"Xin lỗi. Tôi... Tôi không biết..."
Đối với một người mới mà nói, dù cho nhân viên chuyên nghiệp đứng cạnh dạy dỗ, có lẽ cũng có thể làm ra dáng.
Nhưng đối với Lý Hiếu Ngôn mà nói.
Nàng vẫn không thể bình tĩnh đối mắt với cơ thể nam giới gần như hoàn mỹ của Dương Hạo.
Các bắp thịt góc cạnh rõ ràng, vóc dáng tỉ lệ vàng.
Nói thật, đối với người khác mà nói, mát xa cho mấy lão già kia chính là tai nạn.
Nhưng đối với Lý Hiếu Ngôn mà nói, khi nàng đối mặt với cơ thể của Dương Hạo, vậy nàng chỉ thấy mặt đỏ tim run.
"Ha ha! Không nghĩ đến dáng người của cậu em Dương đây lại đẹp như vậy. Thật sự không giống một người đàn ông hơn 30 tuổi!"
Đối với việc Lý Hiếu Ngôn đỏ mặt nhỏ giọng nói xin lỗi, Hàn Tể Nhậm nằm bên cạnh Dương Hạo đương nhiên sẽ nghe thấy rõ ràng.
Thật ra đừng thấy Hàn Tể Nhậm đã hơn 40 tuổi, nhưng rất coi trọng việc chăm sóc bản thân.
Hiện giờ nói hắn hơn 30 tuổi cũng không ai không tin.
Thế nhưng so với Dương Hạo...
Được rồi!
Có lẽ ngay cả đám nhân viên an ninh thường xuyên tập luyện kia cũng phải mặc cảm.
"Đàn ông mà, phải đối tốt với mình một chút!"
Dương Hạo cũng thuận miệng trả lời một câu.
Chẳng lẽ còn phải nói cho người ta biết, mình có cha hack?
Không chỉ là thực lực cấp tông sư, mà còn có quả thận hoàng kim khiến tất cả đàn ông đều phải hâm mộ?
"Ha ha..." Thấy nụ cười đàn ông đều hiểu của Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm cũng mỉm cười theo, sau đó gật đầu một cái với mấy nhân viên mát xa phía sau, rồi mới mở miệng nói với Dương Hạo: "Cũng nói nhiều chuyện không liên quan rồi. Nếu cậu là do Trần Lỗi giới thiệu, vậy chúng ta cũng nên vào chủ đề chính đi!"
Dương Hạo không biết Hàn Tể Nhậm gật đầu với mấy nhân viên mát xa là có ý gì.
Bởi vì sau cái gật đầu kia, mấy mỹ nữ mặc đồng phục kia đều rất ngoan ngoãn lùi xuống, đồng thời còn kéo theo ba người Lý Hiếu Ngôn.
Dương Hạo cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì Hàn Tể Nhậm cũng đã nói rồi, bây giờ là lúc nói chính sự.
Đồng thời cuộc thăm dò của Hàn Tể Nhậm với mình cũng coi như kết thúc.
Về phần kết quả thăm dì.
Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu.
Nhưng Dương Hạo biết, nếu Hàn Tể Nhậm đã để mình nằm đây nói chuyện với hắn.
Như vậy chuyện của mình có khả năng cao là ổn rồi.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn phải xem yêu cầu của Hàn Tể Nhậm thế nào, xem xem mình có thể đáp ứng hay không đã.
Hiện giờ mọi người đều nằm hưởng thụ, nhưng ai biết lát nữa đàm phán thì có sử dụng bạo lực hay không?
"Cũng tốt!" Mặc dù hiểu rõ, nhưng Dương Hạo vẫn mỉm cười gật đầu.
Nhưng ngay khi Dương Hạo cho rằng sẽ vào chính sự, thì Hàn Tể Nhậm lại chỉ chỉ vào bên cạnh Dương Hạo, thuận miệng nói: "Trước khi nói chuyện, tôi giới thiệu cho cậu mấy người bạn có địa vị hết sức quan trọng trong nước chúng tôi."
"Vậy cũng được!" Dương Hạo lại gật đầu.
Thật ra hắn đã chú ý đến đám người bên cạnh từ lâu rồi.
Người có thể nằm cạnh Hàn Tể Nhậm, có mấy ai là nhân vật đơn giản?
Hơn nữa, từ tuổi tác và khí chất trên người họ, đám người này tám phần là tài phiệt hoặc là quan to.
"Vị này là..."
"Vị này là thị trưởng của chúng ta! Triệu Anh Hoán!"
"Đây là đại sự hình tượng nhân dân thủ đô..."
". . .
