🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 837: Chủ động đến cửa

Thủ đô Seoul Hàn Quốc.

Tổng bộ công ty MS.

"Cái gì? Ngày mai? Không phải nói hôm nay sao?"

Toàn bộ công ty đã tập trung từ sớm, thậm chí ngay cả nhân viên quét dọn vệ sinh cũng đã và đang chờ đợi đám người hội trưởng mới Dương Hạo đến.

Dương Hạo lại không đến.

Chỉ có một cú điện thoại của Tiêu Mỹ Anh.

"Ngày mai!"

Chỉ một câu đơn giản, khiến tất cả mọi người chờ đợi trong vô ích từ sáng sớm.

Đối với nhân viên khác, có lẽ chỉ là mất một buổi sáng.

Nhưng đối với hội trưởng Kim Mãn Tú mà nói, đây là vấn đề mặt mũi.

Hắn không hiểu vì sao Dương Hạo lại đột nhiên sửa đổi lịch trình.

Tất nhiên, không chỉ là Kim Mãn Tú.

Hai người Lý Tại Nhân, Thôi Nham cũng hoàn toàn sững sờ.

Gọi điện cho Doãn Ân Tuệ cũng không có ai nghe máy.

Một đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều không biết làm sao.

Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều không biết nên làm gì, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hội trưởng Kim Mãn Tú.

"Dương Hạo này muốn làm gì? Thật là quá đáng."

Tiếng nói bất ngờ làm toàn thể nhân viên liếc mắt nhìn sang.

Mà vừa nhìn thì mới phát hiện.

Người đang tức giận này không phải ai khác, chính là đại thiếu gia Phác Đức Hiền của tập đoàn Lạc Thiên.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Một thương nhân làm ăn lớn như vậy, dĩ nhiên lại nói không giữ lời.

"Thiếu gia bớt giận. Dương Hạo kia nhất định là không biết ngài ở đây, cho nên mới đổi ngày. Hơn nữa. . . Tôi nghĩ vị Dương Hạo này cũng chưa điều chỉnh được giờ giấc, còn cần nghỉ ngơi để chỉnh lại múi giờ."

Cấp dưới thấy chủ nhân nổi giận, hắn biết mình nhất định phải trấn an kịp thời.

Bằng không vị đại thiếu gia này nổi giận lên, không biết bao nhiêu người gặp nạn.

"Cút! Hoa Quốc và Hàn Quốc cách nhau bao xa? Chênh lệch múi giờ? Theo tôi thì tên kia cố tình đùa giỡn chúng ta mới đúng."

Phác Đức Hiền có vẻ như không phải một chủ nhân dễ lừa gạt.

Nghĩ đến mình đích thân đến đón, chính là cho Dương Hạo mặt mũi.

Không ngờ Dương Hạo kia lại cho mình leo cây.

Hắn giận dữ, đưa tay tát vào mặt cấp dưới của mình, sau đó giận đùng đùng đi đến bên cạnh Kim Mãn Tú, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ nói: "Kim Mãn Tú! Tôi mặc kệ họ Dương kia đang làm gì, ông nói cho tên đó biết. Khi nào anh ta đến, tôi sẽ đích thân đến gặp mặt một lần."

Nói xong, cũng mặc kệ Kim Mãn Tú có đáp lại hay không, liền thở phì phì quay người rời đi.

Thật ra phản ứng của Phác Đức Hiền cũng là hợp lý.

Tại Hàn Quốc.

Tài phiệt là có vốn liếng để kiêu ngạo.

Nhất là loại tài phiệt hạng hai như tập đoàn Lạc Thiên.

Về phần tài phiệt hàng đầu.

Lạc Thiên còn kém một chút.

Nhưng dù là vậy, Phác Đức Hiền vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo.

"Hội... hội trưởng! Chúng ta phải làm gì đây?"

Thấy Phác Đức Hiền tức giận rời đi, thân là thư ký của Kim Mãn Tú, Tống Mỹ Tuệ cũng không biết phải làm sao.

Nhưng so với Tống Mỹ Tuệ không biết phải làm sao.

Thì Kim Mãn Tú lại mặt mũi âm trầm.

Hôm qua cúp máy vô lý đã khiến hắn rất tức giận, bây giờ lại còn giở trò trước mặt toàn bộ nhân viên công ty.

"Đi!"

Kim Mãn Tú không nói gì, chỉ nói một câu, rồi trực tiếp quay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Mà Tống Mỹ Tuệ thấy thế, cũng vội vã đi theo.

Ai có thể ngờ được.

