🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 822: Tiểu bạch hoa đố kị, Âu tỷ cắt ngang

Cảm nhận được sự dịu dàng của Dương Hạo, Trần Nhược Hàm lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng nghĩ đến lời nói của mẹ mình, khuôn mặt vốn hạnh phúc của Trần Nhược Hàm lại trở lên rầu rĩ, mở miệng: "Anh. . . tối nay anh sẽ ở lại với em sao?"

Thấy Trần Nhược Hàm rầu rĩ, và ánh mắt chờ mong của nàng, Dương Hạo lại cười dịu dàng nói: "Tất nhiên."

"Đi thôi, đến phòng của em. Mấy hôm nay quá bận, đang định nhờ Âu tỷ nới lỏng xương cốt đây!"

"A!" Tiểu bạch hoa vốn đang vui vẻ, lại nghe thấy Dương Hạo nói muốn đổ xăng cho mẹ mình thì miệng nhỏ lại trề ra.

Thật ra tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm không phải không cảm giác được quan hệ của mẹ mình và ông chú nhà mình.

Nhưng từ lúc nhìn thấy rất nhiều bà chị gái vây quanh ông chú nhà mình.

Trần Nhược Hàm cũng đã nghĩ thoáng rồi.

Nghĩ đến những luyện tập sinh và nghệ sĩ khác trong công ty.

Lại nghĩ đến đám bạn bè trong trường suốt ngày tưởng tượng tìm được đại gia của mình.

Trần Nhược Hàm lập tức cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.

Tuy không thể nhận được một tình yêu trọn vẹn từ ông chú nhà mình, nhưng nhìn từ một mặt khác, Trần Nhược Hàm bây giờ đã sống một cuộc đời mà bao người mơ ước rồi.

"Mẹ! Mẹ xem ai đến này!"

Trần Nhược Hàm đưa Dương Hạo trở về căn phòng xa hoa của hai mẹ con, liền không nhịn được mà gọi mẹ của nàng.

"Ai đến? Tiểu Dương?"

Trần Hải Âu mới ra khỏi phòng tắm, không ngờ Dương Hạo lại đến vào giờ này.

Thấy Dương Hạo đang trợn tròn mắt nhìn mình, Âu tỷ của chúng ta lập tức chuyển từ kinh ngạc sang vui vẻ và mừng rỡ.

"Xin lỗi chị Âu! Muộn như vậy còn qua!"

Dương Hạo không ngờ mình đến rất đúng lúc.

Nhìn đôi bóng trắng như tuyết dưới lớp khăn tắm kia của Âu tỷ, Dương Hạo vô thức nuốt nước miếng một cái.

"Nào có! Nhược Hàm, mau tìm dép cho Tiểu Dương! Mẹ đi thay quần áo."

Trần Hải Âu tất nhiên cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược của Dương Hạo, nhưng nghĩ đến con gái mình còn ở đây, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vội vã xoay người đi thay quần áo.

"Chú ăn cơm chưa?"

Trần Hải Âu cũng rất ngoan ngoãn, cầm một đôi dép lê cho Dương Hạo xong, còn quan tâm hỏi Dương Hạo đã ăn chưa.

"Ăn rồi, chỉ đến đây thả lỏng một chút thôi! Mấy ngày này quá mệt mỏi!"

Dương Hạo vẫn rất tự nhiên, hưởng thụ tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm phục vụ thay dẹp.

Sau khi Trần Nhược Hàm thay dép cho Dương Hạo, lại cất giày da của hắn đi.

Dương Hạo cũng không để ý hình tượng, trực tiếp ngồi xuống sô pha mềm mại.

"Nhược Hàm, đã quen với nơi này chưa?"

Dương Hạo quét mắt nhìn gian phòng khách sạn không tệ này.

"Rất tốt!" Trần Nhược Hàm cũng không cảm thấy có gì không quen.

Khách sạn ba sao, gian phòng cao cấp nhất.

Tuy không thoải mái bằng nhà mình, nhưng trình độ xa hoa cũng không kém.

"Vậy thì tốt!" Dương Hạo gật đầu một cái.

Thật ra Dương Hạo muốn chuẩn bị khách sạn năm sao cho các nhân viên và nghệ sĩ của các công ty đến giúp đỡ.

Nhưng không biết vì sao gần công ty MS lại có một khách sạn ba sao khá tốt.

Mà các nàng cũng chỉ ở đây một thời gian ngắn.

Cho nên vì thuận tiện, cuối cùng vẫn chọn đặt bao cả khách sạn ba sao này.

Không sai, chính là bao hết cả khách sạn.

Tính sơ cũng bao hết một tháng.

"Nghe nói anh muốn đi Hàn Quốc?"

"Ừm, có chuyện gì sao?" Dương Hạo nhìn tiểu bạch hoa chui vào ngực mình, hắn cũng thuận thế ôm nàng vào lòng: "Có thể đưa em đi cùng không nha.

