Dương Hạo chỉ nhếch miệng cười với lời nói của Kim Mãn Tú.
Mọi người đều là người hiểu chuyện, loại chuyện này không cần nói nhiều.
Mà trong lúc hai người đang chờ câu trả lời của Trần Lỗi, thì hai người bắt đầu bàn bạc xử lý các thủ tục liên quan.
Đầu tiên.
Công ty MS là một công ty giải trí lớn mạnh có lịch sử phát triển hơn 20 năm.
Mặc dù bây giờ không bằng trước kia, không thể ngồi vững cái ghế top một.
Nhưng top 3 thì hoàn toàn không có vấn đề, địa vị vô cùng quan trọng ở Hàn Quốc.
Nhưng đối với kế hoạch của Dương Hạo, công ty MS hiển nhiên là không thể thỏa mãn toàn bộ được.
Nếu như chỉ là một hai game show giải trí, vậy thì không có vấn đề.
Công ty MS có rất nhiều nghệ sĩ uy tín lâu năm, đều có thể thỏa mãn điều kiện của Dương Hạo.
Nhưng mà phim điện ảnh lại là nhược điểm của công ty MS.
Nhưng cũng may, Kim Mãn Tú bây giờ cũng coi như là quân sư quạt mo của Dương Hạo.
Hắn giới thiệu cho Dương Hạo mấy công ty giải trí.
Có điều, Dương Hạo cũng không vội, hiện giờ mục đích chính là đứng vững gót chân ở Hàn quốc, tiếp đó sẽ tiến hành bàn bạc hợp tác với các công ty kia.
Tất nhiên, đây là suy nghĩ của Kim Mãn Tú.
Mà ý nghĩ chân thật của Dương Hạo là.
Hợp tác?
Ông đây xưa nay đều dựa vào cha hack.
Nếu mình có thể trở thành cổ đông của công ty giải trí nào đó, vậy còn cần hợp tác cái rắm.
Cho nên, hai người trao đổi một lúc lâu.
Cuối cùng Dương Hạo đánh nhịp.
Để Kim Mãn Tú và Tiêu Mỹ Anh khơi thông và làm việc với các công ty giải trí Hoa Quốc của mình trước, sau đó cùng nhau quyết định mấy phương án hợp tác.
Tiếp đó.
Kim Mãn Tú sẽ giúp Dương Hạo đứng vững gót chân ở Hàn Quốc.
Mà nếu như Dương Hạo thu được thành tựu tốt ở Hàn Quốc.
Hắn sẽ dùng 10% lợi ích, hoặc 5% cổ phần để ban thưởng cho Kim Mãn Tú.
Đây chính là hứa hẹn của Dương Hạo với Kim Mãn Tú.
Dù sao muốn trâu cày đất, thì phải cho nó ăn cỏ trước.
Mà Kim Mãn Tú cũng rất hài lòng với hứa hẹn của Dương Hạo.
Nếu như đúng như Dương Hạo nói, sau này mình căn bản không cần nhìn sắc mặt của đám tài phiệt kia nữa.
Mà ngay khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại của Dương Hạo rốt cuộc cũng vang lên.
Dương Hạo cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên là lão Trần.
"Alo! Ông anh, thế nào rồi? Có kết quả chưa?"
Dương Hạo vẫn là giọng điệu gợi đòn kia.
Mà Trần Lỗi ở đầu bên kia thì lại tức giận nói: "Liên hệ xong rồi, tên kia chỉ đáp ứng gặp mặt cậu một lần. Về phần chuyện khác thì tôi cũng bó tay."
"Vậy cũng tốt rồi, cảm ơn!" Dương Hạo thấy Trần Lỗi đã sử lý xong, lập tức biểu thị, cứ giao cho mình là được.
Mà Trần Lỗi ở bên kia, nghe Dương Hạo nói vậy thì trầm ngâm giây lát, sau đó nhắc nhở một câu: "Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu và cách liên lạc với người kia. Có điều. . ."
"Sao?" Nghe giọng nói của Trần Lỗi, Dương Hạo cũng nghiêm túc hơn chút.
"Haiz, cậu ở bên đó vẫn cẩn thận một chút!"
Trần Lỗi cuối cùng vẫn không nói ra.
Bởi vì ông biết, hiện giờ có khuyên Dương Hạo cũng vô dụng.
"Ừm! Yên tâm! Lần này cảm ơn!"
Dương Hạo cũng có thể hiểu ý của Trần Lỗi.
Nhưng cũng giống như Trần Lỗi nghĩ, nếu cha hack đã giao nhiệm vụ, có một số việc là Dương Hạo không thể dừng lại.
"Cút đi! Hi vọng không bao giờ phải nghe điện thoại của cậu nữa!"
Trần Lỗi nói xong thì cúp máy.
