"Tôi đương nhiên sẽ cẩn thận tìm hiểu 'sâu' hơn về cô!"
Nếu Lưu Di Nhiên đã thể hiện rõ ràng như vậy.
Lắng nghe tiếng lòng cũng đã xác nhận chuyện này.
Vậy Dương Hạo cảm thấy mình cũng không cần giả bộ nữa.
"Anh Hạo, vậy không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác, cũng để anh có thể tìm hiểu sâu hơn về tôi, được không?"
Đã đặt tiền cược, Lưu Di Nhiên giờ cũng không giả bộ nữa.
Hai người vốn ngồi đối diện nhau, giờ đã ngồi sát lại với nhau.
Có điều, lúc Lưu Di Nhiên định đổi chiến trường.
Dương Hạo lại nói nhỏ bên tai nàng: "Nơi này rất tốt, tôi thích hoàn cảnh ở đây."
"Nhưng . . . ô . . . ưm. . ."
Không còn nhưng nhị gì cả.
Lưu Di Nhiên còn chưa nói xong, thì đã không nói nên lời.
Bởi vì nàng không biết.
Quán cà phê, sẽ tăng buff cho Dương tổng của chúng ta. . . .
Đinh!
Kiểm tra thấy kí chủ phát sinh quan hệ thân mật với Lưu Di Nhiên.
Tiến vào trình tự xử lý. . .
Tên: Lưu Di Nhiên.
Tuổi: 26.
Tố chất tổng hợp: 89 điểm.
Chú: Bởi vì số lượng NPC vượt quá 5 người. . .
Kiểm tra thấy Lưu Di Nhiên phù hợp tiêu chuẩn chuyển hóa thành Boss tiểu.
Có chuyển hóa không?
Chú: Boss tiểu mỗi tuần có thể nhận nhiệm vụ một lần, có thể tạo ra nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Có!
Dương Hạo lựa chọn mà không hề do dự.
Mặc dù hơi tiếc nuối khi Lưu Di Nhiên không thể trở thành NPC số 12 của mình.
Nhưng là Boss tiểu thì Dương Hạo cũng đã rất hài lòng.
Dù sao người ta cũng cầm theo 10% cổ phần Byte Dance đến để giao lưu 'sâu' với mình.
Boss tiểu Lưu Di Nhiên chính thức online!
Ban thưởng: Tài chính riêng: 199 triệu NDT!
Ban thưởng riêng cho kí chủ: Điểm thuộc tính x20.
"Anh Hạo, chúng ta chuyển qua nơi khác được không?"
Lưu Di Nhiên không biết mình đã bị khai thác sâu đến mấy lần, chỉ biết run chân sửa sang lại đôi tất đen đã rách nát.
Mặc dù biết mình đã đặt tiền cược.
Nhưng nàng không ngờ Dương Hạo sẽ cướp lấy tiền cược quý báu nhất của mình ở quán cà phê này.
Nàng không nhớ rõ nhân viên phục vụ đã đến gõ cửa bao nhiêu lần nữa.
Hiện giờ Lưu Di Nhiên chỉ cảm thấy mình sắp chết vì xấu hổ.
"Cũng được! Tôi còn rất nhiều chỗ không hiểu về Byte Dance, chuyển sang nơi cũng tiện hơn nhiều."
Dương Hạo thấy Lưu Di Nhiên nằm xụi lơ trên bàn cà phê, mặc dù mình còn chưa thỏa mãn, nhưng dù sao đây cũng không phải quán cà phê của mình và Tuyết Như.
Nếu chơi tiếp, có lẽ người ta sẽ báo cảnh sát.
Nhưng cũng may, quán cà phê Lưu Di Nhiên chọn thuộc về quán cà phê cao cấp.
Hơn nữa người ta vừa nhìn đã biết Dương Hạo và Lưu Di Nhiên là tồn tại có địa vị cao.
Tuy chuyện vừa rồi sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đến việc kinh doanh của người ta.
Nhưng dưới năng lực tiền giấy của Dương Hạo, cuối cùng người ta cũng không nói gì.
Ma Đô.
Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
"Tha cho em đi, em thật sự không chịu được nữa rồi. . . !"
Giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng.
Lưu Di Nhiên suy yếu vô lực, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn và e ngại.
Đây mới là lần đầu tiên mình 'báo cáo công việc' với lãnh đạo mà thôi.
Vị lãnh đạo này không biết thương tiếc mình chút nào.
Nhất định phải ép khô tài liệu của mình, vậy mà vẫn còn có loại cảm giác không chịu buông tha.
"Phù!"
Thấy Lưu Di Nhiên cầu xin tha thứ, Dương Hạo biết.