"
"A! Thì ra là thị trưởng Triệu, xin chào xin chào!" Dương Hạo ra vẻ được yêu mà sợ, vội vàng đứng lên vươn tay phải về phía Triệu Anh Hoán.
Mà vị thị trưởng này cũng không kiêu ngạo, cũng khách khí đưa tay ra, nói: "Hoan nghênh Dương tiên sinh đầu tư vào Hàn Quốc! Tôi nghĩ có tổng trưởng giúp đỡ, Dương tiên sinh nhất định sẽ phát triển lớn mạnh."
"Đúng đúng!" Dương Hạo lại gật đầu lần nữa.
Nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.
Mẹ nó!
Quả nhiên ở Hàn Quốc thì tổng trưởng công tố vẫn là ghê gớm nhất.
Vị thị trưởng này nói ra nói vào, đều là hùa theo Hàn Tể Nhậm.
Tất nhiên, Dương Hạo cũng không biểu hiện gì.
Dù sao mình đến đây để làm nhiệm vụ, không thể gặp ai cũng đánh mặt người đó, đúng không!
"Sau này đều là người một nhà! Giúp đỡ lẫn nhau mà thôi!"
Quả nhiên.
Triệu Anh Hoán vừa nói xong, Hàn Tể Nhậm đã lên tiếng.
"Đúng đúng!" Dương Hạo cũng vội vàng gật đầu.
Tiếp theo, có vị thị trưởng này bắt đầu.
Hàn Tể Nhậm giới thiệu từng vị đại lão ở nơi này cho Dương Hạo.
Cục trưởng sở cảnh sát thủ đô.
Cục trưởng...
Thậm chí còn có hai nhà tài phiệt.
Chờ giới thiệu xong, Dương Hạo cũng âm thầm líu lưỡi.
Con mẹ nó, trong biệt thự này gần như là nửa giang sơn quyền lực của Hàn Quốc rồi.
Bảo sao mấy người trẻ tuổi vừa rồi, nếu không lên thuyền của Hàn Tể Nhậm thì hắn có thể để họ đi ra khỏi cánh cửa này mới là lạ.
Hàn Tể Nhậm thấy vẻ kinh ngạc của Dương Hạo, vẫn duy trì nụ cười hiền hòa.
Hôm nay vốn là ngày gặp mặt của Hàn Tể Nhậm và đám nhân vật tai to mặt lớn này, nội dung là thảo luận cho cuộc bầu cử tổng thống tiếp theo.
Dù sao cũng chỉ còn nửa năm nữa là đến cuộc bầu cử tiếp theo.
Vì để tối đa hóa lợi ích của họ, vị tổng thống bù nhìn này, nhất định phải là người bên phe Hàn Tể Nhậm họ.
Thế nhưng ai có thể ngờ được.
Trần Lỗi lại tìm đến Hàn Tể Nhậm và giới thiệu Dương Hạo vào đúng thời điểm này.
Chỉ có thể nói, chuyện này tuy trung hợp, nhưng lại rất đúng ý Hàn Tể Nhậm.
Hiện giờ là thời khắc bọn họ tích súc lực lượng.
Nhất là sau khi lấy được tài liệu về Dương Hạo, Hàn Tể Nhậm vô cùng hứng thú với vị thương nhân người Hoa này.
"Thế nào? Lần này đến không uổng công chứ?"
Thấy biểu cảm của Dương Hạo từ vẻ cứng rắn biến thành giật mình, Hàn Tể Nhậm biết mình đã đạt được mục đích.
"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái, sau đó rất là thành khẩn mà quét mắt nhìn qua tất cả mọi người ở đây, nói: "Nào chỉ không uổng công! Tôi nghĩ rất nhiều người ở Hàn Quốc, cả đời cũng không gặp được nhiều đại lão như vậy!"
Dương Hạo rất coi trọng mấy đại lão này.
Dù sao đám đại lão này nhìn như vô cùng hòa ái dễ gần, nhưng mỗi người đều là kẻ khẩu phật tâm xà.
"Nếu là vậy, cậu cũng nên nói thẳng mục đích của mình khi đến đây đi!"
Hàn Tể Nhậm làm nền xong, rốt cuộc cũng vào chủ đề chính.
Bởi vì chỉ có như vậy, Hàn Tể Nhậm mới có thể tối đa hóa lợi ích của mình trên người Dương Hạo.
Hắn cần không phải tiền của Dương Hạo.
Thật ra thứ Hàn Tể Nhậm cần nhất chính là thân phận người Hoa của Dương Hạo.
Nói cách khác, Hàn Tể Nhậm để ý chính là Dương Hạo là người Hoa.
Một người Hoa có thân phận và bối cảnh cực mạnh.
Không nói quá chứ một mình Dương Hạo có thể sánh bằng ba tài phiệt Hàn Quốc rồi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?