Dương Hạo không bất ngờ với chuyện hai người này có thể tìm thấy khách sạn và phòng mình đang ở.
Dù sao bọn họ cũng là kẻ đứng trên đỉnh trung tâm quyền lực của Hàn Quốc.
Muốn điều tra tin tức và vị trí của mình, vậy cũng đơn giản như cục Quốc An điều tra ở Hoa Quốc vậy.
Nhưng điều khiến Dương Hạo thấy kỳ lạ chính là thái độ của hai người này với mình, và quãng đường 1 tiếng đồng hồ này.
Hàn Quốc to lắm sao?
Dưới tình huống không kẹt xe, Dương Hạo cho rằng một tiếng đi hết nội thành là không có vấn đề.
Mà vì sao bọn họ lại khách khí với mình như vậy?
Chẳng lẽ công tố viên xấu xa hủ bại trong phim đều là lừa gạt?
Còn nữa, bọn họ muốn đưa mình đến đâu để gặp vị tổng trưởng công bố thần bí Hàn Tể Nhậm kia?
Mang theo tâm trạng này, Dương Hạo nhịn không được mà nhìn sang Lâm Mạt Mạt đang ngồi cạnh mình.
Nhưng để Dương Hạo bất ngờ là, cô nàng Lâm Mạt Mạt này đã lấy ra một cái máy tính bảng nhỏ nhắn từ lúc nào.
Hơn nữa theo ánh mắt của Dương Hạo, trong màn hình dường như là một phần mềm chat nào đó mà hắn chưa từng thấy qua.
Về phần Lâm Mạt Mạt đang trò chuyện chat chit cái gì.
Dương Hạo nhìn qua nhưng hoàn toàn không hiểu.
Bởi vì toàn bộ giao diện đều là tiếng Anh, nhưng nội dung lại giống như ám hiệu hay mật mã nào đó.
Có điều, Dương Hạo cũng không rầu rĩ.
Lâm Mạt Mạt có chuyện của Lâm Mạt Mạt, hơn nữa Lâm Mạt Mạt sẽ không hại mình.
Cho nên Dương Hạo suy đoán rằng, khả năng cao là nha đầu Lâm Mạt Mạt này đang gây sự, hơn nữa khả năng rất cao là có quan hệ với lần gặp mặt vị tổng trưởng công tố này.
Mà Lâm Mạt Mạt dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Dương Hạo, nàng chỉ nghiêng đầu lườm Dương Hạo một cái, để lộ nụ cười xấu xa mà Dương Hạo quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, sau đó lại đưa mắt nhìn vào máy tính bảng của mình.
Mà Dương Hạo cũng không quan tâm Lâm Mạt Mạt đang chơi trò gì.
Dù sao quãng đường này còn rất dài.
Chiếc xe hiệu Hàn Quốc này cũng khá ổn.
Dương Hạo dứt khoát nằm thẳng, thoải mái dựa lưng vào ghế, thưởng thức phong cảnh Hàn Quốc.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngay lúc Dương Hạo đang buồn ngủ, chiếc xe đã rời khỏi thủ đô, đi đến một khu biệt thự riêng biệt trong núi.
Chẳng trách lại xa như vậy, hóa ra là đưa mình 'về nhà'.
Mà khi Dương Hạo phát hiện điểm này, công tố viên họ Triệu vẫn không nói gì trong suốt quá trình lái xe kia lại mở miệng: "Dương tiên sinh, sắp đến rồi."
"Đây là... ?" Dương Hạo nghi ngờ hỏi một câu.
Vị công tố viên họ Triệu kia cũng không cố kỵ, quay đầu giải thích với Dương Hạo: "Đây là một căn nhà riêng của tổng trưởng. Tổng trưởng đã nói, Dương tiên sinh không phải người ngoài, nên không cần cố kỵ nhiều."
"A! Ra là vậy, làm phiền rồi!" Dương Hạo ra vẻ bừng tỉnh.
Nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.
Không cần coi mình là người ngoài?
Ha ha!
Theo lời lão Trần nói với mình, Hàn Tể Nhậm này tuyệt đối không phải kẻ tốt lành gì.
Đám người phía dưới này khách khí với mình như vậy, xem ra... Chỉ sợ đây là 'hồng môn yến' nha?
Dương Hạo ôm theo ý nghĩ này, chiếc xe chạy thêm một lát thì dừng lại trước cửa một tòa biệt thự rộng lớn xa hoa.
