(Park gia: Phác gia)
Trong biệt thự, hội nghị vẫn tiếp tục.
Nhưng rất nhiều người đã rời khỏi phòng.
Bây giờ trong phòng, ngoại trừ trung niên ngồi chính giữa, thì chỉ còn lại hai người.
"Hội trưởng! Chỉ là một thương nhân người Hoa, chúng ta cần làm to chuyện như vậy ư?"
Mở miệng là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, tuổi tác khoảng tầm 30.
Âu phục phẳng phiu, giày da sáng bóng, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai nhã nhặn và chiếc kính mắt gọng vàng.
Quả thực là một mỹ nam.
Người này là Phác Đức Hiền. (Park Deok Hyun)
Là bộ trưởng bộ văn hóa của tập đoàn Lạc Thiên.
Mà tập đoàn Lạc Thiên, chính là một trong số mười tài phiệt lớn của Hàn Quốc đang quan tâm đến Dương Hạo, thực lực tài chính của nó tuyệt đối nằm trong top 10 ở Hàn Quốc.
Về phần vì sao hắn lại mở miệng nói như vậy.
Đó vì vì, bọn họ thông qua điều tra và hiểu được, vị Dương Hạo này tuy có thực lực hùng hậu, tài sản dưới cờ đã vượt quá nghìn tỷ.
Nhưng mà nói thật, tại địa bàn Hàn Quốc này, nghìn tỷ cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp độ tài phiệt đỉnh cấp như bọn họ mà thôi.
Giống như tập đoàn Lạc Thiên bọn họ.
Chủ yếu kinh doanh các nghiệp vụ như bán lẻ, thực phẩm, du lịch, giải trí, địa sản, tài chính, vân vân... có thể xếp vào top 500 xí nghiệp trên toàn cầu.
Mà công ty MS chỉ là một trong những công ty giải trí mà họ đứng sau ủng hộ.
Về phần vì sao Phác Đức Hiền lại mở miệng nói vậy.
Đó là vì hắn cảm thấy hội trưởng nhà mình chuyện bé xé ra to.
Một công ty MS mà thôi, một người Hoa muốn mua thì mua thôi.
Chỉ cần tập đoàn Lạc Thiên bọn họ muốn, chỉ cần bọn họ vận hành, thì một công ty như công ty MS sẽ chỉ còn một cái xác rỗng.
Dương Hạo kia muốn phát triển ở đây, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hắn hoàn toàn không hiểu được vì sao hội trưởng lại cần coi trọng như vậy.
Nhưng sau khi hắn hỏi xong, Phác Chính Kinh (Park Jung Kyung) ngồi ở chính giữa rốt cuộc cũng mở miệng.
"Các cậu thật sự đã điều tra rõ ràng bối cảnh của Dương Hạo rồi sao?" Phác Chính Kinh nói xong, khí thế vô hình kia liền đánh về phía hai người ngồi dưới.
"Ực ực..."
Cảm nhận được khí thế kinh khủng của hội trưởng, mặc kệ là Phác Đức Hiền vừa mở miệng hay là một người trung niên khác vẫn chưa mở miệng kia, tất cả đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Thật ra ba người ngồi đây đều là người một nhà.
Cũng là thành viên hạch tâm chân chính của tập đoàn Lạc Thiên.
Hội trưởng Phác Chính Kinh, chủ tịch tập đoàn Lạc Thiên, nắm giữ 55% cổ phần của tập đoàn.
Bộ trưởng bộ văn hóa Phác Đức Hiền, cháu trai của Phác Chính Kinh, vừa mới du học trở về không lâu, bởi vì quan hệ gia đình, nên mới vào tập đoàn Lạc Thiên mà đã leo lên chức bộ trưởng bộ văn hóa.
Về phần người đàn ông vẫn không lên tiếng kia, thì là giám đốc điều hành (CEO) của tập đoàn, cũng là cha của Phác Đức Hiền, em trai của Phác Chính Kinh, Phác Chính Thái.
"Đại ca, chẳng lẽ Dương Hạo kia còn có bối cảnh khác?"
Cuối cùng Phác Chính Thái cũng mở miệng.
Ông ta hiểu đại ca của mình.
Nếu đại ca không có lý do đầy đủ, thì sẽ không quan tâm đến một thương nhân người Hoa như vậy.
"Ừm!" Phác Chính Kinh khẽ gật đầu.
Hiện giờ trong phòng đều là người nhà, Phác Chính Kinh cũng không che giấu gì, nghiêm túc nói với Phác Đức Hiền: "Dương Hạo này không đơn giản như mặt ngoài đâu. Thông qua tin tức mới nhất từ nước Hoa, Dương Hạo này không chỉ quan hệ cực kỳ mật thiết với cục Quốc An, mà còn có quan hệ rất thân mật với gia tộc kia ở bên Nga.
