"Đồ lẳng lơ, phát tình rồi à!"
Lý Hiếu Ngôn cũng hiểu bạn thân mình, chỉ có thể lườm một cái.
Chỉ là khi mấy người đang vui đùa.
Bà chủ nhà hàng, cũng chính là bác gái vừa rồi đã đẩy một chiếc xe đầy đồ ăn đến trước bàn của mấy người.
"Chào mọi người! Vị tiên sinh vừa rồi đã gọi thêm đồ ăn và rượu cho mọi người."
"Cái gì? Cho bọn tôi?" Tiểu mỹ nữ kinh ngạc không thôi.
Nàng còn tưởng bà chủ chỉ đi ngang qua, ai ngờ chỗ đồ ăn này lại là của các nàng.
Nhìn thịt bò cao cấp trên xe đẩy, cùng với bạch tuộc tươi mới xinh đẹp, ngoài ra còn có lòng bò vừa nhìn đã muốn ăn...
Trời ạ!
Rất nhiều món ngon, tràn đầy cả xe đẩy.
"Ừm đúng! Có lẽ vị tiên sinh kia muốn cảm ơn vì các cô đã chỉ điểm cho cậu ấy. Cho nên cậu ấy đã thanh toán hết rồi, cũng gọi thêm rất nhiều đồ ăn cho các cô."
Bác gái cũng không che giấu.
Nhưng bác gái cũng không nói thẳng rằng, chắc là vị tiên sinh vừa rồi nhìn trúng một trong mấy người các cô.
"Trời ạ! Không ngờ ông chú người Hoa kia còn là một đại gia nha."
Tiểu mỹ nữ hiển nhiên là rất bất ngờ trước hành động của Dương Hạo.
"Lúc nãy cậu đã nói gì với người ta? Thế mà lại hào phóng mời chúng ta ăn?"
Lý Hiếu Ngôn hiển nhiên là cũng kinh ngạc với hành động của Dương Hạo.
"Không nói gì mà!" Tiểu mỹ nữ hiển nhiên cũng không hiểu gì cả.
Vừa rồi họ chỉ nói chuyện trời đất, giới thiệu cho Dương Hạo các món ngon ở nhà hàng này, cùng với đủ loại cách ăn.
"Chẳng lẽ ông chú kia nhìn trúng mình rồi?"
Khá lắm!
Tiểu mỹ nữ này vẫn cho rằng Dương Hạo coi trọng nàng.
"Cậu thôi đi!"
"Đúng đúng! Có lẽ là nhìn trúng Hiếu Ngôn, chứ ai lại nhìn trúng cậu!"
Hai nam thanh niên khác trên bàn cũng bỏ đá xuống giếng.
Tuy rằng tiểu mỹ nữ cũng coi như xinh đẹp, nhưng trong mắt mấy thành niên này, tính cách vui vẻ hoạt bát, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thì Dương Hạo nhìn trúng nàng cũng không có gì sai.
Chỉ là, hai vị nam đồng bào này sao có thể thừa nhận loại chuyện này.
"Hai tên khốn các cậu. Sao mình lại không bằng Hiếu Ngôn rồi?"
Tiểu mỹ nữ hiển nhiên là bị hai nam đồng bào lại chọc giận.
Tiếng cười đùa vui vẻ.
Đây chính là người trẻ tuổi.
Mà Dương Hạo, ăn no uống say rồi, thấy bầu trời đã tối hẳn, Dương tổng của chúng ta cũng bắt xe về khách sạn.
Hôm sau.
Dưới sự phục vụ của đám người Tiêu Mỹ Anh, Dương Hạo lại thay một bộ âu phục.
Tuy rằng không biết vị tổng trưởng công tố kia sẽ đến đón mình vào lúc nào.
Nhưng vì không để người ta chờ lâu, nên đêm qua Dương Hạo ngủ chay cả đêm, đồng thời hôm nay còn dậy sớm.
"Chủ nhân! Không cần em hay Ân Tuệ đi cùng thật sao?"
Tiêu Mỹ Anh nhìn người đàn ông khiến nàng say mê trước mắt, vẫn còn có chút không nỡ.
Nhưng Dương Hạo lại lắc đầu với Tiêu Mỹ Anh.
"Em và Tống Mỹ Tuệ, Doãn Ân Tuệ đến công ty MS đi. Hôm qua anh đã trao đổi với Kim Mãn Tú rồi. Hơn nữa anh và Mạt Mạt là đủ rồi."
"Chỉ đi gặp một người mà thôi, có phải xông đầm rồng hang hổ gì đâu."
Dương Hạo nói rất thoải mái.
Tuy rằng tất cả mọi người đều biết, lần này Dương Hạo sẽ đi gặp vị tổng trưởng công tố có quyền lực cao nhất Hàn Quốc.
Nhưng trong mắt Dương Hạo, hắn chỉ đi nói chuyện làm ăn mà thôi, không phải xông đầm rồng hang hổ.
