệt đối là giả.

Đàn ông cực kỳ coi trọng điểm này.

Về phần nói trong thời gian đó Dương Hạo có nghỉ ngơi hay không, Hàn Tể Nhậm là chủ nhân biệt thự này sao có thể không biết.

Tất cả mọi thứ nơi này đều nằm dưới sự giám sát của Hàn Tể Nhậm.

Tuy camera bị Dương Hạo 'không cẩn thận' che lại, nhưng âm thanh thì vẫn rất rõ ràng.

"Chê cười rồi!' Dương Hạo nhìn Hàn Tể Nhậm ngồi đó giống như đang chờ mình, hắn chỉ khoát tay một cái, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Hàn Tể Nhậm rồi ngồi xuống.

"Tổng trưởng!"

"Có chuyện gì sao?" Hàn Tể Nhậm thấy Dương Hạo như muốn nói lại thôi.

Trong lòng cười thầm, quả nhiên là một tên háo sắc.

Vậy mà lại cầu khẩn mình vì một người phụ nữ.

Hàn Tể Nhậm tất nhiên biết Dương Hạo tìm mình vì chuyện gì.

Bởi vì hắn nghe thấy rõ ràng mọi chuyện trong phòng Dương Hạo.

Mà Dương Hạo thấy Hàn Tể Nhậm ra vẻ không biết gì, trong lòng lại nghĩ.

Tên âm hiểm này, thật sự cho rằng mình không biết trong phòng có camera sao?

Hiển nhiên là hai tên hồ ly này đều có ý xấu trong lòng.

Một người cho rằng mình biết rõ tất cả.

Một người là thật sự biết rõ tất cả, chỉ là đang diễn kịch.

Nhưng lần này đúng là Dương Hạo có chuyện cần nhờ Hàn Tể Nhậm, cũng giống như Hàn Tể Nhậm nghĩ, hắn muốn người.

"Ha ha!" Thấy nụ cười của Hàn Tể Nhậm, Dương Hạo nhếch miệng mỉm cười, cũng không xấu hổ, mà gọn gàng dứt khoát nói: "Tổng trưởng, anh cũng biết đấy, tôi có chỉ một sở thích đó! Chuyện của Hiếu Ngôn, anh xem..."

"Ồ, tôi còn tưởng là chuyện gì!' Thấy Dương Hạo thẳng thắn như vậy, Hàn Tể Nhậm vỗ đùi, nói thẳng với Dương Hạo: "Người trẻ tuổi mà, tôi hiểu. Chỉ là..."

"Tổng trưởng yên tâm, tôi hiểu mà!" Dương Hạo thấy Hàn Tể Nhậm nói vậy, chẳng lẽ còn không hiểu?

Đây là muốn bắt chẹt mình mà.

Hàn Tể Nhậm thấy dáng vẻ dễ nói chuyện của Dương Hạo, cũng không phải hắn muốn yêu cầu thứ gì từ Dương Hạo.

Chỉ là hi vọng Dương Hạo hiểu một chuyện, muốn người của Hàn Tể Nhậm hắn thì nhất định phải được hắn gật đầu.

Hơn nữa, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

"Nếu đã vậy thì sau này Hiếu Ngôn cứ đi theo cậu thôi! Cậu mới đến đây, có Hiếu Ngôn bên người tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều."

Xem đi!

Đây chính là Hàn Tể Nhậm.

Chỉ vài câu đơn giản, vậy mà cứ như Dương Hạo nợ hắn một ân tình rất lớn vậy.

Mà Dương Hạo cũng không để ý.

Chỉ cần Hàn Tể Nhậm đồng ý, hắn cũng sảng khoái nói: "Vậy cảm ơn tổng trưởng."

"Sau này là người một nhà, nói vậy thì quá khách sáo rồi."

"Đúng đúng!" Dương Hạo cười tủm tỉm gật đầu một cái.

Nhưng trong lòng lại nghĩ.

Hừ!

Người một nhà?

Chờ đấy!

Chờ tôi xử lý xong chuyện của mình.

Để tôi xem anh còn có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này không.

Sau đó hai tên hồ ly đều tươi cười giả tạo.

Dương Hạo từ chối khéo lời mời tiệc tối của Hàn Tể Nhậm, trực tiếp mang Lý Hiếu Ngôn vẫn còn xụi lơ, và Lâm Mạt Mạt không biết đi chơi đau cả ngày hôm nay rời khỏi biệt thự.

