🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 855: Nhiệm vụ mới (2)

Chương 888: Đập nồi dìm thuyền

Dương Hạo chỉ nhếch miệng cười với lời nói của Kim Mãn Tú.

Mọi người đều là người hiểu chuyện, loại chuyện này không cần nói nhiều.

Mà trong lúc hai người đang chờ câu trả lời của Trần Lỗi, thì hai người bắt đầu bàn bạc xử lý các thủ tục liên quan.

Đầu tiên.

Công ty MS là một công ty giải trí lớn mạnh có lịch sử phát triển hơn 20 năm.

Mặc dù bây giờ không bằng trước kia, không thể ngồi vững cái ghế top một.

Nhưng top 3 thì hoàn toàn không có vấn đề, địa vị vô cùng quan trọng ở Hàn Quốc.

Nhưng đối với kế hoạch của Dương Hạo, công ty MS hiển nhiên là không thể thỏa mãn toàn bộ được.

Nếu như chỉ là một hai game show giải trí, vậy thì không có vấn đề.

Công ty MS có rất nhiều nghệ sĩ uy tín lâu năm, đều có thể thỏa mãn điều kiện của Dương Hạo.

Nhưng mà phim điện ảnh lại là nhược điểm của công ty MS.

Nhưng cũng may, Kim Mãn Tú bây giờ cũng coi như là quân sư quạt mo của Dương Hạo.

Hắn giới thiệu cho Dương Hạo mấy công ty giải trí.

Có điều, Dương Hạo cũng không vội, hiện giờ mục đích chính là đứng vững gót chân ở Hàn quốc, tiếp đó sẽ tiến hành bàn bạc hợp tác với các công ty kia.

Tất nhiên, đây là suy nghĩ của Kim Mãn Tú.

Mà ý nghĩ chân thật của Dương Hạo là.

Hợp tác?

Ông đây xưa nay đều dựa vào cha hack.

Nếu mình có thể trở thành cổ đông của công ty giải trí nào đó, vậy còn cần hợp tác cái rắm.

Cho nên, hai người trao đổi một lúc lâu.

Cuối cùng Dương Hạo đánh nhịp.

Để Kim Mãn Tú và Tiêu Mỹ Anh khơi thông và làm việc với các công ty giải trí Hoa Quốc của mình trước, sau đó cùng nhau quyết định mấy phương án hợp tác.

Tiếp đó.

Kim Mãn Tú sẽ giúp Dương Hạo đứng vững gót chân ở Hàn Quốc.

Mà nếu như Dương Hạo thu được thành tựu tốt ở Hàn Quốc.

Hắn sẽ dùng 10% lợi ích, hoặc 5% cổ phần để ban thưởng cho Kim Mãn Tú.

Đây chính là hứa hẹn của Dương Hạo với Kim Mãn Tú.

Dù sao muốn trâu cày đất, thì phải cho nó ăn cỏ trước.

Mà Kim Mãn Tú cũng rất hài lòng với hứa hẹn của Dương Hạo.

Nếu như đúng như Dương Hạo nói, sau này mình căn bản không cần nhìn sắc mặt của đám tài phiệt kia nữa.

Mà ngay khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Dương Hạo rốt cuộc cũng vang lên.

Dương Hạo cầm điện thoại lên xem.

Quả nhiên là lão Trần.

"Alo! Ông anh, thế nào rồi? Có kết quả chưa?"

Dương Hạo vẫn là giọng điệu gợi đòn kia.

Mà Trần Lỗi ở đầu bên kia thì lại tức giận nói: "Liên hệ xong rồi, tên kia chỉ đáp ứng gặp mặt cậu một lần. Về phần chuyện khác thì tôi cũng bó tay."

"Vậy cũng tốt rồi, cảm ơn!" Dương Hạo thấy Trần Lỗi đã sử lý xong, lập tức biểu thị, cứ giao cho mình là được.

Mà Trần Lỗi ở bên kia, nghe Dương Hạo nói vậy thì trầm ngâm giây lát, sau đó nhắc nhở một câu: "Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu và cách liên lạc với người kia. Có điều. . ."

"Sao?" Nghe giọng nói của Trần Lỗi, Dương Hạo cũng nghiêm túc hơn chút.

"Haiz, cậu ở bên đó vẫn cẩn thận một chút!"

Trần Lỗi cuối cùng vẫn không nói ra.

Bởi vì ông biết, hiện giờ có khuyên Dương Hạo cũng vô dụng.

"Ừm! Yên tâm! Lần này cảm ơn!"

Dương Hạo cũng có thể hiểu ý của Trần Lỗi.

Nhưng cũng giống như Trần Lỗi nghĩ, nếu cha hack đã giao nhiệm vụ, có một số việc là Dương Hạo không thể dừng lại.

"Cút đi! Hi vọng không bao giờ phải nghe điện thoại của cậu nữa!"

Trần Lỗi nói xong thì cúp máy.

Mà Dương Hạo nghe thấy âm thanh từ điện thoại, khóe miệng chỉ hơi cong lên.

Không nghe điện thoại của mình? Nằm mơ đi thôi!

"Sao rồi? Bạn cậu giới thiệu cậu với ai?"

Kim Mãn Tú vẫn rất tò mò về người bạn trong nước của Dương Hạo.

Dù sao công tố viên bên Hàn Quốc cũng phân chia lớn nhỏ.

Nếu như Dương Hạo có thể tạo quan hệ với công tố viên trưởng, thậm chí là công tố viên trưởng cấp cao.

Như vậy chuyện sau này còn cần lo nữa sao?

"Chưa biết, bạn tôi chỉ nói lát nữa sẽ gửi tài liệu qua!"

Dương Hạo nhún vai.

Trần Lỗi bảo mình phải cẩn thận với người kia, nên Dương Hạo cảm thấy đây không phải một nhân vật nhỏ.

Mà ngay khi Dương Hạo mới nói xong, điện thoại di động của hắn lại vang lên.

"Đến rồi!"

Nhìn văn kiện tài liệu trên điện thoại, Dương Hạo nói một câu sau đó mở ra, cùng Kim Mãn Tú xem.

Chỉ là Dương Hạo không ngờ rằng.

Kim Mãn Tú vừa mới nhìn qua thì đã kêu lên: "Tại sao lại là người này?"

"Anh biết?"

Dương Hạo nhìn về phía Kim Mãn Tú với ánh mắt kỳ lạ.

Mà Kim Mãn Tú thì khiếp sợ nhìn thẳng vào Dương Hạo: "Cậu. . Cậu em, cậu... Người bạn kia của cậu nhất định là không đơn giản nhỉ!"

"A... Bình thường!" Dương Hạo có thể nhận ra từ trong ánh mắt khiếp sợ của Kim Mãn Tú.

Người trong tài liệu này nhất định không phải một nhân vật nhỏ.

Bằng không Kim Mãn Tú sẽ không khiếp sợ như vậy.

"Ực ực..."

Kim Mãn Tú thấy dáng vẻ không hiểu không biết gì của Dương Hạo, cuối cùng chật vật nuốt nước miếng, nói: "Hàn Tể Nhậm, tổng trưởng công tố! Tại sao lại là người này?"

"Rất lợi hại à?" Dương Hạo hoàn toàn không hiểu về đơn vị tư pháp của Hàn Quốc.

Nhưng hai chữ tổng trưởng thì Dương Hạo lại biết, cấp bậc nhất định không thấp.

"Nào chỉ là lợi hại!" Kim Mãn Tú liếc nhìn Dương Hạo một cái: "Có điều..."

"Có điều gì?" Dương Hạo vẫn không hiểu gì.

Mà Kim Mãn Tú thì lại hơi sợ hãi, nói: "Đơn vị tư pháp Hàn Quốc chia làm hai phe phái. Một là phái cấp tiến do Hàn Tể Nhậm lãnh đạo. Một cái khác là..."

"Người này rất nguy hiểm."

"Cần phải vậy sao?" Thấy dáng vẻ sợ hãi của Kim Mãn Tú, Dương Hạo vẫn không hiểu được.

Có lợi hại hơn nữa thì sao chứ.

Không phải chỉ là một người thôi sao.

Còn có thể lợi hại bằng cha hack của mình?

"Chẳng trách người bạn kia của cậu lại dặn dò nhiều lần rằng phải cẩn thận. Hàn Tể Nhậm này là một nhân vật cực kỳ tàn nhẫn. Dù là Phác gia của tập đoàn Lạc Thiên, cũng không dám có dù chỉ là một chút ý đồ xấu với người này đâu. Nếu cậu có thể tạo quan hệ với người này, tôi nghĩ kế hoạch của cậu nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió."

"Ghê vậy à?" Dương Hạo cũng không để ý lắm.

Chẳng qua là, nếu đúng như Kim Mãn Tú nói, vậy hôm nay xem như tìm đúng người.

"Phù!"

"Được rồi, nếu cậu đã có thể tìm được một người như vậy, Kim Mãn Tú tôi cũng sẽ liều mình với cậu lần này. Chuyện công ty cứ giao cho tôi, cậu cứ chờ tin tốt là được!"

Cuối cùng Kim Mãn Tú vẫn quyết định theo Dương Hạo đánh cược một lần.

Thành công!

Kim Mãn Tú mình sẽ trở thành người trên người.

Thất bại!

Có lẽ sẽ không có kết quả xấu hơn, cũng chỉ là mất cái mạng già này mà thôi.

Hôm nay, Kim Mãn Tú hắn quyết định sẽ theo Dương Hạo đánh cược tất cả những gì mình có.

Mà nói đến nguyên nhân Kim Mãn Tú quyết định đập nồi dìm thuyền.

Dù sao đều đến nước này rồi, chi bằng liều một phen!

Chương 889: Chiến lược

Kim Mãn Tú đi.

Rời đi với tâm trạng kích động.

Ai có thể ngờ được, khi Dương Hạo còn chưa đến, Kim Mãn Tú vẫn xem hắn là kẻ thù, hiện giờ Kim Mãn Tú lại coi Dương Hạo là ân nhân cứu mạng của mình.

Tuy đánh mất quyền chủ đạo công ty MS.

Nhưng mà bây giờ, chỉ cần có Dương Hạo bảo vệ và làm ô dù cho mình.

Thật ra như vậy cũng không khác gì trước kia.

Hiện giờ.

Kim Mãn Tú chỉ hi vọng Dương Hạo có thể đứng vững gót chân ở Hàn Quốc, cũng lấy được thành tựu ở đây.

Về phần Dương Hạo sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến sản nghiệp giải trí Hàn Quốc.

Xin lỗi.

Việc này không quan hệ gì với Kim Mãn Tú.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, tất cả đều dễ bàn.

Chỉ cần mình sống thoải mái, tất cả đều không quan trọng.

Mà Kim Mãn Tú cũng ôm theo tâm trạng này và rời đi.

Về phần vị thư ký họ Tống thành thục như trái đào mật của Kim Mãn Tú.

Bởi vì hợp ý, nên Kim Mãn Tú đã nói với Dương Hạo, để nàng trở thành thư ký riêng của Dương Hạo.

Về phần Tiêu Mỹ Anh mới được thăng chức kia.

Dù có va chạm trong công việc, đều là vì hai bên hợp tác thuận lợi hơn.

Trải qua Kim Mãn Tú đề nghị, để Tiêu Mỹ Anh trở thành giám đốc hành chính (CAO) tổng bộ công ty MS.

Mà Kim Mãn Tú hắn thì được bổ nhiệm làm phó tổng tài điều hành công ty MS.

Tất nhiên, tổng tài nhất định là Dương tổng của chúng ta rồi.

Có điều, vì đứng vững gót chân, mấy ngày này Dương Hạo sẽ không đến công ty MS.

Về phần đi đâu, Dương Hạo đương nhiên là đi gặp vị tổng trưởng công tố kia.

"Haiz! Cha hack, nhiệm vụ này đúng là để người đau đầu mà!"

Trong phòng tổng thống chỉ còn lại một mình Dương Hạo.

Sau khi trò chuyện với Kim Mãn Tú xong, Dương Hạo cuối cùng cũng cảm nhận được, phó bản xuyên quốc gia đúng là rất phiền, mặc dù có 10% bổ trợ, nhưng nhiệm vụ này thật sự rất phiền.

Nhưng Dương Hạo cũng chỉ cảm khái vài câu mà thôi.

Dù sao cha hack mới là chân lý.

Cũng không biết mình hoàn thành nhiệm vụ này, thì phần thưởng sẽ là cái gì?

Một cái khống chế cổ phần công ty MS, Dương Hạo hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao Dương Hạo cũng đã đáp ứng Kim Mãn Tú, dù hắn khống chế cổ phần, thì cũng cần đảm bảo lợi ích của Kim Mãn Tú.

Điều kiện tiên quyết là, Kim Mãn Tú có nghe lời hai không.

Về phần thẻ sản nghiệp cao cấp Hàn Quốc.

Cùng với thẻ sản nghiệp siêu cấp Hoa Quốc.

Đây mới là thứ Dương Hạo mong chờ.

Thẻ sản nghiệp cao cấp có thể đổi sản nghiệp từ 10 – 100 tỷ, có lẽ có thể bao hàm tất cả sản nghiệp cao cấp của Hàn Quốc.

Dù cho những tài phiệt kia có tài sản nghìn tỷ, chỉ cần có tấm thẻ sản nghiệp cao cấp này, hắn cũng có thể cắn được miếng thịt từ trên người họ.

Mà tấm thẻ sản nghiệp siêu cấp Hoa Quốc kia.

Dương Hạo cũng không dám nghĩ.

Loại sản nghiệp vượt quá nghìn tỷ như Byte Dance, Hoa Quốc không phải không có.

Nhưng mà còn cần xem cha hack phân phối thế nào nữa.

Nghĩ một lát, Dương Hạo vẫn từ bỏ ảo tưởng, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho vị tổng trưởng công tố kia.

Dù sao ảo tưởng là cần trả giá bằng hành động thực tế.

Hơn nữa Dương Hạo cho rằng.

Cha hack cho mình nhiệm vụ xuyên quốc gia này, có lẽ chỉ là mới bắt đầu.

Xem như là nước cờ đầu để mình đi ra biên giới.

Mà tại nơi này, lại không biết sẽ gặp được những nhiệm vụ thế nào đây?

Dựa theo tài liệu mà Trần Lỗi gửi cho, Dương Hạo bắt đầu gọi điện thoại qua.

"Tút tút..."

Điện thoại vang lên không lâu, Dương Hạo cũng không chờ bao lâu.

Sau đó rất nhanh đã được kết nối.

"Alo!"

Một giọng nói xa lạ và cực kỳ lạnh giá vang lên từ đầu dây bên kia.

Mà Dương Hạo cũng không thấy lạ, rất lạnh nhạt đáp lại: "Xin chào, xin hỏi là Hàn tiên sinh ư?"

Dương Hạo nói năng rất khách khí.

Nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên, không kiêu ngạo không tự ti.

"Đúng! Cậu họ Dương?"

Bên kia trả lời rất nhanh.

Mà theo câu trả lời này, có lẽ người này cũng đoán được là Dương Hạo gọi đến.

"Đúng, Hàn tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này."

Dương Hạo vẫn không gọi Hàn Tể Nhậm là công tố hay tổng trưởng.

Về phần tại sao.

Bởi vì Dương Hạo cho rằng không cần thiết.

Mặc dù Trần Lỗi và Kim Mãn Tú đã liên tục cảnh cáo, Hàn Tể Nhậm này rất không đơn giản, hơn nữa đối nhân xử thế rất tàn nhẫn.

Thế nhưng có quan hệ gì với Dương Hạo mình?

Hắn đến đây để làm ăn.

Lẽ nào vị họ Hàn này không thích tiền?

Chỉ cần Hàn Tể Nhậm có thể mở đường cho mình, Dương Hạo không ngại dùng tiền nện chết hắn.

Không sai.

Đây chính là châm ngôn của Dương tổng có cha hack ủng hộ, 'năng lực tiền giấy' là vô địch.

Chỉ cần có cha hack ở đây.

Chỉ cần là vấn đề mà tiền có thể giải quyết, vậy tất cả đều không phải vấn đề.

