🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 845: Trải nghiệm đồ ăn Hàn

Thật ra khi sự nghiệp của Dương Hạo rơi vào thời kỳ thung lũng, bình thường hắn cũng lướt video ngắn, cũng thấy rất nhiều video về cuộc sống bên Hàn.

Nếu như nhất định phải so sánh nơi nào tốt hơn giữa Hàn và Hoa, vậy Dương Hạo cảm thấy hoàn cảnh trong nước thích hợp với mình hơn.

Đừng thấy Dương Hạo đang ở thủ đô của Hàn Quốc, nói đến hoàn cảnh, xanh hóa và tình hình an ninh, giao thông ... Đều không tệ.

Nhưng so với các thành phố lớn trong nước bây giờ, Dương Hạo cảm thấy cũng chỉ bình thường.

Có lẽ đây chính là người nhà thì cảm thấy nhà mình tốt.

Tất nhiên, điều này không ảnh hưởng đến cảm giác tươi mới khi Dương Hạo đi dạo phố.

Dạo chơi công viên, vào các con phố thương mại.

Dương Hạo không cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ là khi đi dạo, Dương Hạo phát hiện một hiện tượng khá kỳ lạ.

Đó chính là tiết tấu sống ở đây khá nhanh, rất khó nhìn thấy trẻ em ở công viên hay là khu thương mại, điều này khiến Dương Hạo cảm thấy thiếu thiếu một loại sức sống.

Chẳng trách lại nói tỷ lệ sinh sản của Hàn Quốc đang giảm mạnh, truy cứu nguyên nhân chủ yếu thì là do người trẻ tuổi quá mải mê với công việc, tính cạnh tranh cao.

Căn bản không suy nghĩ hoặc không có năng lực cân nhắc vấn đề có con.

Điều này khá giống với tình hình trong nước, hiện tượng cạnh tranh cao, lối sống nhanh, người trẻ tuổi không thích sinh đẻ hoặc không đủ điều kiện sinh đẻ.

Mà nói đến trẻ con, Dương Hạo vừa gọi cho tiểu công chúa nhà mình, liền nghĩ đến Di Bảo.

Nghĩ đến bên cạnh mình nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chỉ có Di Bảo mới mang thai.

Về phần các cô gái khác, tuy đòi hỏi không ít, cũng hi vọng sinh cho Dương Hạo một đứa.

Nhưng bây giờ xem ra, chưa ai có động tĩnh cả.

Xem ra mình còn cần cố gắng nhiều hơn.

"Bà chủ, nơi này có món nướng nào ngon ngon thì cho một phần."

Đi dạo đi dạo, Dương Hạo đi đến một quán đồ nướng rất có hơi thở khói lửa.

Đều nói đồ nướng Hàn rất nổi tiếng, Dương Hạo cũng bất tri bất giác đi vào một cửa hàng đồ nướng.

"Tiên sinh không phải người địa phương đúng không?"

Dương Hạo mới gọi nhân viên phục vụ, liền có một bác gái chân thành tiến lên chào hỏi.

"Ồ? Sao dì biết?"

Dương Hạo không ngờ người này liếc mắt đã nhận ra mình không phải người địa phương.

Mà tiếng Hàn của mình rất lưu loát nha.

Vậy mà cũng nhận ra?

"Ha ha!" Bác gái thấy vẻ nghi hoặc của Dương Hạo, chỉ cười tủm tỉm giải thích: "Tiên sinh nói tiếng Hàn rất tốt, nhưng quán chúng tôi rất nổi tiếng. Hơn nữa người địa phương đến đây ăn, dù là lần đầu thì cũng không gọi đồ giống như tiên sinh."

"A! Ra là vậy!" Dương Hạo quan sát khách hàng mới đến ở chung quanh.

Quả nhiên như bác giá này nói, tất cả khách hàng đều khác biệt với mình.

"Tôi là người Hoa, lần đầu đến Hàn Quốc, dì xem có món gì ngon thì gọi giúp tôi với."

"Thì ra tiên sinh là người Hoa!" Bác gái này cũng là người thích nói chuyện.

Thấy Dương Hạo nói vậy thì vội vàng chỉ là menu ở trên tường, nói: "Ruột bò nướng nhé? Hoặc là thịt bò, còn có bạch tuộc, tất cả đều không tệ! Ăn rất ngon!"

Câu cuối cùng của bác giá này dĩ nhiên lại là tiếng Hoa.

"Được, vậy cứ gọi theo dì đi, mỗi thứ một phần.