Một đường không nói chuyện.

Bởi vì vẫn là người của Hàn Tể Nhậm đưa Dương Hạo rời đi.

Khi Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt, Lý Hiếu Ngôn trở lại khách sạn.

Sau khi dùng kỹ năng nhìn xuyên tường quan sát một lượt, xác định tất cả đều an toàn xong, Dương Hạo mới chậm rãi mở miệng nói với Lâm Mạt Mạt: "Xem ra hôm nay em cũng không làm chuyện gì tốt nhỉ? Nói đi, có thu hoạch gì?"

Thấy ánh mắt né tránh của Lâm Mạt Mạt, Dương Hạo liếc mắt đã biết nha đầu này không làm chuyện đứng đắn gì ở chỗ Hàn Tể Nhậm.

Mà lời nói của Dương Hạo lại làm Lý Hiếu Ngôn hơi mơ hồ.

Vị trợ lý này... Lẽ nào cũng là bạn gái của oppa nhà mình?

Trời ạ!

Cô ấy mới bao tuổi chứ?

Lý Hiếu Ngôn rõ ràng là bị vẻ ngoài loli ngây thơ của Lâm Mạt Mạt lừa gạt.

Thật ra Lâm Mạt Mạt chỉ nhỏ hơn Lý Hiếu Ngôn 3 tuổi thôi.

Tuy mặc đồ công sở, nhưng vẻ ngoài loli kia vẫn không thể che giấu được.

"Em muốn phần thưởng!"

Lâm Mạt Mạt thấy không gạt được Dương Hạo, dứt khoát ngồi vào lòng Dương Hạo, đôi tay ngọc vòng qua cổ Dương Hạo.

"Ha ha!" Dương Hạo thấy dáng vẻ làm nũng của Lâm Mạt Mạt, lại nhìn vẻ khiếp sợ của Lý Hiếu Ngôn, hắn nhếch miệng cười: "Nghịch ngợm! Muốn phần thưởng gì?"

"Ừm... ! Em chưa nghĩ ra!" Đôi mắt to tròn của Lâm Mạt Mạt đảo một vòng.

Sau đó lại nói một câu chưa nghĩ ra, làm Dương Hạo sững sờ.

Thật ra Lâm Mạt Mạt cũng không muốn phần thưởng gì cả, nàng chỉ là đang tranh công với Dương Hạo thôi.

"Em thật là!" Dương Hạo tất nhiên hiểu ý của Lâm Mạt Mạt, hơi đổi lại tư thế ngồi rồi mới nói: "Nói đi! Rốt cuộc em đã làm chuyện xấu gì?"

Dương Hạo cho rằng, Lâm Mạt Mạt có thể yên tĩnh một ngày ở chỗ của Hàn Tể Nhậm, đây tuyệt đối là không thể nào.

Từ lúc ngồi xe đi qua đó, khi Lâm Mạt Mạt cắm đầu vào máy tính bảng, thì Dương Hạo đã biết nha đầu này nhất định sẽ làm chuyện xấu.

Mà Lâm Mạt Mạt tất nhiên sẽ không làm chuyện tốt gì.

Thấy mình đã thành công khơi gợi lòng tò mò của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt đầu tiên là cười tà với Dương Hạo, sau đó dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng, tràn ngập linh động của mình để liếc sang Lý Hiếu Ngôn đang không biết phải làm sao.

Thấy Dương Hạo gật đầu với mình, Lâm Mạt Mạt mới yên tâm lấy mấy tỉnh bảng đặt trước mặt Dương Hạo, nói: "Tuy căn biệt thự kia có rất nhiều camera giám sát, nhưng không thể làm khó Lâm Mạt Mạt em! Anh xem đi."

Lâm Mạt Mạt nói xong liền cho Dương Hạo xem.

Ban đầu Dương Hạo còn không quá để ý.

Thế nhưng theo hình ảnh không ngừng hoán đổi, mãi đến khi xuất hiện hình ảnh mà Dương Hạo quen thuộc, thì Dương Hạo mới hiểu được nha đầu này đã làm gì ở chỗ của Hàn Tể Nhậm.

"Em còn biết thứ này?"

Dương Hạo nhìn hình ảnh vô cùng rõ ràng trên máy tính bảng.

Nói thật, hắn có chút khiếp sợ.

Bởi vì hình ảnh trên đó không phải ở đâu khác, mà là hình ảnh trong căn biệt thự của Hàn Tể Nhậm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...