Nhìn tường vây cao vút trước mắt, cùng với nhân viên tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua.
Đều nói đất đai của Hàn Quốc cũng là tấc đất tấc vàng như Nhật.
Căn biệt thự rộng lớn hơn chục ngàn mét vuông trước mặt Dương Hạo này, chỉ sợ tuyệt đối không phải con số nhỏ.
Mà Dương Hạo vẫn không nói gì, chỉ ngồi yên nhìn vị công tố viên lái xe, sau khi biệt thự mở cửa thì có nhân viên an ninh tiến lên hỏi han vài câu, sau đó chiếc xe thuận lợi tiến vào trong tường vây cao vút.
Mà lần này, Dương Hạo rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ mặt thật của căn biệt thự này.
Dương Hạo rất giàu đúng không?
Các cô gái của hắn, ít thì cũng chu cấp vài triệu, nhiều thì chục triệu trăm triệu.
Nhưng căn biệt thự này, Dương Hạo đoán không có hơn tỷ thì nhất định không mua nổi.
Có điều, đây là nếu không phải đất ở thủ đô hay là các thành thị cấp một như Ma Đô.
Bằng không...
Móa!
Đều nói tài phiệt hủ bại.
Vậy có lẽ công tố viên cũng sàn sàn như nhau.
Cạch!
"Dương tiên sinh, chúng ta đến rồi!"
Theo chiếc xe dừng ở khu đỗ xe trong biệt thự, Dương Hạo rốt cuộc cũng xuống xe từ ghế sau.
"Nơi này khí thế thật đấy!"
Dương Hạo duỗi lưng một cái, còn không quên 'khen' ngôi biệt thự xa hoa này.
"Ha ha! So với tài lực của Dương tiên sinh, tôi nghĩ nơi này không tính là gì."
Công tố viên họ Triệu nói đùa một câu, điều này khiến Dương Hạo phải nhìn tên này nhiều hơn vài lần.
Nhưng Dương Hạo cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Không giống nhau! Tôi chỉ có tiền, nhưng tôi không có quyền!"
Chỉ một câu đơn giản, lại làm nụ cười hiền hòa trên mặt công tố viên họ Triệu cứng đờ tại chỗ.
Nhưng họ Triệu cũng không phát tác, trái lại còn thu hồi vẻ tức giận rất nhanh, sau đó lại tươi cười nói với Dương Hạo: "Tổng trưởng của chúng tôi đang ở bên trong. Mời Dương tiên sinh theo sau!"
"Được!"
Có điều, ngay khi Dương Hạo muốn quay người cất bước, thì họ Triệu kia lại mở miệng lần nữa.
"Xin lỗi Dương tiên sinh, chúng tôi sẽ sắp xếp người tiếp đãi trợ lý của ngài, hi vọng Dương tiên sinh hiểu cho!"
"Hử?" Dương Hạo vốn đã cất bước, lúc này lập tức dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn công tố viên họ Triệu này.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế tông sư của Dương Hạo đã không tự chủ mà xuất hiện.
Nhưng chưa chờ Dương Hạo phát tác, Lâm Mạt Mạt đã mở miệng nói: "Boss! Em sẽ đi theo họ, có việc gì cứ gọi điện thoại cho em là được!"
Lâm Mạt Mạt đột nhiên mở miệng khiến Dương Hạo hơi sững sờ.
Công tố viên họ Triệu không biết vì sao mà thấy lạnh sống lưng, lúc này cũng liếc nhìn Dương Hạo với vẻ quái dị.
Sau đó lại quan sát vị trợ lý có khuôn mặt loli này.
Hắn không biết được, nếu vừa rồi Lâm Mạt Mạt không mở miệng, chỉ sợ hôm nay hắn không chịu nổi.
"Được rồi! Theo quy củ nơi này thôi!"
Vừa rồi Dương Hạo cũng chỉ hơi khó chịu thôi.
Nếu không phải Lâm Mạt Mạt kịp mở miệng, Dương Hạo cảm thấy mình tuyệt đối sẽ mở miệng chất vấn.
Nhưng nghĩ đến chuyện cần làm hôm nay, cùng với sự hiểu biết với tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt này.
Dương Hạo cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.
"Yên tâm đi!" Lâm Mạt Mạt cười ngọt ngào với Dương Hạo, sau đó liền đi theo một vị công tố viên khác đến bên kia.
Mà nhìn bóng lưng của Lâm Mạt Mạt rời đi, sau đó mới đi theo họ Triệu kia vào trong biệt thự.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?