Mà Dương Hạo nghe thấy âm thanh từ điện thoại, khóe miệng chỉ hơi cong lên.
Không nghe điện thoại của mình? Nằm mơ đi thôi!
"Sao rồi? Bạn cậu giới thiệu cậu với ai?"
Kim Mãn Tú vẫn rất tò mò về người bạn trong nước của Dương Hạo.
Dù sao công tố viên bên Hàn Quốc cũng phân chia lớn nhỏ.
Nếu như Dương Hạo có thể tạo quan hệ với công tố viên trưởng, thậm chí là công tố viên trưởng cấp cao.
Như vậy chuyện sau này còn cần lo nữa sao?
"Chưa biết, bạn tôi chỉ nói lát nữa sẽ gửi tài liệu qua!"
Dương Hạo nhún vai.
Trần Lỗi bảo mình phải cẩn thận với người kia, nên Dương Hạo cảm thấy đây không phải một nhân vật nhỏ.
Mà ngay khi Dương Hạo mới nói xong, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
"Đến rồi!"
Nhìn văn kiện tài liệu trên điện thoại, Dương Hạo nói một câu sau đó mở ra, cùng Kim Mãn Tú xem.
Chỉ là Dương Hạo không ngờ rằng.
Kim Mãn Tú vừa mới nhìn qua thì đã kêu lên: "Tại sao lại là người này?"
"Anh biết?"
Dương Hạo nhìn về phía Kim Mãn Tú với ánh mắt kỳ lạ.
Mà Kim Mãn Tú thì khiếp sợ nhìn thẳng vào Dương Hạo: "Cậu. . Cậu em, cậu... Người bạn kia của cậu nhất định là không đơn giản nhỉ!"
"A... Bình thường!" Dương Hạo có thể nhận ra từ trong ánh mắt khiếp sợ của Kim Mãn Tú.
Người trong tài liệu này nhất định không phải một nhân vật nhỏ.
Bằng không Kim Mãn Tú sẽ không khiếp sợ như vậy.
"Ực ực..."
Kim Mãn Tú thấy dáng vẻ không hiểu không biết gì của Dương Hạo, cuối cùng chật vật nuốt nước miếng, nói: "Hàn Tể Nhậm, tổng trưởng công tố! Tại sao lại là người này?"
"Rất lợi hại à?" Dương Hạo hoàn toàn không hiểu về đơn vị tư pháp của Hàn Quốc.
Nhưng hai chữ tổng trưởng thì Dương Hạo lại biết, cấp bậc nhất định không thấp.
"Nào chỉ là lợi hại!" Kim Mãn Tú liếc nhìn Dương Hạo một cái: "Có điều..."
"Có điều gì?" Dương Hạo vẫn không hiểu gì.
Mà Kim Mãn Tú thì lại hơi sợ hãi, nói: "Đơn vị tư pháp Hàn Quốc chia làm hai phe phái. Một là phái cấp tiến do Hàn Tể Nhậm lãnh đạo. Một cái khác là..."
"Người này rất nguy hiểm."
"Cần phải vậy sao?" Thấy dáng vẻ sợ hãi của Kim Mãn Tú, Dương Hạo vẫn không hiểu được.
Có lợi hại hơn nữa thì sao chứ.
Không phải chỉ là một người thôi sao.
Còn có thể lợi hại bằng cha hack của mình?
"Chẳng trách người bạn kia của cậu lại dặn dò nhiều lần rằng phải cẩn thận. Hàn Tể Nhậm này là một nhân vật cực kỳ tàn nhẫn. Dù là Phác gia của tập đoàn Lạc Thiên, cũng không dám có dù chỉ là một chút ý đồ xấu với người này đâu. Nếu cậu có thể tạo quan hệ với người này, tôi nghĩ kế hoạch của cậu nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió."
"Ghê vậy à?" Dương Hạo cũng không để ý lắm.
Chẳng qua là, nếu đúng như Kim Mãn Tú nói, vậy hôm nay xem như tìm đúng người.
"Phù!"
"Được rồi, nếu cậu đã có thể tìm được một người như vậy, Kim Mãn Tú tôi cũng sẽ liều mình với cậu lần này. Chuyện công ty cứ giao cho tôi, cậu cứ chờ tin tốt là được!"
Cuối cùng Kim Mãn Tú vẫn quyết định theo Dương Hạo đánh cược một lần.
Thành công!
Kim Mãn Tú mình sẽ trở thành người trên người.
Thất bại!
Có lẽ sẽ không có kết quả xấu hơn, cũng chỉ là mất cái mạng già này mà thôi.
Hôm nay, Kim Mãn Tú hắn quyết định sẽ theo Dương Hạo đánh cược tất cả những gì mình có.
Mà nói đến nguyên nhân Kim Mãn Tú quyết định đập nồi dìm thuyền.
Dù sao đều đến nước này rồi, chi bằng liều một phen!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?