"Xem ra tổng trưởng mới là người nhìn thấu tất cả. Dương Hạo muốn phát triển ngành giải trí trong nước chúng ta, vậy chúng ta dốc sức ủng hộ là được."
"Hơn nữa Dương Hạo thích phụ nữ đúng không? Tôi cảm thấy hai điểm này tôi đều có thể thỏa mãn."
"Ha ha ha!"
Theo một vị trung niên nói xong, mấy người đều cười to.
Tất nhiên, trong này không bao gồm Hàn Tể Nhậm.
Hàn Tể Nhậm nhìn đám người cười to, bỗng nhiên chuyển đề tài, nói với vị trung niên vừa mở miệng kia: "Hội trưởng Tống! Nghe nói ông và hội trưởng Phác rất thân thiết. Hơn nữa ông cũng có một công ty giải trí đúng không?"
"Vậy chuyện của Dương Hạo phải nhờ vào ông rồi. Nếu Dương Hạo đã là cổ đông lớn nhất của MS, vậy chi bằng lôi kéo cả Phác gia luôn. Tôi nghĩ chuyện này cũng không khó nhỉ?"
Nói đến đây, ánh mắt Hàn Tể Nhậm đọng lại.
Hắn nhìn vị hội trưởng Tống kia, tập đoàn Tinh Quang có thực lực ngang với tập đoàn Lạc Thiên.
Hàn Quốc chính là như vậy.
Hầu như các loại sản nghiệp trong nước đều nằm trong tay mấy nhà tài phiệt lớn.
Mà mỗi một tài phiệt, mặt ngoài tuy sóng yên bể lặng không ai can thiệp đến nhau.
Nhưng trong bóng tối, tất cả đều đang đấu đá lẫn nhau, kéo bè kéo phái chèn ép và quan hệ với nhau.
Mà trùng hợp là, vị hội trường Tống này vẫn luôn duy trì trung lập, xem như là quan hệ đối tác với Phác gia vẫn luôn muốn phát triển kinh tế ra nước ngoài.
Cho nên Hàn Tể Nhậm mới giao nhiệm vụ của Dương Hạo cho vị hội trưởng Tống này.
"Nói thì nói thế." Tống Chấn Trung đang định mở miệng từ chối khéo.
Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập thâm ý của Hàn Tể Nhậm, Tống Chấn Trung lập tức nuốt lời muốn nói vào bụng, đổi giọng: "Tôi sẽ cố gắng hết sức! Chỉ là, gần đây quan hệ của tôi và Phác gia không còn hài hòa như tổng trưởng nghĩ. Tôi cũng không gạt mọi người, vì chuyện của hai đại tiểu thư Phác gia, tên nhóc nhà tôi suýt nữa trở mặt với Phác gia! Haiz, tên nhóc này đúng là làm tôi đau đầu mà."
Tống Chấn Trung vừa nói xong, mấy người đều bật cười trước dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của ông.
Mà Hàn Tể Nhậm thì không cười, chỉ vỗ vỗ vai Tống Chấn Trung nói: "Tìm cơ hội hẹn người Phác gia ra gặp mặt. Mượn cơ hội Dương Hạo và Phác gia để làm hòa đi."
"Tổng trưởng!" Hàn Tể Nhậm vừa nói xong, một tài phiệt khác lại lên tiếng.
"Hội trưởng Kim, có chuyện gì sao?"
Hàn Tể Nhậm đưa mắt nhìn về phía người kia với vẻ nghi ngờ.
"Tôi cảm thấy để hội trưởng Tống hẹn Phác gia, chi bằng để tôi đi."
"Sao lại vậy?" Hàn Tể Nhậm cũng có chút hứng thú với đề nghị của hội trưởng Kim.
"Thật ra trước khi Dương Hạo đến đây, tôi đã nghe nói đến cậu ta rồi."
"Còn có chuyện này?" Hàn Tể Nhậm rất bất ngờ.
Dù sao Dương Hạo mới đến Hàn Quốc hai ngày thôi.
Vị hội trưởng Kim trăm công nghìn việc này lại biết Dương Hạo?
"Ha ha!" Kim Đức Chính cười một tiếng.
Thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt tò mò, ông ta cũng không che giấu.
Sau đó liền kể chuyện ngày hôm qua cho mọi người ở đây.
Thì ra Kim Đức Chính chính là tài phiệt mà Kim Mãn Tú tìm đến.
Có điều, tuy Kim Mãn Tú và Kim Đức Chính đều họ Kim.