. ."

Tiểu bạch hoa mặt đầy khát vọng.

Dù sao cũng đã quen với 419 của Dương Hạo, thời gian dài không luyện tập, tiểu bạch hoa lại còn trẻ như vậy, nào chịu được chứ.

"E rằng lần này không được!"

Dương Hạo cũng không chiều Trần Nhược Hàm như trước kia, mặc dù tay vẫn không dừng lại, nhưng Dương Hạo vẫn lắc đầu một cái.

"Vì sao nha??"

Tiểu bạch hoa thấy Dương Hạo phản đối, cảm nhận được phản ứng nguyên thủy nhất của cơ thể, đôi mắt đã xuất hiện sương mù viết đầy không tình nguyện.

"Ngoan, ở nhà đi! Lần này là đi làm việc, hơn nữa bên kia rất nguy hiểm. Em ở nhà phối hợp với mọi người là được rồi!"

Dương Hạo vẫn kiên trì ý kiến của mình, cũng không vì tiểu bạch hoa chủ động mà thay đổi.

"Nguy hiểm? Bên kia rất nguy hiểm sao?"

Tiểu bạch hoa thấy mình chủ động cũng không có tác dụng gì, nhưng nàng cũng không tỏ thái độ gì, trái lại còn lo lắng khi nghe Dương Hạo nói câu rất nguy hiểm.

"Bình thường, có lẽ sẽ phải đấu đá với tài phiệt bên đó. Em cũng xem phim Hàn rồi đấy, cho nên anh không định dẫn quá nhiều người qua đó."

"A, ra là vậy!" Trần Nhược Hàm thấy Dương Hạo nhắc đến những tài phiệt kia, nàng thường xuyên xem phim Hàn nên cũng liên tưởng đến vài thứ.

"Vậy anh có thể gặp nguy hiểm không nha? Lâm Mạt Mạt kia đi theo cũng không sao chứ?"

Tuy đã từ bỏ ý nghĩ của mình, nhưng tiểu bạch hoa vẫn lo lắng cho Dương Hạo.

Tất nhiên đây chỉ là thứ nhất.

Chủ yếu là Trần Nhược Hàm nghĩ đến tiểu loli tầm tuổi mình đi theo Dương Hạo đến công ty hôm nay, tiểu bạch hoa vẫn có rất nhiều điều không hiểu.

"Ha ha." Dương Hạo thấy biểu cảm của Lâm Mạt Mạt thì bật cười.

Xem ra tiểu nha đầu này mở miệng đòi hỏi, nhất định là có quan hệ với tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt rồi.

Nghĩ đến đây, Dương Hạo rút bàn tay đang nghịch bóng, sờ sờ lên chiếc mũi tinh xảo của nàng, lại nói gì đó bên tai nàng.

Mà theo Dương Hạo nói không ngừng, đôi mắt tràn ngập sương mù của Trần Nhược Hàm cũng không ngừng biến hóa.

Đến cuối cùng.

"Cái gì? Cô ấy lại là. . ."

"Xuỵt!" Dương Hạo thấy dáng vẻ khiếp sợ của Trần Nhược Hàm, lập tức đưa tay đặt lên miệng của nàng, sau đó mới nói nhỏ với nàng: "Thân phận của Lâm Mạt Mạt rất đặc thù, em đừng nói với những người khác!"

"Vâng!" Thấy thái độ nghiêm túc của Dương Hạo, Trần Nhược Hàm vội vàng gật đầu.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ, tiểu loli mặc váy JK ngậm kẹo mút, có dáng người và dung mạo không thua kém gì mình kia, lại là một sát thủ.

Trời ạ!

Chẳng trái tiểu loli kia có thể đi theo Dương Hạo qua Hàn Quốc.

"Khụ khụ."

Trong lúc Trần Nhược Hàm đang khiếp sợ không thôi, Âu tỷ vừa thay quần áo và đi ra, đột nhiên ho nhẹ vài tiếng.

"Mẹ!"

Nghe thấy tiếng của mẹ mình, Trần Nhược Hàm vẫn luôn để Dương Hạo chơi bóng lập tức đỏ mặt, tiếp đó thẹn thùng chạy ra khỏi ma trảo của Dương Hạo, đi đến bên cạnh mẹ mình.

"Tiểu Dương rất mệt mỏi, con đừng nghịch!"

Thật ra Trần Hải Âu cũng rất rầu rĩ.

Con gái và con rể đang nghiên cứu vật lý học trên sô pha, mình cắt ngang cũng không được, không cắt ngang cũng không tốt.

Thế nhưng nghĩ đến lát nữa mình còn phải mát xa đổ xăng cho Dương Hạo, cộng thêm bộ sườn xám và tất đen mình cố tình thay vào.

Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình mẹ.

Cho nên Trần Hải Âu mới cắt ngang chuyện tốt của con gái mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...