"Tổ trưởng, tôi. . . tôi thật sự không nhớ rõ. Tôi . . . tôi chỉ nhớ hội trưởng nhìn vào tôi một chút, sau đó. . ."
Tiếp đó trí nhớ của Doãn Ân Tuệ khá mờ hồ, chỉ nhớ hội trưởng Dương rất mạnh.
Mạnh đến mức khiến nàng cảm thấy phía dưới của mình đến giờ vẫn còn chưa thích ứng.
Về phần hội trưởng nói gì với nàng, Doãn Ân Tuệ thật sự không nhớ rõ.
"Chết tiệt! Vậy còn cần cô làm gì?"
Thấy Doãn Ân Tuệ nói xong thì hơi xấu hổ, Thôi Nham tức giận muốn đưa tay tát Doãn Ân Tuệ.
Cũng may Lý Tại Nhân ngăn cản kịp thời, chặn tay của Thôi Nham, Doãn Ân Tuệ mới thoát được một cái tát.
"Được rồi! Tổ trưởng Thôi, xem ra vị hội trưởng kia cũng không dễ đối phó như vậy."
Lý Tại Nhân cũng đoán được gì đó từ biểu hiện ấp a ấp úng của Doãn Ân Tuệ.
"Sao lại nói vậy?" Thôi Nham hơi mê hoặc.
"Ân Tuệ sẽ không lừa chúng ta. Có lẽ cô ấy đã bị vị hội trưởng kia hạ thuốc rồi. Bằng không cô ấy sẽ không gặp chuyện này."
Lý Tại Nhân cho rằng biểu hiện của Doãn Ân Tuệ là do Dương Hạo sử dụng thủ đoạn mê hoặc nào đó với nàng.
Mà thủ đoạn này cũng khá thường thấy trong giới giải trí.
"Chết tiệt! Tên này cũng quá cẩn thận."
Nghe Lý Tại Nhân phân tích, Thôi Nham cũng ý thức được gì đó.
Hắn tức giận trợn mắt với Doãn Ân Tuệ, rất khó chịu nói: "Vậy bị tên này chơi không một vố à?"
"Vậy thì không hẳn!"
Nhìn Thôi Nham thở hổn hển, lại nhìn ánh mắt sợ hãi lẫn mê mang của Doãn Ân Tuệ.
Lý Tại Nhân cười thần bí nói: "Tổ trưởng Thôi, nếu hội trưởng của chúng ta thích chơi mấy trò này, vậy không phải vừa ý chúng ta sao! Chỉ cần hội trưởng không từ chối thiện ý của chúng ta, vậy đại biểu cho chúng ta đã thành công rồi."
Thôi Nham nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay của Lý Tại Nhân, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Lý Tại Nhân nói có lý.
Mặc kệ vị hội trưởng kia có mục đích gì khi đến đây.
Chỉ cần bọn họ đứng đội thành công.
Chỉ cần bị hội trưởng kia tiếp nhận thiện ý của họ.
Vậy chuyện còn lại, có liên quan gì đến họ chứ.
"Xin lỗi Ân Tuệ, là tôi sốt ruột!"
Thôi Nham tỉnh tảo lại, liền vỗ vỗ vai Doãn Ân Tuệ đang hơi sợ sệt, nói câu xin lỗi.
Mà thật ra Doãn Ân Tuệ cũng không phải người ngu.
Từ chuyện đơn giản này, nàng cũng có thể nhận ra, vị hội trưởng kia tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Chỉ cần nịnh nọt tốt vị hội trưởng này, mình không cần phải nhìn sắc mặt Lý Tại Nhân và Thôi Nham nữa.
"Không. . . không có gì."
Doãn Ân Tuệ đã quyết tâm, tuy vẻ mặt vẫn hơi sợ sệt như cũ, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tính mình nên làm gì để ôm chặt bắp đùi vị hội trưởng kia, để hắn thần hồn điên đảo.
Về phần bạn trai bây giờ của mình.
Chia tay, nhất định phải chia tay.
"Ân Tuệ! Tôi và tổ trưởng Thôi đi trước đây. Nơi này giao cho cô, mặc kệ thế nào thì cô đều phải hầu hạ hội trưởng cẩn thận, biết chưa?"
Thấy chuyện đã đến nước này, Lý Tại Nhân quyết định cùng Thôi Nham trở về công ty, báo cáo công việc hôm nay cho Kim Mãn Tú.
Về phần báo cáo với Kim Mãn Tú ra sao, hắn còn cần thảo luận với thôi Nham.
"Tổ trưởng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ hội trưởng."
Doãn Ân Tuệ thấy Lý Tại Nhân giả mù sa mưa, thầm nghĩ: Dù anh không nói thì tôi cũng biết phải hầu hạ hội trưởng.
"Vậy được rồi! Chúng tôi đi trước đây."