Nhưng điều khiến Dương Hạo bất ngờ là, hắn vừa mới nói xong, đầu bên kia lại rơi vào yên lặng.

Mãi đến khi Dương Hạo sắp không nhịn được mà muốn mở miệng.

Thì một giọng nói không chút tình cảm nào mới vang lên: "Nếu là Trần Lỗi giới thiệu, vậy ngày mai rảnh rỗi thì gặp mặt một lần đi! Gặp mặt rồi nói!"

"Được!" Dương Hạo cũng không phải người thích nói nhảm, trực tiếp nói thẳng một câu.

Mà đầu dây bên kia cũng không ngờ được, vị cục trưởng Trần Lỗi tám trăm năm không liên lạc kia lại liên lạc với mình vì một thương nhân.

Nhưng vậy cũng tốt.

Nghĩ đến chuyện đang làm gần đây, Hàn Tể Nhậm bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, lại nói vào điện thoại: "Ngày mai tôi sẽ phái người đến đón cậu!"

Nói xong, Hàn Tể Nhậm trực tiếp cúp máy.

Không hỏi Dương Hạo đang ở đâu.

Không hỏi Dương Hạo mấy giờ rảnh.

Chỉ nói một câu ngày mai đến đón Dương Hạo.

Mà từ điểm này có thể thấy được.

Tại Hàn Quốc này, tổng trưởng công tố gần như không khác gì thần.

Dù sao thì họ cũng là một đám người chi phối hướng đi chính trị của Hàn Quốc.

Mà Dương Hạo cũng không để ý.

Nhìn điện thoại bị cúp máy, hắn chỉ nhếch miệng cười, nhún vai một cái, cảm thán một câu.

Xem ra! Ngày mai sẽ có một màn kích hay.

Nhưng bây giờ, mấy nàng Tiêu Mỹ Anh đã đi dạo phố.

Kim Mãn Tú thì trở về làm việc.

Chỉ còn lại mình mình.

Dương Hạo cảm thấy, chi bằng ra ngoài đi dạo một vòng.

Dù sao hắn cũng mới đến Hàn lần đầu.

Hôm qua đi dạo phố với mấy cô gái.

Hôm nay, Dương Hạo dự định ra ngoài đi dạo một chút.

Muốn làm liền làm.

Lao vào tắm một cái, thay một bộ quần áo thoải mái, Dương Hạo rất nhanh đã đi ra khỏi cổng khách sạn.

Về phần Dương Hạo định đi đâu.

Thật ra Dương Hạo cũng không có phương hướng cụ thể.

"Rất lâu rồi không đi dạo phố một mình."

Dương Hạo đi dạo không có mục đích, bỗng nhiên cảm thấy mình rất lâu rồi không đi dạo lung tung, thoải mái nhàn nhã giống như một người thường.

Tất nhiên, đi dạo thì đi dạo.

Dương Hạo đã đến Hàn Quốc một ngày, hắn vẫn gọi điện thoại cho tiểu công cho nhà mình.

"Hello! Có nhớ ba ba không?"

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Dương Hạo là tiểu bảo mẫu và tiểu công chúa nhà mình.

Chương 890: Cố gắng vì tương lai

"Nhớ!!!"

Giọng nói ngây ngô dễ thương truyền ra từ điện thoại.

Dương Hạo nhìn con gái đáng yêu trong màn hình, chẳng biết vì sao nội tâm lại có cảm giác áy náy.

Tuy cuộc đời hắn đã thay đổi vì cha hack xuất hiện.

Nhưng tình yêu của Dương Hạo dành cho con gái vĩnh viễn không thay đổi.

Nhưng mà bây giờ, bởi vì nhiệm vụ của cha hack, Dương Hạo phát hiện thời gian làm bạn với con gái ngày càng ít.

Tuy nhiên, Dương Hạo cũng không thể hiện ra ngoài, bởi vì hắn biết, tách ra chỉ là tạm thời, chờ ngày đế quốc của mình đủ mạnh.

Đến khi đó, chỉ cần Dương Hạo muốn, hắn sẽ vĩnh viễn làm bạn bên người con gái.

Nhưng bây giờ, thấy nụ cười ngọt ngào của con gái trong màn hình, cùng với bóng hình xinh đẹp uyển chuyển phía sau.

Tuy rằng ba ba không thể ở bên, nhưng mấy người mẹ này đều sủng ái con gái của mình lên tận trời.

"Ha ha! Bảo bối nói cho ba ba nghe, hôm nay con và mẹ Kỳ Kỳ làm gì rồi?"

Nhìn tiểu bảo mẫu trong màn hình.

A không đúng!

Phải là mẹ!

Đây là chính Hề Hề gọi.

Thấy tay Giang Ngọc Kỳ chất đầy các loại đồ ăn vặt, lại nhìn bối cảnh công viên sau lưng hai người.

Dương Hạo biết, tiểu bảo mẫu đang đưa tiểu công chúa nhà mình đi chơi công viên.

"Không phải đâu ba ba, không chỉ có mẹ Kỳ Kỳ, còn có mẹ dì nhỏ nữa nha! Bọn con đang ở công viên nha."

"Hả?" Dương Hạo sững sờ.

Không ngờ không chỉ có Giang Ngọc Kỳ, mà còn có cả Lý Mạn Ny.

Quả nhiên, tiểu công chúa Dương Nguyên Hề vừa nói xong, lại có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong màn hình điện thoại của Dương Hạo.

Không phải ai khác, chỉnh là cô em vợ Lý Mạn Ny của Dương tổng nhà ta.

"Anh rể, anh đang đi dạo à?"

Bên này Lý Mạn Ny đang đứng trong công viên, không ngờ anh rể của mình lại gọi đến vào thời gian này.

Thật ra hai người xa nhau không lâu.

Tuần trước Dương Hạo vẫn cố ý bay đến Hỗ Thành để đoàn tụ với mấy người Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ.

Hơn nữa Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ đều biết.

Bởi vì chuyện công ty, nên anh rể / chú Dương nhà mình phải bay sang Hàn Quốc.

Cho nên hai người họ đều rất hiểu chuyện, cũng không chủ động làm phiền Dương Hạo.

Dù cho nhớ hắn, cũng sẽ gửi tin nhắn cho Dương Hạo trước, xác định hắn không bận, thì mới gọi video call cho Dương Hạo, giải trí nỗi khổ tương tư của các nàng.

"Ừm!" Thấy hai khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Giang Ngọc Kỳ và Lý Mạn Ny, Dương Hạo lập tức quét sạch mỏi mệt.

Mặt mũi tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nói với hai cô gái: "Ừm! Vừa bàn chuyện với Kim Mãn Tú của MS xong, cảm thấy hơi buồn tẻ, cho nên đi ra ngoài dạo một vòng!'

Dương Hạo cũng không che giấu gì.

Hơn nữa, hiện giờ ở gần Dương Hạo cũng là một công viên nào đó của Hàn.

"Chú Dương! Mạt Mạt đâu? Sao Mạt Mạt không đi cùng?"

Mở miệng chính là Giang Ngọc Kỳ.

Giang Ngọc Kỳ cực kỳ nghi ngờ khi nha đầu ngốc Lâm Mạt Mạt kia không đi cùng ông chú nhà mình.

"Mạt Mạt? Đi dạo phố với Mỹ Anh và hai vị mỹ nữ Hàn Quốc rồi. Dù sao cũng phải chuẩn bị quà cho các em và tiểu công chúa nhà ta mà, đúng không!'

Dương Hạo nói xong còn cười cười với Hề Hề.

"A! Thì ra là vậy!" Giang Ngọc Kỳ bừng tỉnh, gật đầu một cái.

Thật ra Giang Ngọc Kỳ và Lâm Mạt Mạt chỉ gặp mặt hai lần.

Nhưng hai lần gặp mặt này, Lâm Mạt Mạt khiến tiểu bảo mẫu có ấn tượng rất sâu.

Có lẽ là hai người có chung sở thích.

Không có việc gì đều thích mặc váy JK, trang phục nữ hầu, vân vân...

Lúc đầu Giang Ngọc Kỳ còn không cảm thấy gì.

Thế nhưng sau khi tiểu công chúa Dương Nguyên Hề đi ngủ xong.

Giang Ngọc Kỳ mới chính thức cảm nhận được sự tà ác ẩn sau khuôn ngây thơ trong sáng, người vật vô hại của tiểu loli Lâm Mạt Mạt.

Tất nhiên.

Trải qua hai lần đó, hai đêm đó...

Khoan hãy nói.

Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ và tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt dĩ nhiên lại trở thành bạn tốt.

"Anh rể, anh bận rộn như vậy, không cần mua quà cho bọn em! Tuy rằng nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng cũng không cần tập trung quá nhiều lên người chúng em. Em và Ngọc Kỳ, cùng với mọi người sẽ chăm sóc cái nhà này."

Ái chà chà!

Thật không hổ danh là thịt trong lòng Dương Hạo.

Từ sau khi hai người xác định quan hệ, có thể nói vị chủ hậu cung Lý Mạn Ny này vẫn luôn làm tất cả vì Dương Hạo.

"Đúng vậy nha ba ba! Phòng đã không còn chỗ để đồ rồi. Con cũng không muốn quà nha..."

Hề Hề thấy mẹ dì nhỏ của mình đã nói vậy, tiểu nha đầu cũng phối hợp theo, làm vẻ mặt như người lớn mà nói với ba ba mình.

Nhưng giọng nói bi bô đáng yêu kia lại làm ba người lớn đều buồn cười.

Đây là ngoài miệng nói không muốn không muốn, thế nhưng đồ ăn vặt, bóng bay, búp bê trong tay Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ lại không ít.

"Được rồi được rồi! Ba ba bận, nhưng dì Mỹ Anh và chị Mạt Mạt thì không bận. Con thích cái gì thì bảo mẹ Kỳ Kỳ nói cho chị Mạt Mạt, để chị Mạt Mạt mang về cho con."

Dương Hạo rất hiểu con gái mình.

Mặc dù ra vẻ người lớn.

Nhưng có cô bé nào mà không thích ba ba mang theo món quà mình yêu thích trở về nhà chứ.

"Vậy cũng được!'

Quả nhiên,

Tiểu công chúa chỉ vững được mấy giây, ngay sau đó đã tìm lý do thoái thác.

Hành vi này lại làm ba người Dương Hạo cười ha ha.

Sau đó Dương Hạo lại trò chuyện với tiểu công chúa, Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ một lúc.

Cuối cùng mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Mà theo Dương Hạo cúp máy.

Mặc dù đã gần đến giờ tan tầm, nhưng tâm trạng của Dương Hạo đang rất tốt, hắn không định trở về khách sạn.

Trái lại còn gọi điện thoại cho người khác.

"Alo, Mỹ Anh! Anh định đi dạo giải sầu một chút, em và Mạt Mạt đưa hai người kia ngủ ở khách sạn đi! Ăn uống gì cũng được, không cần để ý! Không cần, không cần đi theo anh. Lần đầu đến đây nên anh muốn đi dạo chơi một lúc. Hơn nữa anh biết tiếng Hàn, sao có thể đi lạc được."

Không sai.

Dương Hạo là gọi cho Tiêu Mỹ Anh.

Bởi vì Kim Mãn Tú giao phó, cộng thêm Lý Tại Nhân sắp xếp.

Bây giờ cặp mỹ nữ song Tuệ là Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ đều là người của Dương Hạo.

Một cái là thư ký, một cái là trợ lý của thư ký.

"Được rồi!" Thấy Dương Hạo đã nói vậy, Tiêu Mỹ Anh cũng chỉ có thể gật đầu một cái, nói: "Lần đầu đến Hàn Quốc, đi dạo chơi cũng tốt. Hơn nữa anh có vẻ rất vui, bọn em sẽ không quấy rầy anh."

"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái.

Sau đó hắn trò chuyện vài câu với Tiêu Mỹ Anh, rồi mới cúp máy.

Mà sau khi dặn dò xong, Dương Hạo thấy đường phó bắt đầu đông đúc vì đã đến giờ tan tầm, cảm giác hứng thú lại càng mạnh hơn. ...

Cầu KP!!!! Hứa sẽ tăng thêm chương!!!!

Chương 891: Trải nghiệm đồ ăn Hàn

Thật ra khi sự nghiệp của Dương Hạo rơi vào thời kỳ thung lũng, bình thường hắn cũng lướt video ngắn, cũng thấy rất nhiều video về cuộc sống bên Hàn.

Nếu như nhất định phải so sánh nơi nào tốt hơn giữa Hàn và Hoa, vậy Dương Hạo cảm thấy hoàn cảnh trong nước thích hợp với mình hơn.

Đừng thấy Dương Hạo đang ở thủ đô của Hàn Quốc, nói đến hoàn cảnh, xanh hóa và tình hình an ninh, giao thông ... Đều không tệ.

Nhưng so với các thành phố lớn trong nước bây giờ, Dương Hạo cảm thấy cũng chỉ bình thường.

Có lẽ đây chính là người nhà thì cảm thấy nhà mình tốt.

Tất nhiên, điều này không ảnh hưởng đến cảm giác tươi mới khi Dương Hạo đi dạo phố.

Dạo chơi công viên, vào các con phố thương mại.

Dương Hạo không cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ là khi đi dạo, Dương Hạo phát hiện một hiện tượng khá kỳ lạ.

Đó chính là tiết tấu sống ở đây khá nhanh, rất khó nhìn thấy trẻ em ở công viên hay là khu thương mại, điều này khiến Dương Hạo cảm thấy thiếu thiếu một loại sức sống.

Chẳng trách lại nói tỷ lệ sinh sản của Hàn Quốc đang giảm mạnh, truy cứu nguyên nhân chủ yếu thì là do người trẻ tuổi quá mải mê với công việc, tính cạnh tranh cao.

Căn bản không suy nghĩ hoặc không có năng lực cân nhắc vấn đề có con.

Điều này khá giống với tình hình trong nước, hiện tượng cạnh tranh cao, lối sống nhanh, người trẻ tuổi không thích sinh đẻ hoặc không đủ điều kiện sinh đẻ.

Mà nói đến trẻ con, Dương Hạo vừa gọi cho tiểu công chúa nhà mình, liền nghĩ đến Di Bảo.

Nghĩ đến bên cạnh mình nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chỉ có Di Bảo mới mang thai.

Về phần các cô gái khác, tuy đòi hỏi không ít, cũng hi vọng sinh cho Dương Hạo một đứa.

Nhưng bây giờ xem ra, chưa ai có động tĩnh cả.

Xem ra mình còn cần cố gắng nhiều hơn.

"Bà chủ, nơi này có món nướng nào ngon ngon thì cho một phần."

Đi dạo đi dạo, Dương Hạo đi đến một quán đồ nướng rất có hơi thở khói lửa.

Đều nói đồ nướng Hàn rất nổi tiếng, Dương Hạo cũng bất tri bất giác đi vào một cửa hàng đồ nướng.

"Tiên sinh không phải người địa phương đúng không?"

Dương Hạo mới gọi nhân viên phục vụ, liền có một bác gái chân thành tiến lên chào hỏi.

"Ồ? Sao dì biết?"

Dương Hạo không ngờ người này liếc mắt đã nhận ra mình không phải người địa phương.

Mà tiếng Hàn của mình rất lưu loát nha.

Vậy mà cũng nhận ra?

"Ha ha!" Bác gái thấy vẻ nghi hoặc của Dương Hạo, chỉ cười tủm tỉm giải thích: "Tiên sinh nói tiếng Hàn rất tốt, nhưng quán chúng tôi rất nổi tiếng. Hơn nữa người địa phương đến đây ăn, dù là lần đầu thì cũng không gọi đồ giống như tiên sinh."

"A! Ra là vậy!" Dương Hạo quan sát khách hàng mới đến ở chung quanh.

Quả nhiên như bác giá này nói, tất cả khách hàng đều khác biệt với mình.

"Tôi là người Hoa, lần đầu đến Hàn Quốc, dì xem có món gì ngon thì gọi giúp tôi với."

"Thì ra tiên sinh là người Hoa!" Bác gái này cũng là người thích nói chuyện.