Nghi thức hoan nghênh vốn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều có mặt đầy đủ, nam âu phục phẳng phiu nghiêm túc, nữ một thân OL xinh đẹp hào phóng.

Cuối cùng, dĩ nhiên lại đợi cái tịch mịch.

Nhưng để Tống Mỹ Tuệ bất ngờ là, khi nàng đi đến văn phòng của Kim Mãn Tú, cũng không thấy Kim Mãn Tú nổi giận lôi đình.

Trái lại còn phát hiện Kim Mãn Tú đang cầm chìa khoá xe của mình và tài liệu, dáng vẻ như muốn đi ra ngoài.

"Hội trưởng, ngài. . . ?"

Tống Mỹ Tuệ hoàn toàn không hiểu được.

Có điều, Kim Mãn Tú cũng không giấu Tống Mỹ Tuệ, nói: "Theo tôi ra ngoài một chuyến."

"Hội trưởng, chúng ta đi đâu?"

"Đi gặp vị hội trưởng mới kia!"

"Hả?"

Tống Mỹ Tuệ sững sờ.

Không ngờ vào lúc này mà Kim Mãn Tú lại muốn đi gặp Dương Hạo.

Nhưng nàng cũng không dám nhiều lời, vội vã quay người đi theo Kim Mãn Tú vào thang máy dành riêng cho lãnh đạo.

Khách sạn sáu sao Hilton.

"Ngủ một giấc thật thoải mái."

Lúc Dương Hạo rời giường, đã là hơn 9 giờ sáng.

Nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài.

Lại nhìn cảnh đẹp khiến người ta suy nghĩ miên man ở trên giường.

Dương Hạo phát hiện, thỉnh thoảng càn rỡ một chút cũng tốt.

Duỗi lưng một cái, Dương Hạo liền đi tắm rửa.

Tiếp đó gọi cho khách sạn chuẩn bị đồ ăn, xem như là cơm trưa.

Làm xong, mấy cô gái cũng rời giường cùng Dương Hạo rốt cuộc cũng rời khỏi phòng tắm.

"Chủ nhân. Hôm nay không đến công ty MS có sao không?"

Đến giờ Tiêu Mỹ Anh cũng không ngờ được, chủ nhân nhà mình lại tùy hứng như vậy.

Chỉ vì không muốn rời giường, dĩ nhiên lại chơi vào lúc sáng sớm.

Không thấy Doãn Ân Tuệ còn đang thở dốc ư.

"Có gì không được? Công ty MS là của ai nào? Chúng ta muốn đến lúc nào, cần bọn họ quyết định sao?"

Dương Hạo cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Giống như hắn nói.

Hiện giờ công ty MS là của hắn, tuy chỉ là 60% cổ phần.

Nhưng là của hắn thì chính là của hắn.

Hắn muốn đi lúc nào thì đi lúc đó.

Chỉ là Dương Hạo còn chưa nói gì thêm.

Điện thoại của Tiêu Mỹ Anh chợt vang lên.

"Chủ nhân! Là Kim Mãn Tú..."

Tiêu Mỹ Anh liếc nhìn màn hình, dĩ nhiên lại là hội trưởng Kim Mãn Tú.

"Nghe đi!' Dương Hạo cũng mặc kệ là ai.

Nhưng nếu là vị hội trưởng kia, vậy thì nghe thôi.

"Vâng!" Tiêu Mỹ Anh gật đầu một cái.

Tiếp đó lại điều chỉnh hô hấp của mình, rồi mới nghe máy.

"Alo! Hội trưởng! Tôi đang ở cùng hội trưởng Dương. Được, tôi sẽ chuyển lời ngay."

Tiêu Mỹ Anh chỉ nói vài câu liền cúp máy.

"Sao vậy? Kim Mãn Tú đến à?"

Dương Hạo tất nhiên nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Ừm!" Tiêu Mỹ Anh gật đầu một cái, sau đó nói: "Kim Mãn Tú đang chờ ở dưới lầu. Chủ nhân..."

Lúc này, Tiêu Mỹ Anh cũng không dám quyết định.

Nếu chủ nhân không muốn gặp, nàng nào dám nói gì.

"Được rồi, gọi ông ta lên đây. Thuận tiện báo cho nhân viên phục vụ chuẩn bị thêm một phần cơm trưa, lại mang thêm một chai rượu vang ngon."

"Vâng!" Tiêu Mỹ Anh vội vàng gật đầu.

Tuy nàng đoán được một chút về suy nghĩ của Dương Hạo, nhưng nàng cũng không mở miệng.

Bởi vì theo Tiêu Mỹ Anh bây giờ, Dương Hạo nói gì làm gì cũng đúng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...