🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 843: Chiến lược

Kim Mãn Tú đi.

Rời đi với tâm trạng kích động.

Ai có thể ngờ được, khi Dương Hạo còn chưa đến, Kim Mãn Tú vẫn xem hắn là kẻ thù, hiện giờ Kim Mãn Tú lại coi Dương Hạo là ân nhân cứu mạng của mình.

Tuy đánh mất quyền chủ đạo công ty MS.

Nhưng mà bây giờ, chỉ cần có Dương Hạo bảo vệ và làm ô dù cho mình.

Thật ra như vậy cũng không khác gì trước kia.

Hiện giờ.

Kim Mãn Tú chỉ hi vọng Dương Hạo có thể đứng vững gót chân ở Hàn Quốc, cũng lấy được thành tựu ở đây.

Về phần Dương Hạo sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến sản nghiệp giải trí Hàn Quốc.

Xin lỗi.

Việc này không quan hệ gì với Kim Mãn Tú.

Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, tất cả đều dễ bàn.

Chỉ cần mình sống thoải mái, tất cả đều không quan trọng.

Mà Kim Mãn Tú cũng ôm theo tâm trạng này và rời đi.

Về phần vị thư ký họ Tống thành thục như trái đào mật của Kim Mãn Tú.

Bởi vì hợp ý, nên Kim Mãn Tú đã nói với Dương Hạo, để nàng trở thành thư ký riêng của Dương Hạo.

Về phần Tiêu Mỹ Anh mới được thăng chức kia.

Dù có va chạm trong công việc, đều là vì hai bên hợp tác thuận lợi hơn.

Trải qua Kim Mãn Tú đề nghị, để Tiêu Mỹ Anh trở thành giám đốc hành chính (CAO) tổng bộ công ty MS.

Mà Kim Mãn Tú hắn thì được bổ nhiệm làm phó tổng tài điều hành công ty MS.

Tất nhiên, tổng tài nhất định là Dương tổng của chúng ta rồi.

Có điều, vì đứng vững gót chân, mấy ngày này Dương Hạo sẽ không đến công ty MS.

Về phần đi đâu, Dương Hạo đương nhiên là đi gặp vị tổng trưởng công tố kia.

"Haiz! Cha hack, nhiệm vụ này đúng là để người đau đầu mà!"

Trong phòng tổng thống chỉ còn lại một mình Dương Hạo.

Sau khi trò chuyện với Kim Mãn Tú xong, Dương Hạo cuối cùng cũng cảm nhận được, phó bản xuyên quốc gia đúng là rất phiền, mặc dù có 10% bổ trợ, nhưng nhiệm vụ này thật sự rất phiền.

Nhưng Dương Hạo cũng chỉ cảm khái vài câu mà thôi.

Dù sao cha hack mới là chân lý.

Cũng không biết mình hoàn thành nhiệm vụ này, thì phần thưởng sẽ là cái gì?

Một cái khống chế cổ phần công ty MS, Dương Hạo hoàn toàn không quan tâm.

Dù sao Dương Hạo cũng đã đáp ứng Kim Mãn Tú, dù hắn khống chế cổ phần, thì cũng cần đảm bảo lợi ích của Kim Mãn Tú.

Điều kiện tiên quyết là, Kim Mãn Tú có nghe lời hai không.

Về phần thẻ sản nghiệp cao cấp Hàn Quốc.

Cùng với thẻ sản nghiệp siêu cấp Hoa Quốc.

Đây mới là thứ Dương Hạo mong chờ.

Thẻ sản nghiệp cao cấp có thể đổi sản nghiệp từ 10 – 100 tỷ, có lẽ có thể bao hàm tất cả sản nghiệp cao cấp của Hàn Quốc.

Dù cho những tài phiệt kia có tài sản nghìn tỷ, chỉ cần có tấm thẻ sản nghiệp cao cấp này, hắn cũng có thể cắn được miếng thịt từ trên người họ.

Mà tấm thẻ sản nghiệp siêu cấp Hoa Quốc kia.

Dương Hạo cũng không dám nghĩ.

Loại sản nghiệp vượt quá nghìn tỷ như Byte Dance, Hoa Quốc không phải không có.

Nhưng mà còn cần xem cha hack phân phối thế nào nữa.

Nghĩ một lát, Dương Hạo vẫn từ bỏ ảo tưởng, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho vị tổng trưởng công tố kia.

Dù sao ảo tưởng là cần trả giá bằng hành động thực tế.

Hơn nữa Dương Hạo cho rằng.

Cha hack cho mình nhiệm vụ xuyên quốc gia này, có lẽ chỉ là mới bắt đầu.

Xem như là nước cờ đầu để mình đi ra biên giới.

Mà tại nơi này, lại không biết sẽ gặp được những nhiệm vụ thế nào đây?

Dựa theo tài liệu mà Trần Lỗi gửi cho, Dương Hạo bắt đầu gọi điện thoại qua.