Thấy Dương Hạo nói vậy thì vội vàng chỉ là menu ở trên tường, nói: "Ruột bò nướng nhé? Hoặc là thịt bò, còn có bạch tuộc, tất cả đều không tệ! Ăn rất ngon!"

Câu cuối cùng của bác giá này dĩ nhiên lại là tiếng Hoa.

"Được, vậy cứ gọi theo dì đi, mỗi thứ một phần."

Dương Hạo cũng bị cảm hóa bởi sự nhiệt tình của bác gái này, trực tiếp vung tay gọi mỗi món một phần.

"Tiên sinh chờ một lát!" Có lẽ là vì thái độ của Dương Hạo, nên bác gái này cũng nhiệt tình gật đầu một cái.

"Làm phiền dì rồi!"

Dương Hạo cũng rất khách khí.

Nhìn bóng lưng bác gái rời đi, lại thấy khách hàng đang dần dần đông hơn vì là giờ tan tầm, cảm nhận được khói lửa trong cửa hàng, ngửi mùi thịt nướng thơm phức.

Dương Hạo vẫn luôn kinh doanh tiệm lẩu, nên lần này lại có một cảm giác mới với nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc.

Nói thật.

So sánh với khách sạn sáu sao, ăn các món mấy chục ngàn một phần, uống rượu vang mấy trăm ngàn một chai.

Thì Dương Hạo lại thích cảm giác khói lửa ở các cửa hàng nhỏ này hơn.

Nhìn đám người trẻ tuổi ở chung quanh đang cười cười nói nói, nâng ly cạn chén, Dương Hạo cũng nở nụ cười.

"Thật tốt!"

Dương Hạo cảm thán một câu, sau đó thì yên lặng chờ đợi đồ ăn của mình.

"Để cậu chờ lâu."

Không lâu sau, bác gái lúc nãy đẩy một xe đồ ăn đến, đặt mấy đĩa to to nhỏ nhỏ lên trước mặt Dương Hạo.

"Cảm ơn! Xin hỏi nơi này có rượu không?"

"Tất nhiên là có." Bác gái vội vàng cúi đầu, cũng vội vã giới thiệu mấy loại rượu đặc sắc của Hàn cho Dương Hạo.

Mà Dương Hạo cũng không kén chọn.

Gọi hai chai theo lời giới thiệu của bác gái, sau đó bắt đầu học theo cách nướng thịt của đám thanh niên chung quanh.

"Khá lắm! Lòng bò nướng nhiều mỡ thật!'

Theo lòng bò vào nồi nướng, âm thanh xèo xèo và mùi thơm bốc lên làm Dương Hạo cũng cảm thấy thèm ăn.

Chỉ là trong nồi chiên ngày càng nhiều mỡ.

Dương Hạo cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.

Nhưng thấy mấy người trẻ tuổi bên cạnh ăn rất ngon lành, Dương Hạo cũng gắp một miếng lòng bò lên, chấm vào bát nước chấm đặc thù rồi cho vào miệng.

"Móa, nóng quá!"

"Ha ha, chú này, lòng bò rất nóng đấy!"

Ngay khi Dương Hạo bị lòng bò làm bỏng đến ngũ quan vặn vẹo, bỗng nhiên có mấy thanh niên nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Có vẻ như biểu hiện của Dương Hạo đã khiến người khác chú ý.

"Lần đầu ăn, chê cười rồi!"

Cảm nhận được vị dầu mỡ trong miệng, tuy khá nóng nhưng lại có cảm giác thơm ngon khó nói lên lời.

"Chú này, chú là người Hoa à?"

"Ừm đúng!" Dương Hạo gật đầu với tiểu mỹ nữ vừa cười vui vẻ nhất.

"Bảo sao!" Tiểu mỹ nữ cười đầy thiện ý, rồi lập tức khách khí nói với Dương Hạo: "Chú này, lòng bò và bạch tuộc của nơi này cực kỳ nổi đấy. Chú tìm đến đúng chỗ rồi."

"Vậy à. Xem ra mũi của tôi vẫn cực kỳ nhạy bén." Dương Hạo cũng cười đùa với tiểu mỹ nữ.

Mà có vẻ như là vì đã uống chút rượu, nên tiểu mỹ nữ kia dĩ nhiên lại bắt chuyện với bạn bè 'quốc tế' Dương Hạo này.

Mãi đến khi một người xuất hiện, nàng mới không chú ý đến Dương Hạo nữa.

"Ô ô. Hiếu Ngôn! Cậu cuối cùng cũng đến, thế nào rồi? Hôm nay có thành công không?"

Theo âm thanh của tiểu mỹ nữ truyền đến, Dương Hạo cũng liếc mắt nhìn qua.

Mà khi ánh mắt của hắn chuyển đến phía sau bàn của các nàng, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra các nàng vẫn còn một người bạn.

Trời ạ!

Mỹ nữ!!!

Chương 892: Gặp mặt

"Nào có đơn giản như vậy! Ngày mai còn phải đến nữa!"

Mỹ nữ được gọi là Hiếu Ngôn kia ngồi xuống bên cạnh bạn mình với vẻ mặt chán nản.

"Sao lại như vậy? Hiếu Ngôn của chúng ta đẹp người lại tốt bụng, còn trẻ như vậy đã có thể tiến vào ngành tư pháp rồi. Chẳng lẽ một cơ hội thăng cấp mà cũng khó như vậy sao?"

"Hix hix, bọn mình tưởng cậu có thể trở thành công tố viên, nên cố ý ăn mừng đây!"

Tiểu mỹ nữ kia hiển nhiên là vì mỹ nữ Hiếu Ngôn nói không thành công nên mới ủ rũ.

Mà ban đầu thì Dương Hạo cũng không để ý.

Tuy vị mỹ nữ mới xuất hiện này có khí chất và dung mạo cực tốt, có thể nói là mỹ nữ số một số hai mà Dương Hạo gặp mặt ở Hàn Quốc.

Nhưng Dương Hạo bây giờ còn chưa đói khát đến mức thấy ai là kéo vào hậu cung.

Nhìn mỹ nữ mặc đồ công sở màu đen, áo sơ mi trắng, tóc đuôi ngựa kia.

Thứ hấp dẫn Dương Hạo nhất không phải khuôn mặt xinh đẹp và khí chất thanh xuân khiến người không nhịn được kia.

Mà chính là câu nói 'công tố viên' của vị tiểu mỹ nữ kia.

Xem ra vị mỹ nữ Hiếu Ngôn mới xuất hiện này đang làm việc ở ngành tư pháp, hôm nay hẳn là thời điểm quan trọng để nàng thăng chức thành công tố viên.

Nhưng có vẻ như, công tố viên chỉ sợ không dễ thăng như vậy.

Dù là công tố viên cấp thấp nhất, ở Hàn Quốc này cũng là khó như lên trời.

Quả nhiên, Dương Hạo mới nghĩ đến đây.

Vị mỹ nữ tên Hiếu Ngôn kia đã uống cạn một ly rượu rồi mới nói: "Các cậu không biết đó thôi, hôm nay bộ trưởng đến. Vốn là sẽ thông báo kết quả chấm điểm và thăng chức vào hôm nay, tuy nhiên lại bị trì hoãn vì một số chuyện. Còn đám ứng cử viên như mình, ngày mai sẽ phải đến chỗ công tố viên trưởng."

"Haiz, mình đang đầu muốn chết đây. Ngày mai vốn định nghỉ ngơi."

"Hix hix, Hiếu Ngôn của chúng ta thật đáng thương!" Tiểu mỹ nữ kia vừa nói vừa nhào vào lòng Hiếu Ngôn, tiếp đó gương mặt hiện vẻ đồng tình kia lại ma sát nơi cao vút và trắng như tuyết kia, sau đó mới nói: "Không sao! Trong đám bạn đại học chúng ta, Hiếu Ngôn cậu là giỏi nhất rồi. Ngày mai cậu nhất định sẽ thành công."

"Nào, mọi người đều đang chờ cậu, chưa ai động đũa đâu. Chúng ta phải hóa bi thương thành động lực ăn uống. Quên hết phiền muộn hôm nay!"

"Hay lắm!!!"

Theo tiếng hoan hô, mấy nam nữ trẻ toàn tràn đầy sức sống lập tức nâng ly ăn uống.

Mà Dương Hạo cũng chỉ nghe một chút.

Thấy đồ ăn trước mặt đã hết, Dương Hạo lau miệng lau tay, sau đó đứng lên đi đến quầy lễ tân: "Dì ơi, thanh toán!"

"Vâng tiên sinh! Đồ ăn của quán có phù hợp với khẩu vị người Hoa không?" Có vẻ như bác gái này có ấn tượng khá sâu với Dương Hạo.

Thấy Dương Hạo tới thanh toán, bác gái còn nhiệt tình hỏi han cảm nhận của Dương Hạo về đồ ăn của quán mình.

"Không tệ, lần đầu ăn thịt nướng Hàn Quốc ngon như vậy. Nhất là món lòng bò kia, quả thực là vô địch."

"Ha ha ha!" Bác gái thấy Dương Hạo khen không dứt miệng thì cười ha ha nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

"Hoan nghênh lần sau đến Hàn Quốc thì còn có thể đến tiệm chúng tôi!"

"Nhất định rồi!" Dương Hạo lại gật đầu một cái.

Thật ra thông qua ngày hôm nay, Dương Hạo thậm chí còn muốn về nướng mở một đại lý thịt nướng Hàn chính tông như thế này.

Nhưng ngay khi Dương Hạo đang nhìn bác gái tính tiền, hắn chợt nhớ cái gì đó, lại mở miệng nói với bác gái: "À đúng rồi!"

"Tiên sinh, còn chuyện gì sao?"

Bác gái hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hạo.

Mà Dương Hạo thì nghiêng người sang, chỉ vào bàn của đám thanh niên kia nói: "Dì à, tính luôn bàn của mấy thanh niên kia đi."

"Ồ?" Bác gái hơi sững sờ.

Nhưng sau khi nhìn thấy hai cô gái có dung mạo xinh đẹp ở bàn đó, bác gái này cũng là người từng trải, lập tức nở nụ cười thần bí, nói: "Xem ra tiên sinh không chỉ yêu thích đồ ăn Hàn Quốc chúng ta nha."

"Ha ha." Dương Hạo không ngờ bác gái này lại nói đùa như vậy.

Nhưng Dương Hạo cũng không giải thích, nói với bác gái này: "Chờ tôi đi thì dì hãy mang thêm cho họ vài món ngon nhé. Số tiến này chắc hẳn là đủ rồi."

Nói xong, Dương Hạo móc ví, lấy ra một xấp tiền mệnh giá 50. 000.

Sau đó rút 20 tờ rồi đặt lên quầy lễ tân.

"Ai ui! Tiên sinh, không cần nhiều tiền như vậy."

Tiêu chuẩn tiêu phí của Hàn Quốc tuy không thấp.

Nhưng tiêu phí 1 triệu Won ở một quán nhỏ thì quả thực là hơi nhiều.

"Dì cứ cầm đi, thanh toán cả hai bàn cơ mà. Hơn nữa tôi cực kỳ thích đồ ăn của tiệm nhà dì."

Dương Hạo không có ý định thu về.

1 triệu Won cũng chỉ khoảng 4000 5000 NDT mà thôi.

Có lẽ đây là bữa cơm rẻ nhất của Dương Hạo trong thời gian gần đây.

"Vậy cũng được!" Bác gái thấy ánh mắt kiên định của Dương Hạo, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, lại nói: "Vậy tôi chờ tiên sinh lần sau lại đến. Tôi nhất định sẽ mang lên cho tiên sinh những món ngon nhất."

"Ok!"

Dương Hạo mỉm cười, sau đó định quay người rời khỏi quán nướng này.

Chỉ là ngay lúc Dương Hạo định rời đi.

Không biết là do thần giao cách cảm, hay là lòng có cảm giác.

Dương Hạo còn chưa đi, tiểu mỹ nữ vừa trò chuyện với hắn lúc nãy lại chào hỏi hắn: "Chú này, chú muốn đi rồi à?'

Dương Hạo mỉm cười gật đầu nói: "Ừm! Cảm ơn cô vừa nhắc nhở, chúng ta có duyên gặp lại!"

"Hì hì, vậy tạm biệt chú!"

Tiểu mỹ nữ này cũng rất khách khí với ông chú người Hoa vừa đẹp trai lại có khí chất này.

Dù sao mỹ nữ cũng thích soái ca mà.

Tất nhiên, tiểu mỹ nữ này nhất định là không biết.

Dương Hạo vốn có buff 'giấc mộng của 900 triệu thiếu nữ', hắn đi đến đâu cũng sẽ trở thành kích thích tố biết đi đối với các thiếu nữ như nàng.

"Ai vậy?" Lý Hiếu Ngôn thấy bạn thân của mình chào hỏi với ông chú kia, thì nàng nghi hoặc hỏi một câu.

"Sao? Có phải ông chú vừa rồi rất đẹp trai không?"

Tiểu mỹ nữ cười đầy thần bí với Lý Hiếu Ngôn.

Mà Lý Hiếu Ngôn thì chỉ cười giận một tiếng, nói: "Lẳng lơ! Có phải nhìn trúng ông chú kia rồi không?"

"Đương nhiên là nhìn trúng, đẹp trai như vậy cơ mà, nếu là bạn trai của mình thì tốt rồi." Tiểu mỹ nữ thẳng thắn thừa nhận.

Dù sao cũng là nàng chủ động bắt chuyện với Dương Hạo, chính là vì coi trọng vẻ đẹp trai và trưởng thành của Dương Hạo.

Chương 893: Gặp mặt (2)

"Đồ lẳng lơ, phát tình rồi à!"

Lý Hiếu Ngôn cũng hiểu bạn thân mình, chỉ có thể lườm một cái.

Chỉ là khi mấy người đang vui đùa.

Bà chủ nhà hàng, cũng chính là bác gái vừa rồi đã đẩy một chiếc xe đầy đồ ăn đến trước bàn của mấy người.

"Chào mọi người! Vị tiên sinh vừa rồi đã gọi thêm đồ ăn và rượu cho mọi người."

"Cái gì? Cho bọn tôi?" Tiểu mỹ nữ kinh ngạc không thôi.

Nàng còn tưởng bà chủ chỉ đi ngang qua, ai ngờ chỗ đồ ăn này lại là của các nàng.

Nhìn thịt bò cao cấp trên xe đẩy, cùng với bạch tuộc tươi mới xinh đẹp, ngoài ra còn có lòng bò vừa nhìn đã muốn ăn...

Trời ạ!

Rất nhiều món ngon, tràn đầy cả xe đẩy.

"Ừm đúng! Có lẽ vị tiên sinh kia muốn cảm ơn vì các cô đã chỉ điểm cho cậu ấy. Cho nên cậu ấy đã thanh toán hết rồi, cũng gọi thêm rất nhiều đồ ăn cho các cô."

Bác gái cũng không che giấu.

Nhưng bác gái cũng không nói thẳng rằng, chắc là vị tiên sinh vừa rồi nhìn trúng một trong mấy người các cô.

"Trời ạ! Không ngờ ông chú người Hoa kia còn là một đại gia nha."

Tiểu mỹ nữ hiển nhiên là rất bất ngờ trước hành động của Dương Hạo.

"Lúc nãy cậu đã nói gì với người ta? Thế mà lại hào phóng mời chúng ta ăn?"

Lý Hiếu Ngôn hiển nhiên là cũng kinh ngạc với hành động của Dương Hạo.

"Không nói gì mà!" Tiểu mỹ nữ hiển nhiên cũng không hiểu gì cả.

Vừa rồi họ chỉ nói chuyện trời đất, giới thiệu cho Dương Hạo các món ngon ở nhà hàng này, cùng với đủ loại cách ăn.

"Chẳng lẽ ông chú kia nhìn trúng mình rồi?"

Khá lắm!

Tiểu mỹ nữ này vẫn cho rằng Dương Hạo coi trọng nàng.

"Cậu thôi đi!"

"Đúng đúng! Có lẽ là nhìn trúng Hiếu Ngôn, chứ ai lại nhìn trúng cậu!"