Nhưng hai người không có quan hệ họ hàng gì cả, chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi.
Nhưng cũng chính là vì cuộc điện thoại của Kim Mãn Tú, nên Kim Đức Chính mới chú ý đến Dương Hạo.
"Xem ra vị Dương Hạo này đến rất đúng lúc!"
Nghe Kim Đức Chính giải thích xong, Hàn Tể Nhậm lại có một loại cảm giác, Dương Hạo này là ngôi sao may mắn của mình.
"Tên nhóc nhà tôi cũng có quan hệ không tệ với tên nhóc nhà lão Tống, hơn nữa còn khá thân với tên nhóc nhà Phác gia. Tôi cho rằng để lão Tống dính vào, chi bằng để tôi nhóc nhà tôi và tên nhóc nhà lão Tống hẹn người Phác gia thì tốt hơn."
"Cũng là cho người trẻ tuổi một cơ hội. Dù sao tôi nghe nói hai vị đại tiểu thư của Phác gia đều là nữ thần của mấy tên nhóc này. Tôi nói không sai chứ lão Tống?"
Kim Đức Chính nói xong còn quay sang nhìn Tống Chấn Trung đang lúng túng.
Tống Chấn Trung nhìn ánh mắt của Kim Đức Chính, suy nghĩ một chút vẫn thở dài nói: "Đúng là có chuyện này. Những mà, ông không sợ hai tên nhóc kia làm hỏng chuyện sao?"
"Chúng dám?" Kim Đức Chính nghe vậy thì trợn mắt lên.
Ông ta biết con trai mình và tên nhóc nhà lão Tống đều là cá mè một lứa.
Bây giờ là chuyện quan trọng, nếu hai tên nhóc này làm hỏng chuyển, ông ta không ngại loại bỏ, bồi dưỡng người khác.
"Hi vọng là vậy, dù sao tôi cũng không có ý kiến."
"Được!" Thấy hai nhà tài phiệt đều có ý nghĩ của mình, Hàn Tể Nhậm liền gật đầu nói với mấy người: "Vậy quyết định thế nhé! Mặc kệ là các ông ra mặt, hay là để đám trẻ ra mặt, tôi chỉ hi vọng có thể xử lý tốt chuyện của Dương Hạo. Bởi vì Dương Hạo rất quan trọng với tình hình trước mắt."
"Tôi hiểu!" Hai nhà tài phiệt đều gật đầu.
Từ điểm này có thể thấy, hai người đều cực kỳ cung kính và sợ hãi Hàn Tể Nhậm.
"Ừm!" Thấy thái độ của hai người đều không tệ, Hàn Tể Nhậm gật đầu hài lòng, sau đó mới liếc nhìn mấy người khác, nói: "Hội nghị hôm nay đến đây thôi. Nhớ kỹ mấy lời tôi nói lúc trước, trước khi cuộc bầu cử diễn ra, tất cả mọi người không thể lơ là. Đây chính là chuyện quan trọng nhất của chúng ta."
"Yên tâm đi!"
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, tất cả đều vội vàng gật đầu.
Cuối cùng thì mọi người đều trên một chiếc thuyền.
Coi như không vì Hàn Tể Nhậm, mà vì bản thân, thì bọn họ cũng biết nên làm thế nào.
Bốp bốp.
"Được rồi! Nghỉ ngơi đi! Tôi cũng đi nghỉ đây!"
Hàn Tể Nhậm cũng không nói gì thêm, hắn biết người ở đây đều là hạng cáo già.
Đám người này sẽ không coi lời nói của mình như gió thoảng qua tai.
Mà theo hai tiếng vỗ tay của Hàn Tể Nhậm.
Đám mỹ nữ vừa mới rời đi kia, lại xuất hiện trong gian phòng xa hoa rộng lớn này.
Cũng không biết Hàn Tể Nhậm là muốn họ nghỉ ngơi, hay là muốn để họ yên nghỉ đây?
Việc này chắc chỉ có mình Hàn Tể Nhậm biết.
Chỉ là sau khi Hàn Tể Nhậm rời đi, đám người này lại bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ, tất cả đều không chú ý đến.
Ngay tại lỗ thông gió của gian phòng này, một bóng dáng yêu kiều đang quan sát tất cả mọi chuyện.
Hừ!
Tôi cũng muốn nhìn xem là ông chú nhà tôi bị các người lợi dụng, hay là ông chú lợi dụng các người.
Bóng đen kia cũng không quan sát chuyện xấu xí của họ, rất nhanh đã biến mất trong lối thông gió chật hẹp kia.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?