"

Dương Hạo cũng bị cảm hóa bởi sự nhiệt tình của bác gái này, trực tiếp vung tay gọi mỗi món một phần.

"Tiên sinh chờ một lát!" Có lẽ là vì thái độ của Dương Hạo, nên bác gái này cũng nhiệt tình gật đầu một cái.

"Làm phiền dì rồi!"

Dương Hạo cũng rất khách khí.

Nhìn bóng lưng bác gái rời đi, lại thấy khách hàng đang dần dần đông hơn vì là giờ tan tầm, cảm nhận được khói lửa trong cửa hàng, ngửi mùi thịt nướng thơm phức.

Dương Hạo vẫn luôn kinh doanh tiệm lẩu, nên lần này lại có một cảm giác mới với nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc.

Nói thật.

So sánh với khách sạn sáu sao, ăn các món mấy chục ngàn một phần, uống rượu vang mấy trăm ngàn một chai.

Thì Dương Hạo lại thích cảm giác khói lửa ở các cửa hàng nhỏ này hơn.

Nhìn đám người trẻ tuổi ở chung quanh đang cười cười nói nói, nâng ly cạn chén, Dương Hạo cũng nở nụ cười.

"Thật tốt!"

Dương Hạo cảm thán một câu, sau đó thì yên lặng chờ đợi đồ ăn của mình.

"Để cậu chờ lâu."

Không lâu sau, bác gái lúc nãy đẩy một xe đồ ăn đến, đặt mấy đĩa to to nhỏ nhỏ lên trước mặt Dương Hạo.

"Cảm ơn! Xin hỏi nơi này có rượu không?"

"Tất nhiên là có." Bác gái vội vàng cúi đầu, cũng vội vã giới thiệu mấy loại rượu đặc sắc của Hàn cho Dương Hạo.

Mà Dương Hạo cũng không kén chọn.

Gọi hai chai theo lời giới thiệu của bác gái, sau đó bắt đầu học theo cách nướng thịt của đám thanh niên chung quanh.

"Khá lắm! Lòng bò nướng nhiều mỡ thật!'

Theo lòng bò vào nồi nướng, âm thanh xèo xèo và mùi thơm bốc lên làm Dương Hạo cũng cảm thấy thèm ăn.

Chỉ là trong nồi chiên ngày càng nhiều mỡ.

Dương Hạo cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.

Nhưng thấy mấy người trẻ tuổi bên cạnh ăn rất ngon lành, Dương Hạo cũng gắp một miếng lòng bò lên, chấm vào bát nước chấm đặc thù rồi cho vào miệng.

"Móa, nóng quá!"

"Ha ha, chú này, lòng bò rất nóng đấy!"

Ngay khi Dương Hạo bị lòng bò làm bỏng đến ngũ quan vặn vẹo, bỗng nhiên có mấy thanh niên nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Có vẻ như biểu hiện của Dương Hạo đã khiến người khác chú ý.

"Lần đầu ăn, chê cười rồi!"

Cảm nhận được vị dầu mỡ trong miệng, tuy khá nóng nhưng lại có cảm giác thơm ngon khó nói lên lời.

"Chú này, chú là người Hoa à?"

"Ừm đúng!" Dương Hạo gật đầu với tiểu mỹ nữ vừa cười vui vẻ nhất.

"Bảo sao!" Tiểu mỹ nữ cười đầy thiện ý, rồi lập tức khách khí nói với Dương Hạo: "Chú này, lòng bò và bạch tuộc của nơi này cực kỳ nổi đấy. Chú tìm đến đúng chỗ rồi."

"Vậy à. Xem ra mũi của tôi vẫn cực kỳ nhạy bén." Dương Hạo cũng cười đùa với tiểu mỹ nữ.

Mà có vẻ như là vì đã uống chút rượu, nên tiểu mỹ nữ kia dĩ nhiên lại bắt chuyện với bạn bè 'quốc tế' Dương Hạo này.

Mãi đến khi một người xuất hiện, nàng mới không chú ý đến Dương Hạo nữa.

"Ô ô. Hiếu Ngôn! Cậu cuối cùng cũng đến, thế nào rồi? Hôm nay có thành công không?"

Theo âm thanh của tiểu mỹ nữ truyền đến, Dương Hạo cũng liếc mắt nhìn qua.

Mà khi ánh mắt của hắn chuyển đến phía sau bàn của các nàng, lúc này hắn mới phát hiện, thì ra các nàng vẫn còn một người bạn.

Trời ạ!

Mỹ nữ!!!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...