Hai nam thanh niên khác trên bàn cũng bỏ đá xuống giếng.

Tuy rằng tiểu mỹ nữ cũng coi như xinh đẹp, nhưng trong mắt mấy thành niên này, tính cách vui vẻ hoạt bát, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thì Dương Hạo nhìn trúng nàng cũng không có gì sai.

Chỉ là, hai vị nam đồng bào này sao có thể thừa nhận loại chuyện này.

"Hai tên khốn các cậu. Sao mình lại không bằng Hiếu Ngôn rồi?"

Tiểu mỹ nữ hiển nhiên là bị hai nam đồng bào lại chọc giận.

Tiếng cười đùa vui vẻ.

Đây chính là người trẻ tuổi.

Mà Dương Hạo, ăn no uống say rồi, thấy bầu trời đã tối hẳn, Dương tổng của chúng ta cũng bắt xe về khách sạn.

Hôm sau.

Dưới sự phục vụ của đám người Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo lại thay một bộ âu phục.

Tuy rằng không biết vị tổng trưởng công tố kia sẽ đến đón mình vào lúc nào.

Nhưng vì không để người ta chờ lâu, nên đêm qua Dương Hạo ngủ chay cả đêm, đồng thời hôm nay còn dậy sớm.

"Chủ nhân! Không cần em hay Ân Tuệ đi cùng thật sao?"

Tiêu Mỹ Anh nhìn người đàn ông khiến nàng say mê trước mắt, vẫn còn có chút không nỡ.

Nhưng Dương Hạo lại lắc đầu với Tiêu Mỹ Anh.

"Em và Tống Mỹ Tuệ, Doãn Ân Tuệ đến công ty MS đi. Hôm qua anh đã trao đổi với Kim Mãn Tú rồi. Hơn nữa anh và Mạt Mạt là đủ rồi."

"Chỉ đi gặp một người mà thôi, có phải xông đầm rồng hang hổ gì đâu."

Dương Hạo nói rất thoải mái.

Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, lần này Dương Hạo sẽ đi gặp vị tổng trưởng công tố có quyền lực cao nhất Hàn Quốc.

Nhưng trong mắt Dương Hạo, hắn chỉ đi nói chuyện làm ăn mà thôi, không phải xông đầm rồng hang hổ.

Cùng lắm thì làm ăn không đi, ai đi đường nấy thôi.

Tuy nhiên, Dương Hạo nói thản nhiên, nhưng trong mắt Tiêu Mỹ Anh vẫn tràn đầy lo lắng.

Tuy địa vị của Tiêu Mỹ Anh ở Hàn Quốc vẫn chưa đụng chạm đến các tồn tại cao cao tại thượng kia, thậm chí là các công tố viên có thể can thiệp vào hướng đi chính trị Hàn Quốc.

Nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa thấy heo chạy?

Ngay cả đám tài phiệt kia bình thường gặp công tố viên cũng phải lịch thiệp ba phần, sao có thể khiến Tiêu Mỹ Anh không lo lắng cho chủ nhân nhà mình.

"Thế nhưng mà. . ." Tiêu Mỹ Anh còn muốn nói gì đó.

Nhưng lại bị Dương Hạo cắt ngang: "Không còn sớm nữa, các em đến công ty MS đi! Cùng Kim Mãn Tú bàn bạc và giao tiếp các công việc tiếp theo đi. Đừng để anh đã tạo được mối quan hệ rồi, bên các em lại chưa chuẩn bị xong."

"Chủ..." Tiêu Mỹ Anh còn định mở miệng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Hạo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Vậy cũng được! Em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành tất cả kế hoạch của chủ nhân."

"Vậy mới ngoan chứ! Đi đi!"

Dương Hạo vỗ vỗ vai đẹp của Tiêu Mỹ Anh, Tiêu Mỹ Anh mới lưu luyến không rời mà rời khỏi phòng tổng thống.

"Ông chú, có cần mang trang bị không?"

Lâm Mạt Mạt vẫn không lên tiếng, thấy Tiêu Mỹ Anh rời đi mới lên tiếng hỏi Dương Hạo một câu.

Chỉ là nói thì cứ nói, tại sao còn phải móc đao hồ điệp ra nghịch?

Nhưng lần này Dương Hạo cũng không ngăn cản Lâm Mạt Mạt, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Mang thấy món cận thân thôi! Cái khác thì không cần!"

Cha hack cho Lâm Mạt Mạt rất nhiều trang bị chuyên môn.

Những thứ có lực sát thương mạnh thì Dương Hạo đã tịch thu.

Nhưng có vài thứ có thể giấu diếm và không dễ bị phát hiện, thì Dương Hạo vẫn để lại cho Lâm Mạt Mạt.

Cũng giống như đao hồ điệp nhìn như bình thường trong tay Lâm Mạt Mạt.

Nó cũng là món trang bị mà Lâm Mạt Mạt thích nhất trong đống trang bị đó.

"Ồ!" Lâm Mạt Mạt gật đầu một cái.

Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Dương Hạo vẫn có thể nhìn thấy một ngọn lửa mang tên 'hưng phấn' trong mắt của nàng.

"Không phải lúc bất đắc dĩ, thì không thể ra tay, hiểu không? Đây không phải là Hoa Quốc, đừng có gây chuyện cho lão Trần."

Tuy đồng ý để Lâm Mạt Mạt mang trang bị, nhưng Dương Hạo vẫn phải nhắc nhở Lâm Mạt Mạt một câu.

Nơi này là Hàn Quốc, chứ không phải Hoa Quốc.

Có một số việc, cố gắng khiêm tốn thì vẫn tốt hơn.

"A, biết rồi! Em chỉ ham chơi thôi, chứ em không ngốc!"

Lâm Mạt Mạt cạn lời liếc nhìn ông chú nhà mình.

Có đôi khi, Lâm Mạt Mạt cảm thấy ông chú nhà mình không phải bạn trai mình, mà là ba ba của mình.

Có nhiều khi, còn thích bảo mình gọi ba ba vào những thời khắc đặc thù.

Có điều.

Tuy nói như vậy, nhưng Lâm Mạt Mạt cực kỳ thích cảm giác có người quản mình.

Bởi vì nàng biết, đây không phải là quản, mà là Dương Hạo đang bảo vệ và quan tâm mình.

"Chú nói xem, chú đã có nhiều tiền như vậy rồi mà còn giày vò làm gì?" Lâm Mạt Mạt thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Dương Hạo.

Thật ra nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi.

Với hoàn cảnh của Dương Hạo bây giờ, hoàn toàn có thể nằm hưởng thụ.

Dương Hạo lại sờ lên đầu nhỏ của Lâm Mạt Mạt, nói: "Yên tâm làm cô gái của anh là được! Chờ đến lúc có thể về hưu, anh sẽ dẫn em sống một cuộc sống thần tiên."

Dương Hạo cũng không trả lời chính diện câu hỏi của Lâm Mạt Mạt.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần cha hack chưa nói kết thúc.

Vậy trò chơi mang tên cuộc đời vùng vẫy này, không phải Dương Hạo nói kết thúc là sẽ kết thúc.

Chương 894: Dự cảm xấu

Đối với lý do thoái thác của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt chỉ có thể lườm một cái đầy xem thường để đáp lại.

Về hưu.

Với tính cách này của Dương Hạo, có trời mới biết bao giờ mới về hưu.

Hơn nữa, có một số việc, không về hưu mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Lâm Mạt Mạt chỉ lườm Dương Hạo một cái, rồi lại đi đến bên cạnh hắn, ôm lấy eo của hắn nói: "Về hưu hay không về hưu em cũng mặc kệ! Dù sao anh cũng đừng hòng bỏ rơi em!'

"Ha ha!" Dương Hạo nhìn Lâm Mạt Mạt rúc trong ngực mình, mỉm cười vuốt vẻ đầu nàng, nói: "Khẳng định là không thể bỏ rồi. Chỉ là, hay là chúng ta tập thể dục buổi sáng đi?"

"Cút đi! ông chú háo sắc!" Lâm Mạt Mạt tức giận lườm Dương Hạo một cái nữa.

Đã tắm rửa thay quần áo xong rồi, bây giờ lại muốn chơi?

Chẳng lẽ tối qua còn chưa đủ ư?

"Đùa thôi! Em xem em kìa!'

Dương Hạo thấy vẻ né tránh và cấp bách của Lâm Mạt Mạt, cũng biết đêm qua đã giày vò nha đầu này rồi.

Nhưng hắn cũng hết cách, ai bảo nha đầu Lâm Mạt Mạt này đã gà lại nghiện chơi cơ chứ.

Cái này không thể trách mình được.

"Đinh linh linh!"

Trong lúc Dương Hạo và Lâm Mạt Mạt đang vui đùa.

Điện thoại của Dương Hạo trên bàn trà chợt vang lên.

Dương Hạo ngẩng đầu nhìn qua.

Một dãy số xa lạ.

"Xem ra họ cũng không để chúng ta chờ lâu!" Dương Hạo nói xong liền rút tay từ eo của Lâm Mạt Mạt, nhận điện thoại: "Alo! Xin chào!"

"Chào ngài! Xin hỏi là Dương Hạo tiên sinh ư?"

Nghe tiếng Hoa sứt sẹo trong điện thoại, Dương Hạo không khỏi nhíu mày.

Về phần tại sao.

Chỉ là bởi vì Dương Hạo tỏ vẻ kính trọng đối phương, nên nói tiếng Hàn.

Mà đối phương hiển nhiên là không hiểu, nhất định muốn dùng tiếng Hoa sứt sẹo này để giao lưu với mình.

Tất nhiên, Dương Hạo cũng chỉ nhíu mày thôi, hắn thả Lâm Mạt Mạt trong ngực mình ra, rồi mới mở miệng: "Đúng!"

"A, quá tốt rồi! Dương tiên sinh, không ngờ ngài nói tiếng Hàn tốt như vậy!"

Đối phương hiển nhiên đã phản ứng lại.

Thấy Dương Hạo giao lưu được với mình bằng tiếng Hàn, đối phương cũng thở phào một hơi, sau đó lại mở miệng nói: "Dương tiên sinh, chào ngài! Tôi là một công tố viên, được tổng trưởng mời đến đón ngài."

"Ồ, ra là vậy!" Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Xin hỏi là bây giờ sao?"

Dương Hạo cũng không làm bộ làm tịch gì.

Nếu đã sắp xếp người đón mình, mà mình là đi tìm quan hệ, chứ không phải đi trở mặt.

Cho nên Dương Hạo mới lên tiếng như vậy.

Mà đối phương hiển nhiên cũng vô cùng khách khí, giải thích với Dương Hạo trong điện thoại: "Dương tiên sinh, tôi đang chờ ngài ở cửa phòng khách sạn. Ngài chỉ cần mở cửa là được rồi."

Nghe thấy đối phương nói vậy, Dương Hạo cũng không trả lời ngay, mà đưa mắt nhìn về phía cửa gian phòng tổng thống này.

Khá lắm.

Không hổ là công tố viên ở Hàn Quốc, là tồn tại đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Chỉ một cuộc điện thoại đơn giản, không hỏi vị trí của mình, mà ngày hôm sau đã chặn ở cửa rồi.

Xem ra sau một đêm, vị Hàn Tể Nhậm này đã điều tra rõ ràng về mình rồi.

"Tôi ra đây." Nghĩ đến đây, Dương Hạo đáp lại một câu rồi cúp máy, tiếp đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Mạt Mạt: "Đi thôi, người ta đã ngăn ở cửa rồi! Vệ sĩ như em làm ăn kiểu gì vậy?"

"Thôi đi!" Lâm Mạt Mạt thấy Dương Hạo nói đùa, cũng không cam lòng yếu thế, trợn mắt nhìn Dương Hạo nói: "Em là cận vệ, cận vệ sát người, hiểu không? Chuyện ở cửa không liên quan đến em. Ok?"

"Ah... !" Dương Hạo nhìn Lâm Mạt Mạt, nghe lời giải thích của nàng, nhất thời không phản bác được.

Người ta nói không sai nha.

Thân là một cận vệ, Lâm Mạt Mạt vô cùng xứng chức.

Không chỉ kề sát bên mình, thậm chí vì an toàn của Dương Hạo, mà còn tiến hành bảo vệ toàn bộ phương vị.

"Đi thôi! Xem ra kẻ đến không thiện!"

Lâm Mạt Mạt thấy dáng vẻ ăn quả đắng của Dương Hạo, trái lại còn coi trọng chuyện lần này hơn.

Bởi vì Lâm Mạt Mạt biết.

Lần này có lẽ là không đơn giản như nàng nghĩ.

Dương Hạo thấy Lâm Mạt Mạt lộ vẻ nghiêm túc, hắn cũng gật đầu một cái, đáp lại: "Ừm!"

Tiếp đó, Dương Hạo đứng lên sửa sang một chút, bởi vì vừa rồi Lâm Mạt Mạt 'bảo vệ sát người' nên quần áo hơn nhăn nheo, sau đó mới cùng Lâm Mạt Mạt mặc đồ công sở đi về phía cửa phòng.

Cạch!

Sau khi Dương Hạo đẩy cửa phòng, liền phát hiện hai người đàn ông cao to mặc âu phục đang đứng ở hai bên cửa phòng.

"Dương tiên sinh, chào ngài! Tôi họ Triệu, là người tổng trưởng phái đến đón ngài! Vị này cũng là công tố viên, họ Lý!"

"Xin chào!" Dương Hạo quan sát hai người một chút, sau đó gật đầu một cái.

Tuy nhiên, khi thấy hai người quét mắt nhìn về phía Lâm Mạt Mạt ở bên người mình, Dương Hạo vẫn rất hiểu quy củ mà hỏi: "Có tiện dẫn theo một trợ lý không?"

"Tất nhiên."

Vị công tố viên họ Triệu kia hiển nhiên cũng không muốn làm khó dễ Dương Hạo.

Trái lại còn nhiệt tình ra hiệu mời, nói với Dương Hạo: "Xe đã chờ ở dưới lầu, mời Dương tiên sinh cùng đi!"

"Làm phiền rồi!"

Dương Hạo lại gật đầu một cái, sau đó hắn nháy mắt ra hiệu với Lâm Mạt Mạt, rồi hai người mới đi theo hai vị công tố viên xuống dưới lầu.

Mà sau khi mấy người đi xuống dưới lầu, Dương Hạo cũng không nhìn thấy đoàn xe xa hoa gì.

Chỉ có một chiếc xe con thương hiệu nội địa Hàn Quốc.

Trong các thương hiệu của Hàn Quốc, chiếc xe con này cũng được tính là loại cao cấp.

Nhưng lần này Dương Hạo sẽ không vì xe gì mà kiếm chuyện.

Trái lại sau khi công tố viên họ Triệu kia mở cửa sau, hắn rất tự nhiên mà ngồi vào.

Mà Lâm Mạt Mạt thì lơ đãng quan sát bốn phía, sau đó mới leo lên xe với Dương Hạo.

"Mời Dương tiên sinh sẵn sàng, đường đi có hơi qua. Khoảng 1 tiếng mới có thể đến nơi! Nếu Dương tiên sinh có nhu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết."

"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó nói: "Không cần khách khí như vậy! Có cần gì thì tôi sẽ quấy rầy hai anh!"

"Vậy thì tốt rồi!"

Công tố viên họ Triệu mỉm cười gật đầu, sau đó mới quay người khởi động xe.

Mà sau khi hai vị công tố viên này quay người nhìn về phía trước, Dương Hạo mới nhíu mày.

Quái lạ!

Vô cùng quái lạ!

Chương 895: Dự cảm xấu (2)

Dương Hạo không bất ngờ với chuyện hai người này có thể tìm thấy khách sạn và phòng mình đang ở.

Dù sao bọn họ cũng là kẻ đứng trên đỉnh trung tâm quyền lực của Hàn Quốc.

Muốn điều tra tin tức và vị trí của mình, vậy cũng đơn giản như cục Quốc An điều tra ở Hoa Quốc vậy.