"
"Một người có thể phát triển nhanh như vậy, mặc kệ là ngành giải trí hay là các ngành nghề khác, lại có thể là một người đơn giản sao? Bối cảnh và chỗ dựa phía sau lại tầm thường ư?"
"Nước Hoa bây giờ không phải nước Hoa trước kia, chỉ nhắc đến thương mại Chúng Hợp thôi, chúng ta đã không thể coi thường thân phận của tên này rồi."
"Chúng ta muốn thông qua tên này để mở thị trường nước Hoa, hiện giờ thị trường trong nước chúng ta đã bão hòa."
"Muốn Lạc Thiên tiến thêm một bước, nhất định phải mở rộng thị trường nước ngoài, nhất là nước Hoa."
"Đức Hiền, hai năm qua đều là cháu quản lý công ty giải trí, lần này giao cho cháu việc tiếp xúc với Dương Hạo."
"Thu hồi mấy thủ đoạn bẩn thỉu kia đi, đừng làm hỏng cơ hội hiếm có này."
Nói đến đây, ánh mắt của Phác Chính Kinh lại lóe sáng lạnh lẽo.
tuy Phác Đức Hiền là cháu trai của mình, nhưng nếu Phác Đức Hiền không làm ra công trạng gì, thân là hội trưởng của tập đoàn Lạc Thiên, hắn không ngại đưa đứa cháu này ra nước ngoài mấy năm.
"Vâng hội trưởng."
Cảm nhận được ý lạnh từ Phác Chính Kinh, Phác Đức Hiền cũng hiểu, mình không thể làm loạn.
Nói xong lại liếc nhìn người cha vẫn không lên tiếng của mình, rồi lại liếc nhìn Phác Chính Kinh ngồi ở chính giữa.
Phác Đức Hiền đứng dậy gật đầu một cái, rồi hiểu chuyện rời đi.
Bởi vì hắn biết, cha mình và bác mình còn có chuyện cần nói.
Mà Phác Chính Kinh nhìn bóng lưng Phác Đức Hiền rời đi, sau khi cửa phòng đóng lại, Phác Đức Hiền mới mở miệng nói: "Chính Thái, đừng trách tôi, Phác gia chúng ta chỉ có một đứa con trai là Đức Hiền. Nếu Đức Hiền không thay đổi, tôi thật sự không thể giao sản nghiệp này lại cho nó."
"Em hiểu đại ca!" Phác Chính Thái gật đầu một cái.
Nhưng biểu cảm của Phác Chính Thái vẫn không hề thay đổi.
Hừ!
Giao sản nghiệp cho con trai mình?
Tôi thấy anh muốn để cha con chúng tôi trải đường cho anh, sau đó để con gái anh kế vị mới đúng.
Hai người giao lưu ánh mắt vài lần.
Cuối cùng đều không nhắc đến chuyện này nữa.
Có thể trở thành tài phiệt đỉnh cấp ở Hàn Quốc.
Nội bộ gia tộc rắc rối phức tạp, người ngoài căn bản không thể tưởng tượng được.
Giống như hai anh em Phác Chính Kinh và Phác Chính Thái bây giờ.
Có điều, hai người đều không chọc thủng chuyện này.
Hiện giờ tập đoàn Lạc Thiên vẫn phát triển vững vàng, mà Phác Chính Kinh cũng đang tuổi tráng niên.
Muốn thay đổi triều đại, bây giờ vẫn còn sớm lắm.
Nhưng dù là vậy, Phác Chính Thái cũng sẽ không từ bỏ.
Bởi vì Phác gia bây giờ, đại ca của mình, cũng chính là Phác Chính Kinh, chỉ có hai đứa con gái.
Mà mình, thân là lão nhị Phác gia, lại có hai đứa con trai.
Con cả cũng chính là Phác Đức Hiền, đã chính thức tiếp nhận công việc của gia tộc.
Mà đứa thứ hai thì mặc dù nói là đang học đại học.
Nhưng thật ra mục đích thật sự của Phác Chính Thái là đưa đứa con thứ hai này lên vị trí gia chủ.
Về phần Phác Đức Hiền, mặc kệ là trong mắt Phác Chính Kinh hay là Phác Chính Thái, thì Phác Đức Hiền đều chỉ là một pháo hôi.
Chẳng qua là, bản thân Phác Đức Hiền không biết mà thôi.
Phác Đức Hiền bây giờ, đừng thấy hắn trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai.
Nhưng có thể nói là kế thừa tất cả thói hư tật xấu của các phụ nhị đại đỉnh cấp.
Nhưng đây là Hàn Quốc.
Thân là công tử nhà tài phiệt, không ai dám trêu vào Phác Đức Hiền.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?