Nếu như chơi tiếp có lẽ sẽ xảy ra án mạng, dứt khoát buông tha cho Lưu Di Nhiên, nói: "Chuyện bên công ty MS, em để người khác xử lý là được. Hiện giờ tôi sẽ để em làm thư ký phòng tổng tài của của Byte Dance. Em có thể đại diện cho tôi để trở về Byte Dance và xử lý các thủ tục liên quan."
"Thật sao?"
Lưu Di Nhiên vừa rồi còn suy yếu, nghe Dương Hạo nói thăng chức cho mình lên làm thư ký văn phòng tổng tài thì lập tức nhào vào trong ngực Dương Hạo, không để ý đến cặp đùi đẹp đang run rẩy của mình, chỉ muốn xác nhận lại xem mình có đang nằm mơ hay không.
Thư ký văn phòng tổng tài.
Đừng thấy chỉ là thư ký.
Nhưng mà là thư ký của tổng tài.
Trừ vị boss Dương Hạo chưa từng thò đầu ra này, thì hoàn toàn có thể nói là chức vụ có quyền lực cao trong công ty.
"Ừm! Em muốn thay đổi những mặt tối trong nội bộ công ty đúng không? Vậy thì giao cho em! Trừ họ Trương kia ra, những người còn lại thì mặc kệ là ai, em đều có thể thay mặt anh và xử lý, dù là đuổi luôn cũng được."
Dương Hạo đã ban Thượng Phương Bảo Kiếm cho Lưu Di Nhiên.
"Em yêu anh chết mất."
Lưu Di Nhiên biết mình đã thành công.
Ván cược này đã thay đổi cuộc đời của nàng.
"Ha ha!" Thấy Lưu Di Nhiên lại quấn lấy mình, Dương Hạo mỉm cười.
Cũng là con gà mà còn nghiện chơi.
"Bên Trương Minh thì em phải nhìn kỹ vào, nếu tên đó dám làm khó dễ em, em cứ gọi điện thoại cho tôi!"
"Vâng, em biết rồi!"
Lưu Di Nhiên hạnh phúc rúc vào ngực Dương Hạo.
Quả nhiên muốn phấn đấu, thì nhất định phải được tổng tài tin tưởng 'sâu' hơn.
Thấy đấy.
Lưu Di Nhiên một bước lên trời rồi kìa.
Nhất là khi Dương Hạo gọi điện thoại cho phòng nhân sự của Byte Dance, thông báo bổ nhiệm Lưu Di Nhiên làm thư ký văn phòng tổng tài xong.
Lưu Di Nhiên cũng không đoái hoài đến việc mình có chịu được hay không nữa.
Lại bắt đầu tiến hành 'báo cáo công tác' với Dương Hạo.
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên: Lưu Di Nhiên dã vọng!
Ban thưởng: 10% cổ phần Byte Dance.
Ban thưởng: Điểm thuộc tính x5.
Nice!
Nhìn Lưu Di Nhiên đã hôn mê, Dương Hạo không ngờ mình lại hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên này nhanh như vậy.
Nhưng thời gian vẫn còn sớm.
Dương Hạo cũng chưa thấy hết mệt.
Nghĩ đến còn Âu tỷ đang chờ mình đổ xăng.
Và cả Phùng Mạt Lỵ muốn đọc kịch bản thâu đêm với mình.
Xem ra, mình cũng nên đi tìm Âu tỷ để thư giãn một tí.
Nghĩ là làm.
Tất nhiên, Dương Hạo cũng không vô tình.
Hắn vẫn thu xếp tốt cho Lưu Di Nhiên, sau đó lại đi tắm rửa một cái.
Cuối cùng dặn dò quản gia ở khách sạn xong, Dương Hạo mới rời khỏi khách sạn năm sao này.
Khi Dương Hạo xuất hiện lần nữa.
Hắn đã đến khách sạn ba sao mà công ty sắp xếp cho mấy người Âu tỷ và tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm.
"Chú! Em còn tưởng rằng hôm nay chú không trở về nữa!"
Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm mặc quần đùi áo thun mát mẻ, rất có phong cách thiếu nữ, nàng vốn cho rằng tối nay Dương Hạo sẽ không trở về.
Thế nhưng ai ngờ, trời tối không lâu thì Dương Hạo đã xuất hiện trong phòng của họ.
"Bàn chuyện xong thì tự nhiên phải về rồi!" Dương Hạo sờ lên đầu tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm.
Nha đầu này, xem ra cũng nhớ mình rồi.
Thật ra mỗi lần Dương Hạo nhìn thấy tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm thì hắn sẽ nhớ đến một tiểu bạch hoa khác ở nhà mình.
À không, là tiểu ác ma Lâm Mạt Mạt.
Hai người thật sự có nhiều mặt giống nhau.
Chỉ là một người là sinh viên, mà một người là sát thủ.
Nhìn như đều là loli, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?