🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 832: Dương Hạo bình tĩnh

Nhìn biểu cảm của hai người, Lâm Mạt Mạt đưa tay che trán, vẻ mặt chán chả buồn nói: "Cũng không biết là hai người nghĩ thoáng hay là quá tin tự với bản thân. Từ lúc chúng ta rời khỏi sân bay, thì đã có người nhìn chằm chằm vào chúng ta rồi."

"Là người nào?" Dương Hạo khôi phục rất nhanh, hắn cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.

"Tạm thời không rõ! Những chắc hẳn không phải sát thủ."

Lâm Mạt Mạt thông qua kinh nghiệm nhiều năm, có thể phân tích được những người kia tuyệt đối không phải sát thủ.

Nhưng về phần là loại người nào, Lâm Mạt Mạt tạm thời không biết được.

"Có lẽ là đám tài phiệt kia! Dù sao hành trình này cũng không phải bí mật gì."

Dương Hạo chỉ hơi phân tích là đã hiểu ra.

Đã không phải sát thủ, vậy tám phần là những tài phiệt cảm thấy hứng thú với mình.

Về phần tại sao Dương Hạo không hoài nghi đến công ty MS, đó là bởi vì căn bản không cần thiết.

"Cần xử lý không?" Thấy Dương Hạo sờ cằm suy tư, tiểu ác ma loli đã lấy ra một thanh đao hồ điệp sắc bén lấp lóe hàn quang.

"Khụ khụ, đại tiểu thư của tôi, nơi này là Hàn Quốc, em không thể khiêm tốn một chút à?"

Dương Hạo hết ý kiến.

Tiểu loli này, ở trong nước có mình bao bọc nàng, nhưng cũng không dám làm loạn.

Bây giờ là ở nước ngoài, Dương Hạo càng không dám để nàng làm loạn.

"Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu loli Lâm Mạt Mạt trợn mắt nhìn Dương Hạo một chút.

"Bọn họ muốn quan sát thì cứ để họ quan sát thôi! Có lẽ chờ chúng ta xử lý nội bộ công ty MS xong, thì đám người này sẽ chủ động liên hệ với chúng ta thôi."

Dương Hạo cũng không quá quan tâm đến đám người này.

Chỉ cần không phải sát thủ.

Đám tài phiệt kia chỉ tìm mình để cầu lợi ích mà thôi.

Dù sao một đại gia có thể thu mua công ty MS của Hàn Quốc, những tài phiệt kia không hứng thú mới lạ.

"Chủ nhân, vậy chúng ta làm gì bây giờ?"

So với Dương Hạo bình tĩnh, Tiêu Mỹ Anh lại hơi lo lắng.

Nếu như người khác chỉ hiểu rõ tài phiệt thông qua phim ảnh và internet, vậy thì Tiêu Mỹ Anh đã sinh hoạt ở đây gần 10 năm, đồng thời cũng trải qua một mặt xấu xí của tài phiệt.

"Không cần, cũng không cần sợ hãi. Lần này anh đến đây, cũng không phải chỉ có hai người đi theo đâu."

Dương Hạo vuốt ve khuôn mặt bất an của Tiêu Mỹ Anh.

Mà lời nói của hắn cũng làm Tiêu Mỹ Anh và Lâm Mạt Mạt nghĩ đến gì đó.

"Ông chú, ý chú là. . ."

Không chờ Lâm Mạt Mạt nói xong, Dương Hạo liền gật đầu nói: "Không sai. Nhưng họ chỉ có thể âm thầm bảo vệ chúng ta. Dù sao đối với cục Quốc An mà nói, lần này anh chỉ đến đây để làm ăn. Trên mặt nổi thì họ không thể trợ giúp được gì."

Dương Hạo nói không sai.

Lần này cục Quốc An cũng sắp xếp người âm thầm trợ giúp Dương Hạo, đây là nể mặt Dương Hạo.

Lần hợp tác với Kim Đái San và Từ Băng Băng vô cùng thành công.

Khiến cho cao tầng của nước Hoa rất hài lòng với cách làm của Dương Hạo.

Cho nên mới để cục Quốc An âm thầm trợ giúp Dương Hạo.

"Được rồi! Xem ra là em quá nhạy cảm. Bảo sao lại có hai nhóm người đang theo dõi chúng ta."

Lâm Mạt Mạt còn đang buồn bực vì sao lại có hai nhóm người nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.

Ban đầu nàng cho rằng là hai tổ chức khác nhau.

Nhưng nghe Dương Hạo nói xong thì nàng đã hiểu.

Một đám là tài phiệt, một đám khác ẩn giấu sâu hơn, chuyên nghiệp hơn đám người kia, chắc hẳn là người của cục Quốc An đến để bảo vệ ông chú nhà mình.

