🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 844: Cố gắng vì tương lai

"Nhớ!!!"

Giọng nói ngây ngô dễ thương truyền ra từ điện thoại.

Dương Hạo nhìn con gái đáng yêu trong màn hình, chẳng biết vì sao nội tâm lại có cảm giác áy náy.

Tuy cuộc đời hắn đã thay đổi vì cha hack xuất hiện.

Nhưng tình yêu của Dương Hạo dành cho con gái vĩnh viễn không thay đổi.

Nhưng mà bây giờ, bởi vì nhiệm vụ của cha hack, Dương Hạo phát hiện thời gian làm bạn với con gái ngày càng ít.

Tuy nhiên, Dương Hạo cũng không thể hiện ra ngoài, bởi vì hắn biết, tách ra chỉ là tạm thời, chờ ngày đế quốc của mình đủ mạnh.

Đến khi đó, chỉ cần Dương Hạo muốn, hắn sẽ vĩnh viễn làm bạn bên người con gái.

Nhưng bây giờ, thấy nụ cười ngọt ngào của con gái trong màn hình, cùng với bóng hình xinh đẹp uyển chuyển phía sau.

Tuy rằng ba ba không thể ở bên, nhưng mấy người mẹ này đều sủng ái con gái của mình lên tận trời.

"Ha ha! Bảo bối nói cho ba ba nghe, hôm nay con và mẹ Kỳ Kỳ làm gì rồi?"

Nhìn tiểu bảo mẫu trong màn hình.

A không đúng!

Phải là mẹ!

Đây là chính Hề Hề gọi.

Thấy tay Giang Ngọc Kỳ chất đầy các loại đồ ăn vặt, lại nhìn bối cảnh công viên sau lưng hai người.

Dương Hạo biết, tiểu bảo mẫu đang đưa tiểu công chúa nhà mình đi chơi công viên.

"Không phải đâu ba ba, không chỉ có mẹ Kỳ Kỳ, còn có mẹ dì nhỏ nữa nha! Bọn con đang ở công viên nha."

"Hả?" Dương Hạo sững sờ.

Không ngờ không chỉ có Giang Ngọc Kỳ, mà còn có cả Lý Mạn Ny.

Quả nhiên, tiểu công chúa Dương Nguyên Hề vừa nói xong, lại có một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong màn hình điện thoại của Dương Hạo.

Không phải ai khác, chỉnh là cô em vợ Lý Mạn Ny của Dương tổng nhà ta.

"Anh rể, anh đang đi dạo à?"

Bên này Lý Mạn Ny đang đứng trong công viên, không ngờ anh rể của mình lại gọi đến vào thời gian này.

Thật ra hai người xa nhau không lâu.

Tuần trước Dương Hạo vẫn cố ý bay đến Hỗ Thành để đoàn tụ với mấy người Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ.

Hơn nữa Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ đều biết.

Bởi vì chuyện công ty, nên anh rể / chú Dương nhà mình phải bay sang Hàn Quốc.

Cho nên hai người họ đều rất hiểu chuyện, cũng không chủ động làm phiền Dương Hạo.

Dù cho nhớ hắn, cũng sẽ gửi tin nhắn cho Dương Hạo trước, xác định hắn không bận, thì mới gọi video call cho Dương Hạo, giải trí nỗi khổ tương tư của các nàng.

"Ừm!" Thấy hai khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Giang Ngọc Kỳ và Lý Mạn Ny, Dương Hạo lập tức quét sạch mỏi mệt.

Mặt mũi tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nói với hai cô gái: "Ừm! Vừa bàn chuyện với Kim Mãn Tú của MS xong, cảm thấy hơi buồn tẻ, cho nên đi ra ngoài dạo một vòng!'

Dương Hạo cũng không che giấu gì.

Hơn nữa, hiện giờ ở gần Dương Hạo cũng là một công viên nào đó của Hàn.

"Chú Dương! Mạt Mạt đâu? Sao Mạt Mạt không đi cùng?"

Mở miệng chính là Giang Ngọc Kỳ.

Giang Ngọc Kỳ cực kỳ nghi ngờ khi nha đầu ngốc Lâm Mạt Mạt kia không đi cùng ông chú nhà mình.

"Mạt Mạt? Đi dạo phố với Mỹ Anh và hai vị mỹ nữ Hàn Quốc rồi. Dù sao cũng phải chuẩn bị quà cho các em và tiểu công chúa nhà ta mà, đúng không!'

Dương Hạo nói xong còn cười cười với Hề Hề.

"A! Thì ra là vậy!" Giang Ngọc Kỳ bừng tỉnh, gật đầu một cái.

Thật ra Giang Ngọc Kỳ và Lâm Mạt Mạt chỉ gặp mặt hai lần.

