🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 850: Kịch hay

Dương Hạo đi theo công tố viên họ Triệu vào sâu trong biệt thự, đồng thời hắn vẫn luôn quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Cảm nhận đầu tiên của Dương Hạo là, xa hoa!

Có thể nhìn thấy rất nhiều người hầu, đồ cổ tranh chữ và các thực vật trân quý ở khắp nơi.

Dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh của Dương Hạo, hắn biết tất cả đều là hàng thật.

Mà đây chỉ là thứ nhất.

Ngoài ra công tác an ninh ở đây còn vô cùng toàn diện.

Hầu như mỗi một ngã rẽ, mỗi một góc chết đều có nhân viên an ninh mặc âu phục, đeo tai nghe giám sát, đồng thời còn có các camera bí mật.

Xem ra lão Trần nói không sai.

Vị tổng trưởng Hàn Tể Nhậm này ngoài mặt là vì nước vì dân, nhưng sau lưng thì lại là vua là chúa hàng thật giá thật.

Khi Dương Hạo đi theo công tố viên họ Triệu đi vào một gian phòng tiếp khách xa hoa rộng lớn ở nơi sâu trong biệt thự.

Dương Hạo lập tức nhíu mày với cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy ngoài cửa sổ to lớn kia là một bể bơi lộ thiên.

Nơi gần cửa sổ là mấy chiếc giường mát xa.

Tất nhiên, đây không phải thứ khiến Dương Hạo nhíu mày.

Thứ khiến hắn nhíu mày là, tại nơi tràn ngập phong cách xa hoa lãng phí này, lại diễn ra một màn khiến người ta máu nóng sôi trào.

Chỉ thấy trên mấy chiếc giường mát xa là mấy người đàn ông cởi trần quấn khăn tắm, đang nằm hưởng thụ sự phục vụ của mấy cô gái mặc đồng phục mỏng manh.

Hơn nữa, dưới hình ảnh này lại còn có mấy người vây xem.

Dương Hạo quét mắt nhìn qua.

Ngoại trừ mấy người hầu và mấy người đàn ông có vẻ như là nhân viên an ninh.

Thì còn có mấy nam nữ trẻ tuổi đang đứng chờ một bên.

Hả?

Ngay lúc Dương Hạo liếc mắt nhìn qua, hắn lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lý Hiếu Ngôn?

Sao nàng lại ở đây?

Trời ạ!

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Không sai.

Người Dương Hạo nhìn thấy chính là Lý Hiếu Ngôn, là mỹ nữ có khí chất trong quán đồ nướng tối qua.

Dương Hạo phát hiện ra nàng.

Nhưng Lý Hiếu Ngôn không phát hiện ra Dương Hạo.

Bởi vì mấy nam nữ trẻ tuổi ngây ngô này đều đang cúi đầu, hoặc là liếc mắt nhìn ra nơi khác.

Dù sao hình ảnh mấy người đàn ông đang hưởng thụ kỹ thuật đặc thù kia, quả thực là có chút 18+.

Dương Hạo quan sát tất cả, khóe miệng chỉ hơi cong lên.

Chơi như vậy đúng không!

Được!

Để tôi xem các người muốn giở trò gì!

"Tổng trưởng! Dương tiên sinh đến rồi."

Theo giọng nói của công tố viên họ Triệu vang lên, người đàn ông trung niên nằm trên giường mát xa ở giữa chợt khoát tay một cái, bình thản nói một câu: "Ừm!"

Chỉ đáp lại một câu 'ừm'.

Không còn gì khác.

Giống như họ Triệu kia vừa đánh rắm vậy.

Mà Dương Hạo nhìn thấy tất cả những thứ này, hắn đứng lặng ba giây.

Sau đó không quan tâm đến ai, đi thẳng đến ghế sô pha trong phòng rồi tự ngồi xuống.

Muốn ra oai phủ đầu với mình?

Móa!

Từ sau khi có cha hack, ông đây có biết chữ 'sợ' viết thế nào đâu!

Nếu muốn chơi, vậy thì chơi đi!

Mà bởi vì hành động của Dương Hạo, tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Hàn Tể Nhậm và mấy người đàn ông đang nằm trên ghế mát xa, cả công tố viên họ Triệu kia, thậm chí tất cả người hầu, bảo vệ và mấy nam nữ trẻ tuổi kia.

.. Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo.

Nhất là Lý Hiếu Ngôn.

Sao lại là người này?

Nói thật, Lý Hiếu Ngôn có ấn tượng rất sâu với Dương Hạo.

Tuy hôm qua nàng đến muộn nhất, nhưng bất cứ cô gái bình thường nào gặp một ông chú đẹp trai như vậy, đều sẽ nhìn thêm vài lần.

Nhưng hôm qua vì lễ phép, cộng thêm tâm trạng không vui, nên Lý Hiếu Ngôn không làm phiền Dương Hạo.

Tuy không làm phiền người ta.

Nhưng sau khi người ta rời đi, lại được người ta mời một bữa, nên Lý Hiếu Ngôn vẫn nhớ kỹ ông chú thần bí lại đẹp trai này.

Nhưng ai có thể ngờ được.

Hôm nay, nàng dĩ nhiên lại nhìn thấy Dương Hạo ở chỗ này.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như là khách.

Ai nha!

Hiếu Ngôn! Mày nghĩ cái gì vậy?

Bây giờ là lúc ngắm trai đẹp sao?

Hiện giờ không nên nghĩ đến tình cảnh trước mắt sao?

Hix hix!

Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ?

Sao nhất định phải làm công tố viên chứ?

Mình muốn về nhà... !

Hiện giờ Lý Hiếu Ngôn khóc không ra nước mắt.

Vốn là hôm qua nàng có thể được thăng lên làm công tố viên, không ngờ kết quả lại bị đè xuống.

Đè thì đè thôi, nàng tưởng rằng chỉ cần đến gặp mặt một lần là được.

Hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị tổng trưởng mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ kia.

Thế nhưng ai biết được, sau khi mang theo tâm trạng kích động đến đây, nàng lại nhìn thấy một màn này, hơn nữa còn muốn nàng làm loại chuyện kia.

Mặc kệ thế nào nàng cũng không thể làm được.

Mà ngay khi Lý Hiếu Ngôn đang suy nghĩ lung tung.

Dương Hạo đã ngồi xuống sô pha, lấy điện thoại ra chơi.

Hàn Tể Nhậm vốn đang hưởng thụ, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nhưng lời này không phải nói với Dương Hạo, mà là nói với Lý Hiếu Ngôn, giọng nói lạnh nhạt: "Nghĩ kỹ chưa?"

Chỉ một câu nói bình thường, lại làm mấy nam nữ trẻ tuổi ở đây run lên.

Nhất là ba cô gái bao gồm cả Lý Hiếu Ngôn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Hàn Tể Nhậm có vẻ khá khó chịu khi thấy phản ứng của mấy người này.

Hắn vốn đang híp mắt hưởng thụ, bỗng nhiên trợn mắt lên, ngay sau đó gầm thét với mấy người kia: "Các người cho rằng làm một công tố viên là dễ dàng như vậy sao? Hoặc là trở thành người của tôi, tôi sẽ cho các người tất cả mọi thứ, hoặc là cút ra ngoài cho tôi!"

Vài tiếng gầm thét vang lên.

Năm người trẻ tuổi đã có một người không chịu được áp lực trong lòng, trực tiếp quỳ gối ở đó, nức nở nói: "Tổng... Tổng trưởng! Tôi... Tôi có thể rút lui không..."

Hiển nhiên, chuyện Hàn Tể Nhậm muốn họ làm nhất định là không đơn giản.

Bằng không sẽ không dọa một nam thanh niên đến mức phải quỳ xuống xin rút lui.

"Phế vật! Cút!"

Hàn Tể Nhậm lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi kia, sau đó bảo hắn xéo đi.

Giọng nói của Hàn Tể Nhậm lạnh như băng, rơi vào tai người trẻ tuổi kia lại giống như tiếng trời.

Bảo hắn cút đi, hắn còn cảm kích, chắp tay với Hàn Tể Nhậm: "Cảm ơn tổng trưởng!"

"Tôi cút! Tôi cút ngay đây!"

Nói xong cũng không dám ở lại đây nữa, vội vã đứng dậy chạy ra ngoài.

Xong!

Dương Hạo vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nghĩ thầm, chỉ sợ tên nhóc này không được thấy mặt trời ngày mai rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...