Nhưng điều khiến Dương Hạo thấy kỳ lạ chính là thái độ của hai người này với mình, và quãng đường 1 tiếng đồng hồ này.

Hàn Quốc to lắm sao?

Dưới tình huống không kẹt xe, Dương Hạo cho rằng một tiếng đi hết nội thành là không có vấn đề.

Mà vì sao bọn họ lại khách khí với mình như vậy?

Chẳng lẽ công tố viên xấu xa hủ bại trong phim đều là lừa gạt?

Còn nữa, bọn họ muốn đưa mình đến đâu để gặp vị tổng trưởng công bố thần bí Hàn Tể Nhậm kia?

Mang theo tâm trạng này, Dương Hạo nhịn không được mà nhìn sang Lâm Mạt Mạt đang ngồi cạnh mình.

Nhưng để Dương Hạo bất ngờ là, cô nàng Lâm Mạt Mạt này đã lấy ra một cái máy tính bảng nhỏ nhắn từ lúc nào.

Hơn nữa theo ánh mắt của Dương Hạo, trong màn hình dường như là một phần mềm chat nào đó mà hắn chưa từng thấy qua.

Về phần Lâm Mạt Mạt đang trò chuyện chat chit cái gì.

Dương Hạo nhìn qua nhưng hoàn toàn không hiểu.

Bởi vì toàn bộ giao diện đều là tiếng Anh, nhưng nội dung lại giống như ám hiệu hay mật mã nào đó.

Có điều, Dương Hạo cũng không rầu rĩ.

Lâm Mạt Mạt có chuyện của Lâm Mạt Mạt, hơn nữa Lâm Mạt Mạt sẽ không hại mình.

Cho nên Dương Hạo suy đoán rằng, khả năng cao là nha đầu Lâm Mạt Mạt này đang gây sự, hơn nữa khả năng rất cao là có quan hệ với lần gặp mặt vị tổng trưởng công tố này.

Mà Lâm Mạt Mạt dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Dương Hạo, nàng chỉ nghiêng đầu lườm Dương Hạo một cái, để lộ nụ cười xấu xa mà Dương Hạo quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, sau đó lại đưa mắt nhìn vào máy tính bảng của mình.

Mà Dương Hạo cũng không quan tâm Lâm Mạt Mạt đang chơi trò gì.

Dù sao quãng đường này còn rất dài.

Chiếc xe hiệu Hàn Quốc này cũng khá ổn.

Dương Hạo dứt khoát nằm thẳng, thoải mái dựa lưng vào ghế, thưởng thức phong cảnh Hàn Quốc.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngay lúc Dương Hạo đang buồn ngủ, chiếc xe đã rời khỏi thủ đô, đi đến một khu biệt thự riêng biệt trong núi.

Chẳng trách lại xa như vậy, hóa ra là đưa mình 'về nhà'.

Mà khi Dương Hạo phát hiện điểm này, công tố viên họ Triệu vẫn không nói gì trong suốt quá trình lái xe kia lại mở miệng: "Dương tiên sinh, sắp đến rồi."

"Đây là... ?" Dương Hạo nghi ngờ hỏi một câu.

Vị công tố viên họ Triệu kia cũng không cố kỵ, quay đầu giải thích với Dương Hạo: "Đây là một căn nhà riêng của tổng trưởng. Tổng trưởng đã nói, Dương tiên sinh không phải người ngoài, nên không cần cố kỵ nhiều."

"A! Ra là vậy, làm phiền rồi!" Dương Hạo ra vẻ bừng tỉnh.

Nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.

Không cần coi mình là người ngoài?

Ha ha!

Theo lời lão Trần nói với mình, Hàn Tể Nhậm này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì.

Đám người phía dưới này khách khí với mình như vậy, xem ra... Chỉ sợ đây là 'hồng môn yến' nha?

Dương Hạo ôm theo ý nghĩ này, chiếc xe chạy thêm một lát thì dừng lại trước cửa một tòa biệt thự rộng lớn xa hoa.

Nhìn tường vây cao vút trước mắt, cùng với nhân viên tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua.

Đều nói đất đai của Hàn Quốc cũng là tấc đất tấc vàng như Nhật.

Căn biệt thự rộng lớn hơn chục ngàn mét vuông trước mặt Dương Hạo này, chỉ sợ tuyệt đối không phải con số nhỏ.

Mà Dương Hạo vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên nhìn vị công tố viên lái xe, sau khi biệt thự mở cửa thì có nhân viên an ninh tiến lên hỏi han vài câu, sau đó chiếc xe thuận lợi tiến vào trong tường vây cao vút.

Mà lần này, Dương Hạo rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ mặt thật của căn biệt thự này.

Dương Hạo rất giàu đúng không?

Các cô gái của hắn, ít thì cũng chu cấp vài triệu, nhiều thì chục triệu trăm triệu.

Nhưng căn biệt thự này, Dương Hạo đoán không có hơn tỷ thì nhất định không mua nổi.

Có điều, đây là nếu không phải đất ở thủ đô hay là các thành thị cấp một như Ma Đô.

Bằng không...

Móa!

Đều nói tài phiệt hủ bại.

Vậy có lẽ công tố viên cũng sàn sàn như nhau.

Cạch!

"Dương tiên sinh, chúng ta đến rồi!"

Theo chiếc xe dừng ở khu đỗ xe trong biệt thự, Dương Hạo rốt cuộc cũng xuống xe từ ghế sau.

"Nơi này khí thế thật đấy!"

Dương Hạo duỗi lưng một cái, còn không quên 'khen' ngôi biệt thự xa hoa này.

"Ha ha! So với tài lực của Dương tiên sinh, tôi nghĩ nơi này không tính là gì."

Công tố viên họ Triệu nói đùa một câu, điều này khiến Dương Hạo phải nhìn tên này nhiều hơn vài lần.

Nhưng Dương Hạo cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Không giống nhau! Tôi chỉ có tiền, nhưng tôi không có quyền!"

Chỉ một câu đơn giản, lại làm nụ cười hiền hòa trên mặt công tố viên họ Triệu cứng đờ tại chỗ.

Nhưng họ Triệu cũng không phát tác, trái lại còn thu hồi vẻ tức giận rất nhanh, sau đó lại tươi cười nói với Dương Hạo: "Tổng trưởng của chúng tôi đang ở bên trong. Mời Dương tiên sinh theo sau!"

"Được!"

Có điều, ngay khi Dương Hạo muốn quay người cất bước, thì họ Triệu kia lại mở miệng lần nữa.

"Xin lỗi Dương tiên sinh, chúng tôi sẽ sắp xếp người tiếp đãi trợ lý của ngài, hi vọng Dương tiên sinh hiểu cho!"

"Hử?" Dương Hạo vốn đã cất bước, lúc này lập tức dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn công tố viên họ Triệu này.

Chỉ trong nháy mắt, khí thế tông sư của Dương Hạo đã không tự chủ mà xuất hiện.

Nhưng chưa chờ Dương Hạo phát tác, Lâm Mạt Mạt đã mở miệng nói: "Boss! Em sẽ đi theo họ, có việc gì cứ gọi điện thoại cho em là được!"

Lâm Mạt Mạt đột nhiên mở miệng khiến Dương Hạo hơi sững sờ.

Công tố viên họ Triệu không biết vì sao mà thấy lạnh sống lưng, lúc này cũng liếc nhìn Dương Hạo với vẻ quái dị.

Sau đó lại quan sát vị trợ lý có khuôn mặt loli này.

Hắn không biết được, nếu vừa rồi Lâm Mạt Mạt không mở miệng, chỉ sợ hôm nay hắn không chịu nổi.

"Được rồi! Theo quy củ nơi này thôi!"

Vừa rồi Dương Hạo cũng chỉ hơi khó chịu thôi.

Nếu không phải Lâm Mạt Mạt kịp mở miệng, Dương Hạo cảm thấy mình tuyệt đối sẽ mở miệng chất vấn.

Nhưng nghĩ đến chuyện cần làm hôm nay, cùng với sự hiểu biết với tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt này.

Dương Hạo cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

"Yên tâm đi!" Lâm Mạt Mạt cười ngọt ngào với Dương Hạo, sau đó liền đi theo một vị công tố viên khác đến bên kia.

Mà nhìn bóng lưng của Lâm Mạt Mạt rời đi, sau đó mới đi theo họ Triệu kia vào trong biệt thự.

Chương 896: Kịch hay

Dương Hạo đi theo công tố viên họ Triệu vào sâu trong biệt thự, đồng thời hắn vẫn luôn quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Cảm nhận đầu tiên của Dương Hạo là, xa hoa!

Có thể nhìn thấy rất nhiều người hầu, đồ cổ tranh chữ và các thực vật trân quý ở khắp nơi.

Dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh của Dương Hạo, hắn biết tất cả đều là hàng thật.

Mà đây chỉ là thứ nhất.

Ngoài ra công tác an ninh ở đây còn vô cùng toàn diện.

Hầu như mỗi một ngã rẽ, mỗi một góc chết đều có nhân viên an ninh mặc âu phục, đeo tai nghe giám sát, đồng thời còn có các camera bí mật.

Xem ra lão Trần nói không sai.

Vị tổng trưởng Hàn Tể Nhậm này ngoài mặt là vì nước vì dân, nhưng sau lưng thì lại là vua là chúa hàng thật giá thật.

Khi Dương Hạo đi theo công tố viên họ Triệu đi vào một gian phòng tiếp khách xa hoa rộng lớn ở nơi sâu trong biệt thự.

Dương Hạo lập tức nhíu mày với cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ to lớn kia là một bể bơi lộ thiên.

Nơi gần cửa sổ là mấy chiếc giường mát xa.

Tất nhiên, đây không phải thứ khiến Dương Hạo nhíu mày.

Thứ khiến hắn nhíu mày là, tại nơi tràn ngập phong cách xa hoa lãng phí này, lại diễn ra một màn khiến người ta máu nóng sôi trào.

Chỉ thấy trên mấy chiếc giường mát xa là mấy người đàn ông cởi trần quấn khăn tắm, đang nằm hưởng thụ sự phục vụ của mấy cô gái mặc đồng phục mỏng manh.

Hơn nữa, dưới hình ảnh này lại còn có mấy người vây xem.

Dương Hạo quét mắt nhìn qua.

Ngoại trừ mấy người hầu và mấy người đàn ông có vẻ như là nhân viên an ninh.

Thì còn có mấy nam nữ trẻ tuổi đang đứng chờ một bên.

Hả?

Ngay lúc Dương Hạo liếc mắt nhìn qua, hắn lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lý Hiếu Ngôn?

Sao nàng lại ở đây?

Trời ạ!

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Không sai.

Người Dương Hạo nhìn thấy chính là Lý Hiếu Ngôn, là mỹ nữ có khí chất trong quán đồ nướng tối qua.

Dương Hạo phát hiện ra nàng.

Nhưng Lý Hiếu Ngôn không phát hiện ra Dương Hạo.

Bởi vì mấy nam nữ trẻ tuổi ngây ngô này đều đang cúi đầu, hoặc là liếc mắt nhìn ra nơi khác.

Dù sao hình ảnh mấy người đàn ông đang hưởng thụ kỹ thuật đặc thù kia, quả thực là có chút 18+.

Dương Hạo quan sát tất cả, khóe miệng chỉ hơi cong lên.

Chơi như vậy đúng không!

Được!

Để tôi xem các người muốn giở trò gì!

"Tổng trưởng! Dương tiên sinh đến rồi."

Theo giọng nói của công tố viên họ Triệu vang lên, người đàn ông trung niên nằm trên giường mát xa ở giữa chợt khoát tay một cái, bình thản nói một câu: "Ừm!"

Chỉ đáp lại một câu 'ừm'.

Không còn gì khác.

Giống như họ Triệu kia vừa đánh rắm vậy.

Mà Dương Hạo nhìn thấy tất cả những thứ này, hắn đứng lặng ba giây.

Sau đó không quan tâm đến ai, đi thẳng đến ghế sô pha trong phòng rồi tự ngồi xuống.

Muốn ra oai phủ đầu với mình?

Móa!

Từ sau khi có cha hack, ông đây có biết chữ 'sợ' viết thế nào đâu!

Nếu muốn chơi, vậy thì chơi đi!

Mà bởi vì hành động của Dương Hạo, tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Hàn Tể Nhậm và mấy người đàn ông đang nằm trên ghế mát xa, cả công tố viên họ Triệu kia, thậm chí tất cả người hầu, bảo vệ và mấy nam nữ trẻ tuổi kia... Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo.

Nhất là Lý Hiếu Ngôn.

Sao lại là người này?

Nói thật, Lý Hiếu Ngôn có ấn tượng rất sâu với Dương Hạo.

Tuy hôm qua nàng đến muộn nhất, nhưng bất cứ cô gái bình thường nào gặp một ông chú đẹp trai như vậy, đều sẽ nhìn thêm vài lần.

Nhưng hôm qua vì lễ phép, cộng thêm tâm trạng không vui, nên Lý Hiếu Ngôn không làm phiền Dương Hạo.

Tuy không làm phiền người ta.

Nhưng sau khi người ta rời đi, lại được người ta mời một bữa, nên Lý Hiếu Ngôn vẫn nhớ kỹ ông chú thần bí lại đẹp trai này.

Nhưng ai có thể ngờ được.

Hôm nay, nàng dĩ nhiên lại nhìn thấy Dương Hạo ở chỗ này.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như là khách.

Ai nha!

Hiếu Ngôn! Mày nghĩ cái gì vậy?

Bây giờ là lúc ngắm trai đẹp sao?

Hiện giờ không nên nghĩ đến tình cảnh trước mắt sao?

Hix hix!

Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ?

Sao nhất định phải làm công tố viên chứ?

Mình muốn về nhà... !

Hiện giờ Lý Hiếu Ngôn khóc không ra nước mắt.

Vốn là hôm qua nàng có thể được thăng lên làm công tố viên, không ngờ kết quả lại bị đè xuống.

Đè thì đè thôi, nàng tưởng rằng chỉ cần đến gặp mặt một lần là được.

Hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị tổng trưởng mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ kia.

Thế nhưng ai biết được, sau khi mang theo tâm trạng kích động đến đây, nàng lại nhìn thấy một màn này, hơn nữa còn muốn nàng làm loại chuyện kia.

Mặc kệ thế nào nàng cũng không thể làm được.

Mà ngay khi Lý Hiếu Ngôn đang suy nghĩ lung tung.

Dương Hạo đã ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra chơi.

Hàn Tể Nhậm vốn đang hưởng thụ, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nhưng lời này không phải nói với Dương Hạo, mà là nói với Lý Hiếu Ngôn, giọng nói lạnh nhạt: "Nghĩ kỹ chưa?"

Chỉ một câu nói bình thường, lại làm mấy nam nữ trẻ tuổi ở đây run lên.

Nhất là ba cô gái bao gồm cả Lý Hiếu Ngôn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Hàn Tể Nhậm có vẻ khá khó chịu khi thấy phản ứng của mấy người này.

Hắn vốn đang híp mắt hưởng thụ, bỗng nhiên trợn mắt lên, ngay sau đó gầm thét với mấy người kia: "Các người cho rằng làm một công tố viên là dễ dàng như vậy sao? Hoặc là trở thành người của tôi, tôi sẽ cho các người tất cả mọi thứ, hoặc là cút ra ngoài cho tôi!"

Vài tiếng gầm thét vang lên.

Năm người trẻ tuổi đã có một người không chịu được áp lực trong lòng, trực tiếp quỳ gối ở đó, nức nở nói: "Tổng... Tổng trưởng! Tôi... Tôi có thể rút lui không..."

Hiển nhiên, chuyện Hàn Tể Nhậm muốn họ làm nhất định là không đơn giản.

Bằng không sẽ không dọa một nam thanh niên đến mức phải quỳ xuống xin rút lui.

"Phế vật! Cút!"

Hàn Tể Nhậm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi kia, sau đó bảo hắn xéo đi.

Giọng nói của Hàn Tể Nhậm lạnh như băng, rơi vào tai người trẻ tuổi kia lại giống như tiếng trời.

Bảo hắn cút đi, hắn còn cảm kích, chắp tay với Hàn Tể Nhậm: "Cảm ơn tổng trưởng!"