"Em cứ yên tâm thoải mái nghỉ phép với anh là được. Dao của em, tốt nhất là cất kỹ đi. Đúng rồi, trang bị của em anh đã gửi chỗ cục Quốc An, nên em đừng nghĩ nữa."

Nghĩ đến bộ trang bị cha hack ban thưởng cho Lâm Mạt Mạt, Dương Hạo sợ cô nàng này làm loạn, cho nên đã đưa cho cục Quốc An đảm bảo.

"Hừ! Em không phải chỉ lo cho anh thôi sao!"

Lâm Mạt Mạt tức giận lườm Dương Hạo một cái.

Thật ra Lâm Mạt Mạt đã phát hiện Dương Hạo tịch thu trang bị của mình rồi.

Tuy hơi khó chịu, nhưng đây là Dương Hạo biến tướng bảo vệ mình, Lâm Mạt Mạt cũng an tâm tiếp nhận.

"Ha ha!" Dương Hạo cũng đã quen với cái lườm của Lâm Mạt Mạt, hắn nhếch miệng mỉm cười, tiếp đó bỗng nhiên bế Lâm Mạt Mạt lên, nói: "Đừng nghĩ mấy thứ vô dụng đó nữa! Ông chú của em đang rất nóng đây. . ."

"A. . . !" Một tiếng kêu to đầy duyên dáng.

Lâm Mạt Mạt liều mạng giãy giụa, thở phì phò nói với Dương Hạo: "Chú chính là con trâu. Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc này. Còn nữa, anh vừa đụng vào người phụ nữ kia, không tắm rửa thì đừng hòng chạm vào em."

Khá lắm.

Tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt này còn thích sạch sẽ.

Mà bầu không khí thay đổi đột ngột này, khiến Tiêu Mỹ Anh đang lo lắng cũng yên tâm hơn.

Nhất là nghĩ đến chủ nhân nhà mình còn đang nóng, nàng cũng bắt đầu nóng lên.

Mà Dương Hạo thì không thèm để ý đến tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt giãy giụa.

Với thực lực cấp Tông Sư của hắn, loại như Lâm Mạt Mạt, hắn có thể một đánh mười.

"Tắm rửa, không có vấn đề! Mỹ Anh, đi xả nước tắm đi."

"Vâng chủ nhân." Tiêu Mỹ Anh tất nhiên biết chuyện sắp diễn ra.

Nhưng trong lòng Tiêu Mỹ Anh lại tràn ngập chờ mong, không cần Dương Hạo ra lệnh, nàng cũng rất tình nguyện đi xả nước tắm.

"Con trâu đáng chết này, anh giày vò chết em đi!"

Lâm Mạt Mạt khóc không ra nước mắt, bị Dương Hạo cười xấu xa ôm vào phòng tắm.

Tất nhiên, Tiêu Mỹ Anh rất chủ động, nhiệt tình cầm một ít quần áo cần thay đi vào phòng tắm.

Mà so với Dương Hạo không để ý chuyện gì ở trong lòng.

Hai người Lý Tại Nhân và Thôi Nham thì lại khác, họ cũng không rời đi ngay.

Trái lại còn cùng Doãn Ân Tuệ tiến vào gian phòng của nàng ở khách sạn.

"Ân Tuệ, vị hội trưởng kia đã nói gì với cô khi ở trên xe?"

Thái độ của Lý Tại Nhân hiện giờ với Doãn Ân Tuệ đã tốt hơn nhiều so với lúc trước.

Tuy biết rõ Doãn Ân Tuệ tạm thời còn không thể leo lên người Dương Hạo.

Nhưng mà nàng đã có hành vi thân mật với Dương Hạo, vậy đại biểu Doãn Ân Tuệ bây giờ đã là người của Dương Hạo.

Cho nên Lý Tại Nhân giờ dù đang vội, thì vẫn thận trọng hỏi Doãn Ân Tuệ.

Nhưng để hai người Lý Tại Nhân và Thôi Nham trợn tròn mắt là, Doãn Ân Tuệ chỉ xoa xoa huyệt thái dương của mình, vẻ mặt mê mang, cau mày giải thích: "Hai vị tổ trưởng, tôi. . . tôi cũng không nhớ rõ lắm."

"Cái gì?" Lý Tại Nhân rất sững sờ với câu trả lời của Doãn Ân Tuệ.

Đồng thời Thôi Nham cũng vội vàng tiến lên ấn vai đẹp của Doãn Ân Tuệ, lo lắng hỏi: "Cái gì gọi là không nhớ rõ? Đầu óc cô bị chó ăn rồi à? Chút chuyện này mà cũng không nhớ được? Tức chết tôi rồi, chẳng lẽ cô chỉ biết ăn chuối tiêu của hội trưởng thôi à?"

Cũng không thể trách Thôi Nham sốt ruột.

Trên xe gần nửa tiếng, mà mới trôi qua bao lâu đã không nhớ rõ rồi?

Đổi lại là người nào, người đó cũng sẽ tức giận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...