Thấy chuyện này đã xong, Lý Tại Nhân liếc mắt ra hiệu với Thôi Nham.
Mà Thôi Nham cũng hiểu ý, lấy một tấm chi phiếu ra, nhét vào tay Doãn Ân Tuệ rồi nói: "Đây là chút lòng thành, chờ chuyện thành công, tôi và tổ trưởng Lý tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô."
"Tổ trưởng, không cần, đây là chuyện tôi phải làm." Doãn Ân Tuệ cũng không nhận tấm chi phiếu kia, trái lại còn đẩy về cho Thôi Nham.
Tuy tấm chi phiếu này rất có sức hấp dẫn, nhưng Doãn Ân Tuệ tất nhiên sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy.
"Cầm lấy đi! Đây là cô nên nhận được, tôi và tổ trưởng Lý còn có chuyện, không nói nữa."
Đều là hồ ly ngàn năm.
Thôi Nham và Doãn Ân Tuệ xô đẩy mấy lần, cuối cùng Doãn Ân Tuệ vẫn nhận lấy phần thù lao này.
Mà Lý Tại Nhân và Thôi Nham cũng hài lòng rời khỏi khách sạn.
Nhìn cánh cửa phòng khép lại.
Doãn Ân Tuệ lại nhìn tâm chi phiếu trị giá 10 triệu Won trong tay, khóe miệng viết đầy khinh thường.
10 triệu Won, quy đổi ra NDT thì chỉ khoảng 50. 000 NDT.
Có lẽ khoản tiền này là không nhỏ với người bình thường.
Nhưng người vừa rồi chính là hội trưởng đấy.
Không nể mặt nàng thì cũng phải nể mặt hội trưởng chứ, sao lại keo kiệt như vậy.
"Hừ! Chờ tôi ôm đùi hội trưởng, tôi xem hai người còn dám đối xử với tôi như vậy không."
Doãn Ân Tuệ nói xong, lại nhìn mái tóc xốc xếch của mình trong gương, cùng với bờ môi sưng đỏ.
Nghĩ hai tổ trưởng Lý Thôi đã rời đi.
Doãn Ân Tuệ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nếu bây giờ mình đã là nhân viên chuyên môn tiếp đãi hội trưởng Dương Hạo, như vậy bây giờ mình đi lên lầu tìm hội trưởng cũng không có vấn đề gì nhỉ.
Nghĩ đến đây.
Khuôn mặt Doãn Ân Tuệ tràn đầy thần thái phơi phới.
Cũng không đoái hài đến chỗ sưng ê ẩm khó chịu kia, vội vã rời khỏi phòng của mình.
Về phần Doãn Ân Tuệ đi đâu.
Đương nhiên là đến trung tâm thương mại gần đây, trang điểm cho bản thân thật tốt.
Dù sao tất chân của nàng cũng không còn rồi.
Thậm chí là... đã ướt.
Nàng phải sửa sang lại bản thân, rồi mới đi ôm bắp đùi hội trưởng Dương Hạo.
Về phần chi phí.
Không phải vừa mới nhận được 10 triệu Won sao, vừa hay có thể tiêu phí.
Hai người Lý Thôi rời đi.
Doãn Ân Tuệ cũng đi.
Hiện giờ tất cả mọi người đều có hành động của riêng mình.
Nhưng so với hành động của họ.
Thật ra lần này Dương Hạo đến đây, hắn để ý nhất không phải là Kim Mãn Tú đang ngồi trong công ty MS.
Mà là tài phiệt đứng ở phía sau.
"Tôi biết rồi."
Trong một khu nhà cao cấp.
Mấy người trung niên ngồi quanh bàn, giống như đang họp thảo luận gì đó.
Mãi đến khi người ngồi giữa cúp điện thoại.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng mới sống động hơn chút.
"Dương Hạo kia cũng rất vững vàng, vậy mà không đi thẳng đến công ty MS."
"Tên này đang chơi đòn tâm lý với chúng ta mà thôi."
Trung niên vừa cúp máy chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đối với trò vặt của Dương Hạo, hắn hoàn toàn có thể nhận ra ý đồ của Dương Hạo.
"Hội trưởng! Cần đưa tên đó đến đây không?"
Trung niên đầu bóng vừa mở miệng, thấy hội trưởng nói vậy thì đề nghị đưa Dương Hạo đến đây.
Trung niên ngồi giữa khoát tay, lạnh nhạt nói: "Không vội! Kim Mãn Tú sẽ đưa tên đó đến thôi. Chúng ta chỉ cần nghĩ biện pháp cướp lấy càng nhiều lợi ích từ trong tay tên này là được rồi."
"Vâng hội trưởng!"
Mọi người thấy hội trưởng nói vậy, người khác cũng không dám mở miệng nói gì nữa.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?