"Tôi cút! Tôi cút ngay đây!"

Nói xong cũng không dám ở lại đây nữa, vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.

Xong!

Dương Hạo vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ tên nhóc này không được thấy mặt trời ngày mai rồi.

Chương 897: Kịch hay (2)

Mà mấy nam nữ trẻ tuổi còn lại cũng liếc nhìn người đang bỏ chạy kia, sau đó lại liếc mắt nhìn nhau.

Tuy nhiên, ngay khi mấy người đang do dự không biết nên mở miệng thế nào.

Chỉ thấy nam thanh niên vừa chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, thì một tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên.

Tiếp đó liền không còn tiếng động.

Không sai, chính là không còn gì cả.

Giết người!

Ngay trước mặt tất cả mọi người trong biệt thự, đơn giản giết chết người kia như giết một con kiến.

Bịch bịch!

"Tổng trưởng! Tôi đồng ý, tôi sẽ làm theo chỉ thị của ngài! Xin ngài tin tôi, tôi nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ngài!"

Nam thanh niên còn lại cũng hiểu đã có chuyện gì, không khỏi sợ hãi quỳ bịch xuống đất.

Thậm chí còn dập đầu biểu thị mình nhất định sẽ nghe lời, trở thành con chó trung thành nhất của Hàn Tể Nhậm.

"Ba người các cô thì sao?"

Hàn Tể Nhậm nhìn nam thanh niên quỳ trên đất, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.

Đây chính là mục đích của hắn.

Thân là một trong những người có quyền lực nhất Hàn Quốc, nếu ngay cả người bên cạnh mình cũng không nghe lời, vậy thì còn cần người này làm gì?

Giải quyết một con chó trung thành xong, Hàn Tể Nhậm lập tức nhìn sang ba cô gái Lý Hiếu Ngôn.

Đối với đàn ông, hắn có biện pháp dành cho đàn ông.

Mà phụ nữ, tất nhiên cũng có tác dụng của các nàng.

Một công tố viên xinh đẹp tài giỏi.

Hàn Tể Nhậm không chỉ muốn các nàng trung thành với mình, mà còn muốn kích phát tất cả tiềm năng của các nàng.

Cũng ví dụ như...

Khi cảm nhận được Hàn Tể Nhậm liếc mắt nhìn lên người mình, hai trong số ba cô gái đều vội vàng gật đầu nói: "Tôi... Tôi có thể!"

"Tôi cũng vậy!'

Chỉ một cái liếc mắt, ngoại trừ Lý Hiếu Ngôn thì hai cô gái còn lại đều liên tục gật đầu.

"Vậy còn không đi!"

"Vâng!"

Hàn Tể Nhậm nói một câu, hai cô gái không dám trái lệnh, vội vã đi đến bên cạnh Hàn Tể Nhậm và mấy người khác.

Họ cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác ở đây, bắt đầu cởi áo khoác âu phục của mình, tiếp đó vội vàng học theo mấy nhân viên mát xa, bắt đầu phục vụ đám người kia.

Hành động này lập tức làm mấy người đàn ông trên giường mát xa cười ha ha, một đôi tay cũng bắt đầu không thành thật.

Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hai cô gái tuy ngập nước mắt, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể cố nén nước mắt, vừa chịu đựng sự ghê tởm trong lòng, vừa phải phục vụ mấy tên đầy mỡ trước mặt.

Bởi vì các nàng biết, nếu không nghe theo thì mặc kệ là Hàn Tể Nhậm hay là mấy người còn lại, đều sẽ không bỏ qua cho các nàng.

Bởi vì các nàng biết, thân phận và địa vị của mấy người này đều không kém hơn Hàn Tể Nhậm.

Chỉ là Hàn Tể Nhậm đi con đường chính trị.

Mà mấy lão già này thì đi theo thương nghiệp, còn là mấy người đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Hàn Quốc.

Họ chính là mấy tài phiệt lớn nhất Hàn Quốc.

Có điều, màn kịch vừa rồi của Hàn Tể Nhậm, cũng khiến Dương Hạo nhận ra một điều.

Đây là Hàn Tể Nhậm đang kiểm tra những người trẻ tuổi này.

Muốn trở thành công tố viên, đầu tiên phải hiểu được tầm quan trọng của việc đứng vào hàng.

Muốn gia nhập vào phe của tổng trưởng Hàn Tể Nhậm.

Đàn ông sẽ có nhiệm vụ của đàn ông, mà phụ nữ thì phải biết hi sinh.

Mà cái gọi là hi sinh này, dựa theo tình hình vừa rồi, thì có lẽ chính là thân thể của các nàng.

Khá lắm.

Đây là giết gà dọa khỉ à?

Cố tình mời mình đến đây xem kịch?

Dương Hạo thờ ơ lạnh nhạt, hắn biết, lần này Hàn Tể Nhậm hẹn mình đến đây, mặc dù là trung hợp, nhưng cũng có ý thăm dò và gõ mình.

Bằng không thì không thể hờ hững với mình như vậy, đồng thời còn dạy dỗ đám người mới này ở ngay trước mặt mình.

Có thể nói là một hòn đá trung hai con chim.

Không chỉ nắm thóp thuộc hạ của bản thân, mà còn để cho họ hiểu một chuyện, một bước lên thuyền của Hàn Tể Nhậm, thì không có khả năng xuống thuyền nữa.

Mà con đường duy nhất để xuống thuyền, có lẽ chỉ có một mà thôi.

Đó chính là tử vong.

Dù sao khi tất cả mọi người ở đây nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, thì đã không còn đường lui rồi.

Tất nhiên, đây chỉ là thứ nhất.

Thứ hai là để cho Dương Hạo hiểu, muốn lăn lộn ở Hàn Quốc này, muốn quan hệ với Hàn Tể Nhậm hắn.

Vậy thì phải lựa chọn chính xác, giống như đám người trẻ tuổi muốn làm công tố viên này vậy.

Nếu Dương Hạo đã đến đây, nhìn thấy những thứ này, vậy tiếp theo Hàn Tể Nhậm sẽ để Dương Hạo lựa chọn.

Mà Dương Hạo sẽ chọn thế nào đây?

Nhưng trước khi đó, Dương Hạo biết màn kịch này còn chưa kết thúc.

Quả nhiên.

Dương Hạo vừa nghĩ đến đây thì Hàn Tể Nhậm lại mở miệng lần nữa.

Bởi vì năm người trẻ tuổi muốn thăng lên làm công tố viên thì chỉ còn lại một mình Lý Hiếu Ngôn.

Hơn nữa theo Hàn Tể Nhậm thì đây là người xinh đẹp nhất, có khí chất nhất.

Nhưng đối với loại người này, Hàn Tể Nhậm luôn cao cao tại thượng sẽ không khách khi chỉ vì Lý Hiếu Ngôn xinh đẹp.

Loại phụ nữ này.

Chỉ cần Hàn Tể Nhậm muốn, thì sẽ có rất nhiều người đưa đến bên cạnh hắn, hơn nữa còn là loại đã dạy dỗ tốt.

Nhưng Hàn Tể Nhậm đã trở thành công tố viên từ rất lâu rồi, hiện giờ hắn thích quyền lực hơn là phụ nữ.

Bởi vì chỉ có quyền lực mới có thể nắm giữ tất cả.

Không thấy đám tài phiệt cao cao tại thượng kia cũng phải nể mặt mình, ngoan ngoãn đến đây diễn vở kịch xa hoa lãng phí này sao.

"Còn cô thì sao?"

Ánh mắt Hàn Tể Nhậm lại lạnh lẽo như băng.

"Tôi..."

Giọng nói lạnh lẽo và khí thế băng giá kia, khiến đầu óc Lý Hiếu Ngôn trống rỗng, nhất thời không biết nên làm gì để ứng phó.

Chuyện này...

Chuyện này hoàn toàn khác với các công tố viên tràn ngập tinh thần chính nghĩa trong tưởng tượng của mình.

Chẳng lẽ muốn trở thành một công tố viên, thì nhất định phải hi sinh bản thân đầu tiên sao?

Nhất định phải phục vụ đám gọi là quyền quý này mới được ư?

Vì sao lại như vậy?

"Kiên nhẫn của tôi rất có hạn!"

Thấy Lý Hiếu Ngôn vẫn như chim sợ cành cong, giọng nói của Hàn Tể Nhậm lại lạnh hơn vài phần.

Nhưng để Hàn Tể Nhậm bất ngờ là, hắn không lấy được đáp án thần phục từ Lý Hiếu Ngôn.

Trái lại là phản bác.

"Không! Đây không phải là công tố viên mà tôi muốn!"

Một câu không!

Một câu phủ định.

Lập tức làm bầu không khí nơi này trở nên ngưng trọng hơn.

Thậm chí ngay cả Hàn Tể Nhậm cũng không ngờ được mình lại nghe thấy đáp án này.

Mà chính là vì đáp án này, khí thế trên người Hàn Tể Nhậm lại thay đổi.

Trở nên đáng sợ, khủng khiếp.

Nhưng hắn cũng không phát tác ngay.

Trái lại còn quay đầu, nói một câu với không khí: "Cô có thể đi!"

Chỉ một câu đơn giản.

Mặc kệ là nhân viên an ninh hay là những người hầu kia, thậm chí là những tài phiệt này.

Tất cả đều hiểu một chuyện.

Cô gái này xong rồi!

Mặc kệ nàng có thể đi ra khỏi căn biệt thự này hay không, bọn họ đều biết kết cục của cô gái này sẽ cực kỳ thảm.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người cho rằng đây là kết cục của cô gái này.

Một giọng nói khiến mọi người bất ngờ vang lên, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả.

"Hiếu Ngôn! Tổng trưởng đùa với cô thôi, qua chỗ tôi đi!"

Một câu nói nhẹ nhàng, không chỉ khiến đám người Hàn Tể Nhậm kinh ngạc.

Thậm chí ngay cả bản thân Lý Hiếu Ngôn cũng sững sờ không thôi.

Chương 898: Đánh cờ

Một câu nói của Dương Hạo như sấm sét giữa trời quang.

Chớp mắt đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người nơi này.

Nhưng Dương Hạo cũng không để ý, hắn chỉ bình tình nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Về phần vì sao Dương Hạo bỗng nhiên mở miệng.

Vì sao mạo hiểm đắc tội với Hàn Tể Nhậm mà nói như vậy.

Thật ra tất cả đều có nguyên nhân.

Mục tiêu: Lý Hiếu Ngôn.

Tuổi: 23.

Cao: 1m65, cân nặng: 49kg.

Độ mài mòn: 0.

Đẳng cấp nghiệp vụ: A.

Đẳng cấp trung thành: A.

Đây là một trong số đó.

Dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh của Dương Hạo.

Một tiểu mỹ nhân Hàn Quốc có cấp bậc AA, lại còn có tính cách như vậy, Dương Hạo tất nhiên không nỡ để nàng trở thành đồ chơi của người khác.

Tất nhiên, đây chỉ là một trong số nguyên nhân.

Nếu vừa rồi Lý Hiếu Ngôn không từ chối Hàn Tể Nhậm, trái lại còn thỏa hiệp giống như hai cô gái kia, như vậy Dương Hạo sẽ không mở miệng.

Mỹ nữ có rất nhiều, Dương Hạo không thích mỹ nữ không có cá tính.

Chính là vì hai nguyên nhân này, nên Dương Hạo mới mở miệng.

Nhưng cũng vì Dương Hạo mở miệng, nên bầu không khí nơi này mới quỷ dị như vậy.

Dương Hạo cũng không hối hận vì đã mở miệng.

Dù sao, anh không nể mặt tôi, vì sao tôi phải nể mặt anh?

Dương Hạo mở miệng như vậy, đã coi như nể mặt Hàn Tể Nhậm rồi.

Bằng không Dương Hạo cảm thấy mình còn có thể lật bàn.

"Ha ha!'

Ngay khi bầu không khí trở nên quái lạ, Hàn Tể Nhậm bỗng nhiên cười một tiếng.

Ánh mắt khó tin cũng trở nên vui vẻ, hắn cũng chuyển ánh mắt từ người Lý Hiếu Ngôn lên người Dương Hạo, lúc này mới nói: "Dương tiên sinh, cấp dưới của tôi là bạn của anh?"

Thật ra Hàn Tể Nhậm cũng rất kinh ngạc.

Thứ nhất, hắn kinh ngạc là từ khi Dương Hạo tiến vào đây đến giờ, Dương Hạo vẫn luôn giữ vẻ bình thản.

Dù mình không để ý đến, người ta cũng không thèm để ý chút nào, thậm chí còn dám tự tìm sô pha mà ngồi chơi, nhàn nhã xem kịch.

Không hổ danh là bạn của Trần Lỗi.

Điều này khiến cảm quan của Hàn Tể Nhậm với Dương Hạo đang tăng lên không chỉ một bậc.

Tất nhiên đây chỉ là thứ nhất.

Mà điều thứ hai khiến Hàn Tể Nhậm kinh ngạc là.

Dương Hạo này vẫn luôn không mở miệng, tại sao bây giờ lại mở miệng?

Chẳng lẽ là vì Lý Hiếu Ngôn xinh đẹp?

Hàn Tể Nhậm không cho rằng như vậy.

Từ lúc hắn nhận được điện thoại của Trần Lỗi và Dương Hạo, hắn đã tiến hành điều tra về Dương Hạo.

Một đại gia nhiều tiền lắm của như Dương Hạo, muốn loại phụ nữ nào mà không có, không thể vì một phụ nữ mà làm mình bẽ mặt.

Nhưng Dương Hạo lại làm như vậy.

Hơn nữa không chỉ làm như vậy, mà còn biết cả tên của Lý Hiếu Ngôn.

Là trùng hợp?

Hay là Dương Hạo quen biết Lý Hiếu Ngôn thật?

Điều này khiến Hàn Tể Nhậm rất tò mò.

Thú vị!

Dương Hạo này thật sự là thú vị.

Mà Dương Hạo thấy ánh mắt đùa cợt của Hàn Tể Nhậm thì cũng không hề sợ hãi, chỉ gật đầu một cái: "Ừm, coi như là một trong những người bạn ít ỏi của tôi ở Hàn Quốc!"

Dương Hạo nói vậy cũng là có thâm ý.

Bởi vì Dương Hạo đang ám chỉ.

Tôi mới đến Hàn Quốc thôi, bạn bè gì đó thì phải xem Hàn Tể Nhậm anh nghĩ thế nào rồi.

"Ha ha ha!"

Hàn Tể Nhậm nhìn nhau với Dương Hạo vài giây, sau đó bỗng nhiên cười to.

Hắn biết Dương Hạo đang nói láo.

Nhưng Hàn Tể Nhậm cũng không để ý.

Bởi vì hắn thích loại đàn ông giống như Dương Hạo hơn.

Hàn Tể Nhậm cười xong, lại mở miệng nói: "Thì ra là vậy..."

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lý Hiếu Ngôn có thể trốn được một kiếp, thậm chí ngay cả Lý Hiếu Ngôn cũng cho rằng như vậy, nàng còn nhìn Dương Hạo với ánh mắt cảm kích.

Thế nhưng Hàn Tể Nhậm cười xong lại bất ngờ chuyển đề tài, đột nhiên chất vấn Dương Hạo: "Xin lỗi Dương tiên sinh, mặc dù là bạn của anh, nhưng dù sao cũng là cấp dưới của tôi! Có một số việc là không thể tránh được. Dù sao..."

Hàn Tể Nhậm nói xong còn quét mắt nhìn qua mấy người đàn ông trung niên nằm bên cạnh.

Mà Dương Hạo tất nhiên cũng hiểu ý của Hàn Tể Nhậm.

Bởi vì bắt đầu từ khi tiến vào nơi này.

Người nơi này chỉ còn hai loại người.

Loại thứ nhất chính là người nhà, có thể trò chuyện thoải mái không cần cố kỵ.

Mà loại thứ hai chính là người vừa chạy ra và bị xóa xổ kia, cũng chính là kẻ thù.

Không sai.