Nhưng hai lần gặp mặt này, Lâm Mạt Mạt khiến tiểu bảo mẫu có ấn tượng rất sâu.

Có lẽ là hai người có chung sở thích.

Không có việc gì đều thích mặc váy JK, trang phục nữ hầu, vân vân...

Lúc đầu Giang Ngọc Kỳ còn không cảm thấy gì.

Thế nhưng sau khi tiểu công chúa Dương Nguyên Hề đi ngủ xong.

Giang Ngọc Kỳ mới chính thức cảm nhận được sự tà ác ẩn sau khuôn ngây thơ trong sáng, người vật vô hại của tiểu loli Lâm Mạt Mạt.

Tất nhiên.

Trải qua hai lần đó, hai đêm đó...

Khoan hãy nói.

Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ và tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt dĩ nhiên lại trở thành bạn tốt.

"Anh rể, anh bận rộn như vậy, không cần mua quà cho bọn em! Tuy rằng nhà chúng ta không thiếu tiền, nhưng cũng không cần tập trung quá nhiều lên người chúng em. Em và Ngọc Kỳ, cùng với mọi người sẽ chăm sóc cái nhà này."

Ái chà chà!

Thật không hổ danh là thịt trong lòng Dương Hạo.

Từ sau khi hai người xác định quan hệ, có thể nói vị chủ hậu cung Lý Mạn Ny này vẫn luôn làm tất cả vì Dương Hạo.

"Đúng vậy nha ba ba! Phòng đã không còn chỗ để đồ rồi. Con cũng không muốn quà nha..."

Hề Hề thấy mẹ dì nhỏ của mình đã nói vậy, tiểu nha đầu cũng phối hợp theo, làm vẻ mặt như người lớn mà nói với ba ba mình.

Nhưng giọng nói bi bô đáng yêu kia lại làm ba người lớn đều buồn cười.

Đây là ngoài miệng nói không muốn không muốn, thế nhưng đồ ăn vặt, bóng bay, búp bê trong tay Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ lại không ít.

"Được rồi được rồi! Ba ba bận, nhưng dì Mỹ Anh và chị Mạt Mạt thì không bận. Con thích cái gì thì bảo mẹ Kỳ Kỳ nói cho chị Mạt Mạt, để chị Mạt Mạt mang về cho con."

Dương Hạo rất hiểu con gái mình.

Mặc dù ra vẻ người lớn.

Nhưng có cô bé nào mà không thích ba ba mang theo món quà mình yêu thích trở về nhà chứ.

"Vậy cũng được!'

Quả nhiên,

Tiểu công chúa chỉ vững được mấy giây, ngay sau đó đã tìm lý do thoái thác.

Hành vi này lại làm ba người Dương Hạo cười ha ha.

Sau đó Dương Hạo lại trò chuyện với tiểu công chúa, Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ một lúc.

Cuối cùng mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Mà theo Dương Hạo cúp máy.

Mặc dù đã gần đến giờ tan tầm, nhưng tâm trạng của Dương Hạo đang rất tốt, hắn không định trở về khách sạn.

Trái lại còn gọi điện thoại cho người khác.

"Alo, Mỹ Anh! Anh định đi dạo giải sầu một chút, em và Mạt Mạt đưa hai người kia ngủ ở khách sạn đi! Ăn uống gì cũng được, không cần để ý! Không cần, không cần đi theo anh. Lần đầu đến đây nên anh muốn đi dạo chơi một lúc. Hơn nữa anh biết tiếng Hàn, sao có thể đi lạc được."

Không sai.

Dương Hạo là gọi cho Tiêu Mỹ Anh.

Bởi vì Kim Mãn Tú giao phó, cộng thêm Lý Tại Nhân sắp xếp.

Bây giờ cặp mỹ nữ song Tuệ là Tống Mỹ Tuệ và Doãn Ân Tuệ đều là người của Dương Hạo.

Một cái là thư ký, một cái là trợ lý của thư ký.

"Được rồi!" Thấy Dương Hạo đã nói vậy, Tiêu Mỹ Anh cũng chỉ có thể gật đầu một cái, nói: "Lần đầu đến Hàn Quốc, đi dạo chơi cũng tốt. Hơn nữa anh có vẻ rất vui, bọn em sẽ không quấy rầy anh."

"Ừm!" Dương Hạo gật đầu một cái.

Sau đó hắn trò chuyện vài câu với Tiêu Mỹ Anh, rồi mới cúp máy.

Mà sau khi dặn dò xong, Dương Hạo thấy đường phó bắt đầu đông đúc vì đã đến giờ tan tầm, cảm giác hứng thú lại càng mạnh hơn. ...

Cầu KP!!!! Hứa sẽ tăng thêm chương!!!!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...