Cùng lắm thì làm ăn không đi, ai đi đường nấy thôi.
Tuy nhiên, Dương Hạo nói thản nhiên, nhưng trong mắt Tiêu Mỹ Anh vẫn tràn đầy lo lắng.
Tuy địa vị của Tiêu Mỹ Anh ở Hàn Quốc vẫn chưa đụng chạm đến các tồn tại cao cao tại thượng kia, thậm chí là các công tố viên có thể can thiệp vào hướng đi chính trị Hàn Quốc.
Nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa thấy heo chạy?
Ngay cả đám tài phiệt kia bình thường gặp công tố viên cũng phải lịch thiệp ba phần, sao có thể khiến Tiêu Mỹ Anh không lo lắng cho chủ nhân nhà mình.
"Thế nhưng mà. . ." Tiêu Mỹ Anh còn muốn nói gì đó.
Nhưng lại bị Dương Hạo cắt ngang: "Không còn sớm nữa, các em đến công ty MS đi! Cùng Kim Mãn Tú bàn bạc và giao tiếp các công việc tiếp theo đi. Đừng để anh đã tạo được mối quan hệ rồi, bên các em lại chưa chuẩn bị xong."
"Chủ..." Tiêu Mỹ Anh còn định mở miệng, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Hạo, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Vậy cũng được! Em sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành tất cả kế hoạch của chủ nhân."
"Vậy mới ngoan chứ! Đi đi!"
Dương Hạo vỗ vỗ vai đẹp của Tiêu Mỹ Anh, Tiêu Mỹ Anh mới lưu luyến không rời mà rời khỏi phòng tổng thống.
"Ông chú, có cần mang trang bị không?"
Lâm Mạt Mạt vẫn không lên tiếng, thấy Tiêu Mỹ Anh rời đi mới lên tiếng hỏi Dương Hạo một câu.
Chỉ là nói thì cứ nói, tại sao còn phải móc đao hồ điệp ra nghịch?
Nhưng lần này Dương Hạo cũng không ngăn cản Lâm Mạt Mạt, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Mang thấy món cận thân thôi! Cái khác thì không cần!"
Cha hack cho Lâm Mạt Mạt rất nhiều trang bị chuyên môn.
Những thứ có lực sát thương mạnh thì Dương Hạo đã tịch thu.
Nhưng có vài thứ có thể giấu diếm và không dễ bị phát hiện, thì Dương Hạo vẫn để lại cho Lâm Mạt Mạt.
Cũng giống như đao hồ điệp nhìn như bình thường trong tay Lâm Mạt Mạt.
Nó cũng là món trang bị mà Lâm Mạt Mạt thích nhất trong đống trang bị đó.
"Ồ!" Lâm Mạt Mạt gật đầu một cái.
Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Dương Hạo vẫn có thể nhìn thấy một ngọn lửa mang tên 'hưng phấn' trong mắt của nàng.
"Không phải lúc bất đắc dĩ, thì không thể ra tay, hiểu không? Đây không phải là Hoa Quốc, đừng có gây chuyện cho lão Trần."
Tuy đồng ý để Lâm Mạt Mạt mang trang bị, nhưng Dương Hạo vẫn phải nhắc nhở Lâm Mạt Mạt một câu.
Nơi này là Hàn Quốc, chứ không phải Hoa Quốc.
Có một số việc, cố gắng khiêm tốn thì vẫn tốt hơn.
"A, biết rồi! Em chỉ ham chơi thôi, chứ em không ngốc!"
Lâm Mạt Mạt cạn lời liếc nhìn ông chú nhà mình.
Có đôi khi, Lâm Mạt Mạt cảm thấy ông chú nhà mình không phải bạn trai mình, mà là ba ba của mình.
Có nhiều khi, còn thích bảo mình gọi ba ba vào những thời khắc đặc thù.
Có điều.
Tuy nói như vậy, nhưng Lâm Mạt Mạt cực kỳ thích cảm giác có người quản mình.
Bởi vì nàng biết, đây không phải là quản, mà là Dương Hạo đang bảo vệ và quan tâm mình.
"Chú nói xem, chú đã có nhiều tiền như vậy rồi mà còn giày vò làm gì?" Lâm Mạt Mạt thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Dương Hạo.
Thật ra nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi.
Với hoàn cảnh của Dương Hạo bây giờ, hoàn toàn có thể nằm hưởng thụ.
Dương Hạo lại sờ lên đầu nhỏ của Lâm Mạt Mạt, nói: "Yên tâm làm cô gái của anh là được! Chờ đến lúc có thể về hưu, anh sẽ dẫn em sống một cuộc sống thần tiên."
Dương Hạo cũng không trả lời chính diện câu hỏi của Lâm Mạt Mạt.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần cha hack chưa nói kết thúc.
Vậy trò chơi mang tên cuộc đời vùng vẫy này, không phải Dương Hạo nói kết thúc là sẽ kết thúc.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?