Không phải người nhà thì chính là kẻ thù.

Đây chính là ý của Hàn Tể Nhậm.

Mà bởi vì mấy câu đơn giản của Hàn Tể Nhậm, bầu không khí kỳ lạ kia đã trở lại.

Mấy người đàn ông bên cạnh Hàn Tể Nhậm vừa hưởng thụ mỹ nữ phục vụ, vừa nhìn Dương Hạo với ánh mắt cười cợt.

Mà thân là nhân vật trung tâm của sự kiện, nội tâm Lý Hiếu Ngôn cũng siết chặt, ánh mắt nhìn Dương Hạo cũng lộ ra vẻ cầu khẩn.

Nàng biết, mát xa cho mấy lão già này chỉ là bước đầu tiên, mà bước thứ hai mới là thứ nàng không thể chấp nhận.

Mà Dương Hạo, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người mình.

Dương Hạo bỗng nhiên cười một tiếng, dĩ nhiên lại đứng lên rồi đi thẳng về phía Hàn Tể Nhậm.

Chỉ một hành động rất đơn giản.

Nhưng chớp mắt, hơn 10 bảo vệ có khí thế bất phàm ở bốn phía đã tiến lên một bước.

Thậm chí có người đưa tay vào trong âu phục của mình.

Nhưng Dương Hạo vẫn không để ý, bước chân thản nhiên đi thẳng đến chỗ Hàn Tể Nhậm.

Mãi đến khi hai người cách nhau không đến 5 mét thì Dương Hạo mới dừng bước.

Mà đám nhân viên an ninh kia cũng tạo thành vòng vây, vây quanh Dương Hạo trong khoảng cách không đến 5 mét.

"Sao lại khẩn trương như vậy?"

Thấy không khí khẩn trương của đám nhân viên an ninh chung quanh, Dương Hạo vẫn mỉm cười như cũ.

Mà Hàn Tể Nhậm cũng không ngờ được, Dương Hạo là lần dầu đến cửa, hơn nữa còn là một trong những nơi tập trung quyền lực của Hàn Quốc, vậy mà lại còn có can đảm như vậy.

"Lùi lại đi!" Hàn Tể Nhậm vung tay lên.

Lúc này đám nhân viên an ninh mới lùi về sau, nhưng ánh mắt của họ vẫn khóa chặt vào Dương Hạo.

Khi thấy tất cả mọi người đã lùi ra sau, ánh mắt của Hàn Tể Nhậm mới trở lại trên người Dương Hạo, cũng cười nói một câu: "Thú vị! Đúng là người khiến Trần Lỗi phải đau đầu."

"Quá khen." Dương Hạo gật đầu cười một cái, sau đó bổ sung một câu với Hàn Tể Nhậm: "Xem ra lão Trần đã nói không ít 'lời hay' về tôi nhỉ!"

Câu lời hay này, Dương Hạo nhấn mạnh rất rõ ràng.

Chương 899: Đánh cờ (2)

"Ha ha ha!"

Thấy Dương Hạo vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, còn có thể bình thản nói chuyện với mình, Hàn Tể Nhậm lại cười to.

Nhưng tiếng cười rất nhanh đã kết thúc.

Lại mở miệng nói với Dương Hạo.

"Muốn đảm bảo cho cô ta?"

Lần này Hàn Tể Nhậm nói rất trực tiếp.

Mà Dương Hạo cũng không hề sợ hãi, gật đầu một cái.

Hàn Tể Nhậm: "Nằm xuống đi!"

Dương Hạo: "Tôi không có thói quen mát xa với những người khác."

Hàn Tể Nhậm: "Đến Hàn Quốc thì anh phải học mấy thứ này thôi, từ từ sẽ quen."

Dương Hạo: "Vậy khách theo chủ vậy."

Dương Hạo không ngờ Hàn Tể Nhậm lại bảo mình nằm xuống giường mát xa bên cạnh hắn.

Nhưng Hàn Tể Nhậm nói một câu rất đúng.

Đã đến Hàn Quốc, có một số việc là phải nhập gia tùy tục.

Tuy trải qua khúc nhạc dạo vừa rồi, nhưng lần này Dương Hạo đến vẫn là cầu người làm việc.

Cho nên Dương Hạo cũng không kiên trì, nói xong cũng cởi áo khoác của mình, nằm lên ghế mát xa theo đám người Hàn Tể Nhậm.

Chỉ là Dương Hạo vừa mới đưa tay, Hàn Tể Nhậm đã mở miệng nói: "Cô gái kia, hôm nay tôi sẽ không động vào cô ta. Tuy nhiên..."

"Mời nói." Dương Hạo nói một câu.

Quả nhiên còn đang chờ hắn mà.

"Cô ta phục vụ anh! Anh muốn đảm bảo cho cô ta! Mà anh lại có chuyện muốn nhờ tôi. Anh trở thành người của tôi, cô ta trở thành người của anh. Sau này tất cả mọi người chính là người một nhà rồi!"

Khá lắm.

Đúng là người dựa vào não để ăn cơm.

Suy luận của Hàn Tể Nhậm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tuy Dương Hạo hiểu ý của Hàn Tể Nhậm, nhưng hắn vẫn dừng lại một chút, lắc đầu nói với Hàn Tể Nhậm: "Xin lỗi! Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, xem như nể mặt tôi, tha cho cô ấy đi. Chuyện của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ làm anh hài lòng. Dù sao tôi cũng rất có thành ý."

Dương Hạo tuy có chút hứng thú với tiểu mỹ nữ AA này, nhưng dùng cách này thì không phải phong cách ưa thích của Dương Hạo.

Dương Hạo có thể dùng sức mạnh của mình, ví dụ như Kim Đái San hay Trần Băng Băng.

Nhưng bị người khác dùng sức nhét phụ nữ đến bên cạnh mình.

Đây không phải thói quen của Dương tổng nhà ta.

"Không đủ!"

Thái độ của Dương Hạo kiên quyết, thái độ của Hàn Tể Nhậm còn kiên quyết hơn.

Theo Hàn Tể Nhậm lắc đầu bác bỏ, ánh mắt hai người lại nhìn thẳng vào nhau.

Trong mắt của Hàn Tể Nhậm vẫn tràn ngập vẻ cười đùa như cũ, bởi vì hắn biết, quyền chủ động nằm trong tay hắn.

Một người Hoa đến nhà hắn, nếu hắn không thể áp đảo đối phương, vậy làm sao có thể thu hoạch lợi ích lớn nhất trong chuyện kế tiếp?

Cho nên đối với chuyện của Lý Hiếu Ngôn, Hàn Tể Nhậm nhất định phải kiên quyết.

Bởi vì đây là Hàn Quốc.

Mà Hàn Tể Nhậm hắn, chính là nửa bầu trời ở Hàn Quốc này.

Một cấp dưới nho nhỏ mà thôi, hắn muốn làm gì chả được.

Về phần Dương Hạo này, tuy có thực lực và bối cảnh rất mạnh.

Thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều tài phiệt trong nước mình.

Nhưng dù sao đây cũng là Hàn Quốc, mà không phải Hoa Quốc.

Muốn phát triển ở Hàn Quốc, không có Hàn Tể Nhậm hắn gật đầu, vậy thì thử phát triển xem?

Dù cho đi tìm đối thủ của hắn, Hàn Tể Nhậm vẫn có n biện pháp để Dương Hạo không thể ở lại Hàn Quốc.

Mà Dương Hạo cũng hiểu ý của Hàn Tể Nhậm, hắn thầm mắng đám quyền quý chó má này.

May mà đây là Hàn Quốc, nếu như đang ở Hoa Quốc, đám người này thử nói chuyện với mình như vậy thử xem?

Móa!

Nhưng Dương Hạo cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Dù sao đang tha hương nơi đất khách quê người, có một số việc vẫn là Trần Lỗi nói đúng.

Không phải địa bàn của mình, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện.

Mà vì sao Dương Hạo lại kiên trì đảm bảo Lý Hiếu Ngôn?

Thật ra Dương Hạo cũng muốn lợi dụng cơ hội này để biểu thị thái độ của mình.

Dương Hạo hắn không phải quả hồng mềm, không phải ai muốn bóp là bóp.

Có điều, ngay khi Dương Hạo đang suy tư dối sách.

Thì một giọng nói đã cắt đứt ánh mắt 'đắm đuối' của Dương Hạo và Hàn Tể Nhậm.

"Tôi... Tôi đồng ý!"

Giọng nói thanh thúy êm tai, lại mang theo vẻ khẩn trương truyền vào tai tất cả mọi người ở đây.

Dương Hạo quay đầu nhìn lại, không ngờ Lý Hiếu Ngôn lại mở miệng vào lúc này.

Khá lắm!

Quả nhiên là tiểu mỹ nữ cấp bậc AA.

Nếu để nàng rèn luyện thêm vài năm trong xã hội, Dương Hạo cảm thấy với tiềm lực của Lý Hiếu Ngôn, năng lực nghiệp vụ tuyệt đối có thể tăng lên cấp S.

"Ha ha! Xem ra Dương tiên sinh của chúng ta rất cuốn hút nha!"

Đối với việc Lý Hiếu Ngôn mở miệng, không chỉ Dương Hạo kinh ngạc, mà Hàn Tể Nhậm cũng rất kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, điều này cũng hợp ý hắn.

Hắn cũng muốn nhìn xem, bây giờ Dương Hạo còn từ chối thế nào.

Mà Dương Hạo cũng biết, Hàn Tể Nhậm làm vậy chính là muốn mình đâm lao phải theo lao.

Nhìn qua vẻ mặt kiên định lại hào phóng của Lý Hiếu Ngôn, còn có một loại cảm giác hi sinh kia.

Dương Hạo thật sự không biết mình nên cảm động hay là tức giận nữa.

Haiz, cô nhảy ra vào lúc này làm gì?

Hiện giờ cởi áo mát xa cho mình, lát nữa nói không chừng còn phải làm cái khác.

Nha đầu này không biết, cúi đầu một lần khác nào cúi đầu nhiều lần.

Mình đã cố gắng cứng rắn với Lý Hiếu Ngôn, để tình hình không chuyển biến xấu rồi.

Bây giờ thì phản tác dụng rồi.

Mãi đến khi thấy không thể cứu vãn được, Dương Hạo bỗng bật cười nói: "Haiz, hết cách rồi, ai bảo tôi đẹp trai chứ!"

Cuối cùng Dương Hạo chỉ có thể dùng cách này để làm dịu lúng túng.

Hàn Tể Nhậm thấy Dương Hạo từ bỏ, lập tức tươi cười.

Bởi vì hắn biết, Dương Hạo đã thỏa hiệp.

Quả nhiên tình báo nói không sai.

Dương Hạo này không sợ gì cả, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là ưa thích phụ nữ.

Hàn Tể Nhậm rất thích hợp tác với những người có nhược điểm.

Thật ra sau khi nói chuyện với Trần Lỗi và điều tra về Dương Hạo xong, Hàn Tể Nhậm cũng đã coi vị thương nhân người Hoa này là mục tiêu hợp tác của mình.

Thế cục của Hàn Quốc bây giờ đang vững như thành đồng.

Hai phe thế lực đều sàn sàn nhau.

Mà Dương Hạo đến, vừa hay có thể đánh vỡ thế cân bằng này.

Hàn Tể Nhậm có thực lực của mình, có tài phiệt hợp tác của mình.

Mà đối thủ cũng có.

Bây giờ lại có thêm một Dương Hạo, có thể quấy đục bãi nước đọng này.

"Hiếu Ngôn, xem ra cô gặp được một người bạn cực tốt rồi đấy!"

Nếu Dương Hạo đã thỏa hiệp, mục tiêu duy nhất của Hàn Tể Nhậm bây giờ chính là kéo Dương Hạo xuống nước, kéo vào trong bãi nước đọng của mình.

Lý Hiếu Ngôn nghe vậy thì hiểu, Hàn Tể Nhậm nói mình có thể bắt đầu rồi.

Nhưng lần này Lý Hiếu Ngôn không từ chối, nàng cung kính gật đầu với Hàn Tể Nhậm: "Cảm ơn tổng trưởng!"

Nói xong, Lý Hiếu Ngôn liền đi đến sau lưng Dương Hạo.

Đầu tiên là líu ríu bên tai Dương Hạo: "Cảm ơn."

Sau đó cũng mặc kệ Dương Hạo đang có tâm trạng gì, trực tiếp đưa tay ngọc thon thon của mình ra, bắt đầu gỡ giáp trên người Dương Hạo.

Mà chuyện đã ngã ngũ, Dương Hạo cũng không phản đối.

Rất phối hợp với Lý Hiếu Ngôn, để nàng gỡ giáp cho mình.

Sau khi tất cả kết thúc.

Hiện giờ Dương Hạo cũng giống như mấy đại lão khác ở đây, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm trên giường mát xa.

Về phần Lý Hiếu Ngôn.

Tuy nàng không biết mát xa, nhưng có mấy nhân viên mát xa chuyên nghiệp ở bên cạnh.

Ba vị nữ đồng nghiệp, giữa mỗi người là một nhân viên, dạy ba người Lý Hiếu Ngôn mát xa.

Nhưng so với Lý Hiếu Ngôn, hai đồng nghiệp của nàng chỉ biết liếc trộm Lý Hiếu Ngôn với ánh mắt hâm mộ.

Bởi vì hai nàng biết, Dương Hạo có thể khiến người đàn ông chí cao vô thượng như tổng trưởng phải cố kỵ, vậy bối cảnh tuyệt đối không kém hơn mấy lão già tài phiệt này.

Nhưng bây giờ hai người cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Ai bảo Lý Hiếu Ngôn lại quen biết với một đại lão vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, lại còn có thể khiến tổng trưởng của các nàng phải cố kỵ chứ.

Chương 900: Nhiệm vụ mới

"Xin lỗi. Tôi... Tôi không biết..."

Đối với một người mới mà nói, dù cho nhân viên chuyên nghiệp đứng cạnh dạy dỗ, có lẽ cũng có thể làm ra dáng.

Nhưng đối với Lý Hiếu Ngôn mà nói.

Nàng vẫn không thể bình tĩnh đối mắt với cơ thể nam giới gần như hoàn mỹ của Dương Hạo.

Các bắp thịt góc cạnh rõ ràng, vóc dáng tỉ lệ vàng.

Nói thật, đối với người khác mà nói, mát xa cho mấy lão già kia chính là tai nạn.

Nhưng đối với Lý Hiếu Ngôn mà nói, khi nàng đối mặt với cơ thể của Dương Hạo, vậy nàng chỉ thấy mặt đỏ tim run.

"Ha ha! Không nghĩ đến dáng người của cậu em Dương đây lại đẹp như vậy. Thật sự không giống một người đàn ông hơn 30 tuổi!"

Đối với việc Lý Hiếu Ngôn đỏ mặt nhỏ giọng nói xin lỗi, Hàn Tể Nhậm nằm bên cạnh Dương Hạo đương nhiên sẽ nghe thấy rõ ràng.

Thật ra đừng thấy Hàn Tể Nhậm đã hơn 40 tuổi, nhưng rất coi trọng việc chăm sóc bản thân.

Hiện giờ nói hắn hơn 30 tuổi cũng không ai không tin.

Thế nhưng so với Dương Hạo...

Được rồi!

Có lẽ ngay cả đám nhân viên an ninh thường xuyên tập luyện kia cũng phải mặc cảm.

"Đàn ông mà, phải đối tốt với mình một chút!"

Dương Hạo cũng thuận miệng trả lời một câu.

Chẳng lẽ còn phải nói cho người ta biết, mình có cha hack?

Không chỉ là thực lực cấp tông sư, mà còn có quả thận hoàng kim khiến tất cả đàn ông đều phải hâm mộ?

"Ha ha..." Thấy nụ cười đàn ông đều hiểu của Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm cũng mỉm cười theo, sau đó gật đầu một cái với mấy nhân viên mát xa phía sau, rồi mới mở miệng nói với Dương Hạo: "Cũng nói nhiều chuyện không liên quan rồi. Nếu cậu là do Trần Lỗi giới thiệu, vậy chúng ta cũng nên vào chủ đề chính đi!"