"Tút tút..."

Điện thoại vang lên không lâu, Dương Hạo cũng không chờ bao lâu.

Sau đó rất nhanh đã được kết nối.

"Alo!"

Một giọng nói xa lạ và cực kỳ lạnh giá vang lên từ đầu dây bên kia.

Mà Dương Hạo cũng không thấy lạ, rất lạnh nhạt đáp lại: "Xin chào, xin hỏi là Hàn tiên sinh ư?"

Dương Hạo nói năng rất khách khí.

Nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên, không kiêu ngạo không tự ti.

"Đúng! Cậu họ Dương?"

Bên kia trả lời rất nhanh.

Mà theo câu trả lời này, có lẽ người này cũng đoán được là Dương Hạo gọi đến.

"Đúng, Hàn tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này."

Dương Hạo vẫn không gọi Hàn Tể Nhậm là công tố hay tổng trưởng.

Về phần tại sao.

Bởi vì Dương Hạo cho rằng không cần thiết.

Mặc dù Trần Lỗi và Kim Mãn Tú đã liên tục cảnh cáo, Hàn Tể Nhậm này rất không đơn giản, hơn nữa đối nhân xử thế rất tàn nhẫn.

Thế nhưng có quan hệ gì với Dương Hạo mình?

Hắn đến đây để làm ăn.

Lẽ nào vị họ Hàn này không thích tiền?

Chỉ cần Hàn Tể Nhậm có thể mở đường cho mình, Dương Hạo không ngại dùng tiền nện chết hắn.

Không sai.

Đây chính là châm ngôn của Dương tổng có cha hack ủng hộ, 'năng lực tiền giấy' là vô địch.

Chỉ cần có cha hack ở đây.

Chỉ cần là vấn đề mà tiền có thể giải quyết, vậy tất cả đều không phải vấn đề.

Nhưng điều khiến Dương Hạo bất ngờ là, hắn vừa mới nói xong, đầu bên kia lại rơi vào yên lặng.

Mãi đến khi Dương Hạo sắp không nhịn được mà muốn mở miệng.

Thì một giọng nói không chút tình cảm nào mới vang lên: "Nếu là Trần Lỗi giới thiệu, vậy ngày mai rảnh rỗi thì gặp mặt một lần đi! Gặp mặt rồi nói!"

"Được!" Dương Hạo cũng không phải người thích nói nhảm, trực tiếp nói thẳng một câu.

Mà đầu dây bên kia cũng không ngờ được, vị cục trưởng Trần Lỗi tám trăm năm không liên lạc kia lại liên lạc với mình vì một thương nhân.

Nhưng vậy cũng tốt.

Nghĩ đến chuyện đang làm gần đây, Hàn Tể Nhậm bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, lại nói vào điện thoại: "Ngày mai tôi sẽ phái người đến đón cậu!"

Nói xong, Hàn Tể Nhậm trực tiếp cúp máy.

Không hỏi Dương Hạo đang ở đâu.

Không hỏi Dương Hạo mấy giờ rảnh.

Chỉ nói một câu ngày mai đến đón Dương Hạo.

Mà từ điểm này có thể thấy được.

Tại Hàn Quốc này, tổng trưởng công tố gần như không khác gì thần.

Dù sao thì họ cũng là một đám người chi phối hướng đi chính trị của Hàn Quốc.

Mà Dương Hạo cũng không để ý.

Nhìn điện thoại bị cúp máy, hắn chỉ nhếch miệng cười, nhún vai một cái, cảm thán một câu.

Xem ra! Ngày mai sẽ có một màn kích hay.

Nhưng bây giờ, mấy nàng Tiêu Mỹ Anh đã đi dạo phố.

Kim Mãn Tú thì trở về làm việc.

Chỉ còn lại mình mình.

Dương Hạo cảm thấy, chi bằng ra ngoài đi dạo một vòng.

Dù sao hắn cũng mới đến Hàn lần đầu.

Hôm qua đi dạo phố với mấy cô gái.

Hôm nay, Dương Hạo dự định ra ngoài đi dạo một chút.

Muốn làm liền làm.

Lao vào tắm một cái, thay một bộ quần áo thoải mái, Dương Hạo rất nhanh đã đi ra khỏi cổng khách sạn.

Về phần Dương Hạo định đi đâu.

Thật ra Dương Hạo cũng không có phương hướng cụ thể.

"Rất lâu rồi không đi dạo phố một mình."

Dương Hạo đi dạo không có mục đích, bỗng nhiên cảm thấy mình rất lâu rồi không đi dạo lung tung, thoải mái nhàn nhã giống như một người thường.

Tất nhiên, đi dạo thì đi dạo.

Dương Hạo đã đến Hàn Quốc một ngày, hắn vẫn gọi điện thoại cho tiểu công cho nhà mình.

"Hello! Có nhớ ba ba không?"

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Dương Hạo là tiểu bảo mẫu và tiểu công chúa nhà mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...