Dương Hạo không biết Hàn Tể Nhậm gật đầu với mấy nhân viên mát xa là có ý gì.

Bởi vì sau cái gật đầu kia, mấy mỹ nữ mặc đồng phục kia đều rất ngoan ngoãn lùi xuống, đồng thời còn kéo theo ba người Lý Hiếu Ngôn.

Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều.

Bởi vì Hàn Tể Nhậm cũng đã nói rồi, bây giờ là lúc nói chính sự.

Đồng thời cuộc thăm dò của Hàn Tể Nhậm với mình cũng coi như kết thúc.

Về phần kết quả thăm dì.

Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu.

Nhưng Dương Hạo biết, nếu Hàn Tể Nhậm đã để mình nằm đây nói chuyện với hắn.

Như vậy chuyện của mình có khả năng cao là ổn rồi.

Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn phải xem yêu cầu của Hàn Tể Nhậm thế nào, xem xem mình có thể đáp ứng hay không đã.

Hiện giờ mọi người đều nằm hưởng thụ, nhưng ai biết lát nữa đàm phán thì có sử dụng bạo lực hay không?

"Cũng tốt!" Mặc dù hiểu rõ, nhưng Dương Hạo vẫn mỉm cười gật đầu.

Nhưng ngay khi Dương Hạo cho rằng sẽ vào chính sự, thì Hàn Tể Nhậm lại chỉ chỉ vào bên cạnh Dương Hạo, thuận miệng nói: "Trước khi nói chuyện, tôi giới thiệu cho cậu mấy người bạn có địa vị hết sức quan trọng trong nước chúng tôi."

"Vậy cũng được!" Dương Hạo lại gật đầu.

Thật ra hắn đã chú ý đến đám người bên cạnh từ lâu rồi.

Người có thể nằm cạnh Hàn Tể Nhậm, có mấy ai là nhân vật đơn giản?

Hơn nữa, từ tuổi tác và khí chất trên người họ, đám người này tám phần là tài phiệt hoặc là quan to.

"Vị này là..."

"Vị này là thị trưởng của chúng ta! Triệu Anh Hoán!"

"Đây là đại sự hình tượng nhân dân thủ đô..."

". . ."

"A! Thì ra là thị trưởng Triệu, xin chào xin chào!" Dương Hạo ra vẻ được yêu mà sợ, vội vàng đứng lên vươn tay phải về phía Triệu Anh Hoán.

Mà vị thị trưởng này cũng không kiêu ngạo, cũng khách khí đưa tay ra, nói: "Hoan nghênh Dương tiên sinh đầu tư vào Hàn Quốc! Tôi nghĩ có tổng trưởng giúp đỡ, Dương tiên sinh nhất định sẽ phát triển lớn mạnh."

"Đúng đúng!" Dương Hạo lại gật đầu lần nữa.

Nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.

Mẹ nó!

Quả nhiên ở Hàn Quốc thì tổng trưởng công tố vẫn là ghê gớm nhất.

Vị thị trưởng này nói ra nói vào, đều là hùa theo Hàn Tể Nhậm.

Tất nhiên, Dương Hạo cũng không biểu hiện gì.

Dù sao mình đến đây để làm nhiệm vụ, không thể gặp ai cũng đánh mặt người đó, đúng không!

"Sau này đều là người một nhà! Giúp đỡ lẫn nhau mà thôi!"

Quả nhiên.

Triệu Anh Hoán vừa nói xong, Hàn Tể Nhậm đã lên tiếng.

"Đúng đúng!" Dương Hạo cũng vội vàng gật đầu.

Tiếp theo, có vị thị trưởng này bắt đầu.

Hàn Tể Nhậm giới thiệu từng vị đại lão ở nơi này cho Dương Hạo.

Cục trưởng sở cảnh sát thủ đô.

Cục trưởng...

Thậm chí còn có hai nhà tài phiệt.

Chờ giới thiệu xong, Dương Hạo cũng âm thầm líu lưỡi.

Con mẹ nó, trong biệt thự này gần như là nửa giang sơn quyền lực của Hàn Quốc rồi.

Bảo sao mấy người trẻ tuổi vừa rồi, nếu không lên thuyền của Hàn Tể Nhậm thì hắn có thể để họ đi ra khỏi cánh cửa này mới là lạ.

Hàn Tể Nhậm thấy vẻ kinh ngạc của Dương Hạo, vẫn duy trì nụ cười hiền hòa.

Hôm nay vốn là ngày gặp mặt của Hàn Tể Nhậm và đám nhân vật tai to mặt lớn này, nội dung là thảo luận cho cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo.

Dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa là đến cuộc bầu cử tiếp theo.

Vì để tối đa hóa lợi ích của họ, vị tổng thống bù nhìn này, nhất định phải là người bên phe Hàn Tể Nhậm họ.

Thế nhưng ai có thể ngờ được.

Trần Lỗi lại tìm đến Hàn Tể Nhậm và giới thiệu Dương Hạo vào đúng thời điểm này.

Chỉ có thể nói, chuyện này tuy trung hợp, nhưng lại rất đúng ý Hàn Tể Nhậm.

Hiện giờ là thời khắc bọn họ tích súc lực lượng.

Nhất là sau khi lấy được tài liệu về Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm vô cùng hứng thú với vị thương nhân người Hoa này.

"Thế nào? Lần này đến không uổng công chứ?"

Thấy biểu cảm của Dương Hạo từ vẻ cứng rắn biến thành giật mình, Hàn Tể Nhậm biết mình đã đạt được mục đích.

"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó rất là thành khẩn mà quét mắt nhìn qua tất cả mọi người ở đây, nói: "Nào chỉ không uổng công! Tôi nghĩ rất nhiều người ở Hàn Quốc, cả đời cũng không gặp được nhiều đại lão như vậy!"

Dương Hạo rất coi trọng mấy đại lão này.

Dù sao đám đại lão này nhìn như vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng mỗi người đều là kẻ khẩu phật tâm xà.

"Nếu là vậy, cậu cũng nên nói thẳng mục đích của mình khi đến đây đi!"

Hàn Tể Nhậm làm nền xong, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính.

Bởi vì chỉ có như vậy, Hàn Tể Nhậm mới có thể tối đa hóa lợi ích của mình trên người Dương Hạo.

Hắn cần không phải tiền của Dương Hạo.

Thật ra thứ Hàn Tể Nhậm cần nhất chính là thân phận người Hoa của Dương Hạo.

Nói cách khác, Hàn Tể Nhậm để ý chính là Dương Hạo là người Hoa.

Một người Hoa có thân phận và bối cảnh cực mạnh.

Không nói quá chứ một mình Dương Hạo có thể sánh bằng ba tài phiệt Hàn Quốc rồi.

"Tất nhiên!" Dương Hạo gật đầu một cái.

Nhưng ngay khi Dương Hạo đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên chú ý đến mấy bóng dáng xinh đẹp.

Chuyện gì thế?

Chỉ thấy mấy nhân viên mát xa vừa rời đi kia.

Thậm chí là ba người Lý Hiếu Ngôn, tất cả đều xuất hiện lần nữa.

Hơn nữa, vừa tất cả đều mặc đồng phục hơi tương tự với sườn xám, phong cách đủ để làm người ta phạm tội.

Hiện giờ thì còn biến thành vài miếng vải rách.

Con bà nó!

"Sao? Rất kinh ngạc à?"

Hàn Tể Nhậm thấy ánh mắt kinh ngạc của Dương Hạo, lại nở nụ cười như đạt được mục đích.

Thật ra tiết mục này không phải là nhằm vào Dương Hạo.

Bởi vì mặc kệ Dương Hạo có đến hay không, tiết mục ngày hôm nay vẫn không thay đổi.

Bởi vì tất cả nhân sĩ ngồi đây bàn bạc đại sự quốc gia đều là nhóm người có quyền lực và tài phú đứng đầu Hàn Quốc.

Bọn họ cũng đã là châu chấu trên một sợi dây thừng.

Hơn nữa vì để củng cố quan hệ càng vững chắc hơn, cho nên mới có tiết mục như bây giờ.

Mọi người thẳng thắn với nhau, hiểu sâu hơn về nhau.

Không vì gì khác, chỉ vì củng cố quan hệ của mọi người.

"Ồ! Cũng bình thường!" Dương Hạo tuy hơi khó chịu, nhưng hắn biết.

Nếu hôm nay mình đã đến đây, như vậy đại biểu mình phải nhập gia tùy tục.

Chỉ là khi Dương Hạo nhìn về phía Lý Hiếu Ngôn đang chôn đầu trong nơi cao vút kia.

Hắn cũng chỉ có thể cảm khái.

Điện ảnh thật sự không lừa mình.

Thậm chí có thể nói, điện ảnh cũng bảo thủ rồi.

"Ha ha ha!" Có lẽ nhận ra vẻ cố kỵ của Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm vỗ vỗ bả vai Dương Hạo nói: "Yên tâm! Tôi biết cậu không quen, không sao! Hiếu Ngôn sẽ lưu lại đến cuối cùng cho cậu. Có điều, cậu nhất định phải ăn sạch, bằng không..."

"Tôi hiểu!" Dương Hạo gật đầu một cái.

Xem ra hôm nay mình không ăn cũng phải ăn.

Chỉ cần lát nữa bàn bạc vui sướng với Hàn Tể Nhậm, vậy hôm nay Lý Hiếu Ngôn là không thoát được.

Chỉ là Dương Hạo thấy hơi kỳ lạ.

Chắc Lý Hiếu Ngôn đã đi đến gần giường mát xa đã nghe thấy lời nói của hai người rồi nhỉ?

Tại sao nàng không phản ứng gì?

Ôm lấy thái độ này, Dương Hạo ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này hắn mới phát hiện.

Khuôn mặt của Lý Hiếu Ngôn hiện lên vẻ đỏ ửng không bình thường, thậm chí đôi mắt tràn ngập linh tính và kiên định kia cũng biến thành vẻ mê ly.

Hơn nữa, Dương Hạo có thể nhìn ra từ đôi mắt đỏ hồng kia, Lý Hiếu Ngôn vừa mới khóc.

Móa!

Dùng thuốc!

Chỉ vài thứ đơn giản là Dương Hạo có thể nhìn ra, Lý Hiếu Ngôn bị chuốc thuốc.

Hơn nữa, có lẽ là Lý Hiếu Ngôn tự nguyện dùng thuốc.

Không cần nghĩ cũng biết, nha đầu này bị uy hiếp.

Khó chịu!

Nói thật, đây là lần đầu tiên Dương Hạo đối diện với cục diện nhu hôm nay.

Có lẽ trước kia ở trong nước hắn phát triển quá thuận lợi.

Thế nhưng đến Hàn Quốc.

Dương Hạo mới hiểu được, nếu mình không có cha hack, có lẽ mình chẳng là gì cả.

"Ha ha! Vậy mới đúng chứ!" Thấy thái độ hiểu rõ của Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm lại cười ha ha.

Sau đó là gật đầu ra hiệu với các nhân viên mát xa đã chuẩn bị tốt.

Tiếp dó mới là thời khắc bàn công chuyện.

Mà Dương Hạo cũng cảm nhận được chỗ biến thái của đám lão yêu quái này.

Vừa rồi còn nho nhã lễ độ, mắt từ mày thiện, lúc này thì không còn giấu diếm bộ mặt chân thật nhất của mình.

Còn Dương Hạo, bởi vì đối tượng phục vụ hắn là Lý Hiếu Ngôn.

Tuy nàng bị chuốc thuốc, nhưng vì tốt cho Lý Hiếu Ngôn, nên Dương Hạo cũng không làm gì quá giới hạn.

Thế nhưng dù là như vậy.

Dưới hoàn cảnh này, có một số việc mà Dương Hạo vẫn không thể kháng cự.

"Xin lỗi! Đây không phải ý của tôi!"...

Vẫn là căn biệt thự được bảo vệ cẩn thận kia.

Trải qua nửa ngày bàn bạc, Dương Hạo rốt cuộc cũng được Hàn Tể Nhậm tin tưởng.

Hơn nữa thông qua cuộc trò chuyện này, Dương Hạo cũng thành công tiến vào vòng tròn của họ.

Không chỉ được Hàn Tể Nhậm ủng hộ, mà còn được thị trưởng và các cục trưởng... Tất cả mọi người ở đây ủng hộ.

Thông qua chuyện lần này, có thể nói Dương Hạo đã tiến vào trung tâm quyền lực của Hàn Quốc.

Mà cái giá phải trả là.

Hắn phải ủng hộ Hàn Tể Nhậm, đứng vào hàng của Hàn Tể Nhậm trong cuộc bầu cử nửa năm sau.

Thậm chí dưới tình huống cần thiết, Dương Hạo còn phải vận dụng tài nguyên trong nước.

Về phần vì sao Dương Hạo lại đồng ý yêu cầu này.

Bởi vì rất đơn giản.

Ngay vừa rồi, khi đám lão già này tước vũ khí.

Khi Lý Hiếu Ngôn không chịu nổi tác dụng của thuốc.

Cha hack lại lên sân, cho Dương Hạo một nhiệm vụ mà vô luận thế nào hắn cũng không thể từ chối.

Đinh!

Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ ẩn: Tranh giành quyền lực.

Nội dung nhiệm vụ: Đi ra biên giới, vì nước làm vẻ vang.

Nhiệm vụ tường trình 1: Mời kí chủ đứng vững gót chân tại Hàn Quốc, cũng thành công tiến vào trung tâm quyền lực của Hàn Quốc.

Nhiệm vụ tường trình 2: Sau khi kí chủ thành công tiến vào trung tâm quyền lực, mời kí chủ dùng thân phận người Hoa tiến vào ban ngành chính phủ của Hàn Quốc.

Ban thưởng:

1, Thẻ kỹ năng x1 (có thể chọn lựa tự do).

2, Thẻ sản nghiệp cao cấp Hàn Quốc x1 (10 – 100 tỷ NDT).

3, Thẻ sản nghiệp siêu cấp Hàn Quốc x1 (100 tỷ NDT trở lên).

Không sai.

Đây chính là nhiệm vụ mà cha hack ban cho Dương Hạo khi hắn đang đấu tranh nội tâm.

Dương Hạo chỉ có thể nói, không hổ là cha hack.

Không chỉ muốn mình tiến công ngành giải trí Hàn Quốc.

Mà còn muốn mình trở thành người trên người ở Hàn Quốc.

Nhất định phải nhận nhiệm vụ này rồi!

Về phần hiện tại.

Dương Hạo nhìn người ngọc thẹn thùng nằm trong ngực mình ở trong phòng.

Kiểm tra thấy kí chủ phát sinh quan hệ thân mật với Lý Hiếu Ngôn.

Tiến vào trình tự xử lý...

Tên: Lý Hiếu Ngôn. (Lee Hyo Yeon)

Tố chất tổng hợp: 92 điểm.

Chú: Bởi vì số lượng NPC vượt quá 5 người, tố chất tổng hợp hơn 90 điểm mới có thể chuyển hóa thành NPC...

Kiểm tra thấy Lý Hiếu Ngôn phù hợp tiêu chuẩn chuyển hóa thành NPC số 1 Hàn Quốc.

Có chuyển hóa hay không?

Khá lắm.

Dương Hạo nằm mơ cũng không ngờ được, hắn đi Hàn Quốc thì lại số lượng NPC lại thiết lập lại từ đầu.

Nói cách khác, các cô nàng Hàn Quốc không chỉ giúp mình có thêm buff 10%, mà còn sắp xếp lại trình tự NPC.

Mà Lý Hiếu Ngôn chính là NPC số 1 của mình tại Hàn Quốc.

Có!

Không do dự, Dương Hạo lập tức lựa chọn.

NPC số 1 Hàn Quốc Lý Hiếu Ngôn chính thức online.

Ban thưởng NPC số 1 Hàn Quốc.

1, tài chính riêng cho NPC: 2. 000. 000. 000 NDT.

2, một tòa nhà cao cấp và một xe sang dành riêng cho NPC.

3, một gói quà dành riêng cho kí chủ!

Dương Hạo: Cha hack, quá trâu!!!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...