🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 818: Cô nàng đeo kính muốn tiến bộ? Nhất định phải cho cơ hội

"Dương tổng, Dương tổng."

Khi Dương Hạo đang nghĩ, nghỉ ngơi một lát rồi tìm Âu tỷ đổ xăng, bỗng nhiên có âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.

Dương Hạo nhìn lại.

Chỉ thấy nơi cửa phòng hợp, Lưu Di Nhiên đang đuổi theo mình.

Cô nàng đeo kính này có chuyện tìm mình?

Không chỉ Dương Hạo nghi hoạch.

Mà mấy cô gái khác đang đi ra phòng họp cũng nhìn Lưu Di Nhiên với vẻ hoài nghi.

Theo Lưu Di Nhiên chạy chậm đến trước người Dương Hạo, Dương Hạo cũng mở miệng hỏi dò: "Có chuyện gì vậy?"

"Dương tổng, xin lỗi, cuộc họp đã kết thúc còn làm phiền ngài!" Lưu Di Nhiên đi đến trước mặt Dương Hạo, nói xong còn cúi người với Dương Hạo.

Mà Dương Hạo cũng không để ý, lại mở miệng nói: "Cô có chuyện gì cứ nói thẳng."

Lưu Di Nhiên thấy Dương Hạo không có thái độ phản cảm thì cũng yên tâm, cười áy náy với Dương Hạo rồi nói: "Dương tổng, là thế này, bởi vì hiện giờ ngài là cổ đông lớn nhất của Byte Dance chúng ta, nhưng Byte Dance vẫn chưa nhận được mệnh lệnh gì từ Dương tổng ngài, cho nên lần này công ty cử tôi đến đây, không chỉ để phối hợp với Dương tổng, mà còn muốn báo cáo với Dương tổng về tình của Byte Dance, cũng xin chỉ thị của ngài về Byte Dance."

Thì ra là như vậy.

Nghe Lưu Di Nhiên nói xong, Dương Hạo cũng hiểu.

Xem ra vị Boss Trương Minh của Byte Dance kia cũng không ngồi yên được nữa rồi.

Cùng lúc đó, mấy cô gái khác thấy Lưu Di Nhiên chỉ nói chuyện công việc, tất cả đều thầm thở phào một hơi.

Nhất là Phùng Mạt Lỵ, Tiêu Mỹ Anh và Hạ Tuyết, tất cả đều không nhịn được mà liếc nhau một cái.

Ngay sau đó tất cả đều nhìn thấy ý cười trong mắt nhau.

Thật là, họ nghĩ cái gì vậy chứ, chỉ là nói chuyện công việc mà thôi.

"Ừm, cũng được! Vậy chúng ta trở về phòng họp rồi nói đi!"

Dương Hạo suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định xử lý công việc trước.

Về phần cuộc hẹn buổi tối với Âu tỷ, và bàn kịch bản thâu đêm với Phùng Mạt Lỵ. . . cứ xử lý công việc xong rồi tính.

"Dương tổng!" Thấy Dương Hạo đồng ý sảng khoái như vậy, Lưu Di Nhiên đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại hơi xoắn xuýt nói: 'Dương tổng. . ."

"Sao?" Dương Hạo chớp mắt, không biết cô nàng đeo kính này muốn nói gì.

"Dương tổng, tôi biết một quán cà phê không tệ ở gần đây, mà ngài cũng mệt rồi, không bằng chúng ta qua đó, vừa uống cà phê vừa trò chuyện công việc?"

Trời!

Dương Hạo cũng hơi sững sờ trước hành động bất ngờ này của Lưu Di Nhiên.

Đây. . . lẽ nào cô nàng đeo kính này muốn phấn đấu?

Thấy cô em đeo kính gọng đen, mặc đồ OL đen cộng tất chân màu đen và giày cao gót trước mắt.

Dung mạo nàng khá trong sáng ngây thơ, không mang theo một tia quyến rũ nào.

Mình có nên cho cô em đeo kính này cơ hội phấn đấu hay không đây?

Hiển nhiên là Dương tổng của chúng ta lại nghĩ nhiều.

Nhưng cũng không chỉ có một mình Dương tổng của chúng ta là nghĩ như vậy.

Mấy cô gái vốn thầm thở phào, theo hành động bất ngờ của Lưu Di Nhiên, ánh mắt của tất cả đều biến đổi.

Lịch trình của Dương tổng chúng ta vốn đã kín rồi.

Âu tỷ đang chờ đổ xăng.

Phùng Mạt Lỵ đang chờ đọc kịch bản thâu đêm.

Tiêu Mỹ Anh thì đang chờ ban thưởng.

Hạ Tuyết còn chờ Dương tổng an ủi.

Trần Nhược Hàm, Tiêu Ngâm Thu, Hùng Hiểu Nghiên.

Mấy nghệ sĩ đều đang chờ Dương Hạo kiểm tra thành quả luyện tập.

Lưu Di Nhiên này, quả nhiên không có ý tốt.

Hừ!

Trong nháy mắt, mắt của các cô gái đều lạnh xuống, trực tiếp đi qua Dương Hạo và Lưu Di Nhiên, không thèm để ý đến hắn.

Các nàng tất nhiên sẽ không thể hiện thái độ trước mặt Dương Hạo.

Nhưng khi bất mãn, các nàng cũng sẽ không khách khí.

Mà Dương Hạo tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.

Hắn cũng không nói gì.

Bởi vì hắn biết, nói cũng như không nói.

Chi bằng nhìn xem cô em đeo kính Lưu Di Nhiên có muốn phấn đấu thật hay không.

"Được! Vậy thì nghe cô, vừa hay tôi cũng muốn uống chút cà phê để thả lỏng."

Dương Hạo tất nhiên sẽ cho các cô gái muốn phấn đấu một cơ hội, liền sảng khoái đáp ứng.

Mà Lưu Di Nhiên thì vừa cảm nhận được sát khí từ sau lưng, thấy Dương Hạo cho mình cơ hội thì lập tức không quan tâm đến mấy đạo sát khí kia, vui vẻ cười gật đầu nói: "Vậy làm phiền Dương tổng."

"Không có gì! Chúng ta đi thôi!"

Dương Hạo lắc đầu.

Sau đó liền đi theo Lưu Di Nhiên xuống lầu.

Mà hai người mới đi không lâu nên không biết.

Trước khi bọn họ rời đi, trong thang máy chuyên dụng.

Tiêu Mỹ Anh: "Mọi người nói chủ. . . khụ khụ, Dương tổng tối nay có về không?"

Phùng Mạt Lỵ: "Tiêu tổng vừa nói chủ gì cơ?"

Hạ Tuyết: "Ừm, tôi cũng nghe thấy."

Tiêu Mỹ Anh: "Tôi cảm thấy mình nói gì cũng không phải là điểm mấu chốt mà?"

Phùng Mạt Lỵ: "Tôi cho rằng chúng ta trở về làm việc, sau đó tôi đi ngủ sớm đi!"

Hạ Tuyết: "Sao lại vậy?"

Tiêu Mỹ Anh: "Haiz! Còn sao nữa, cô cảm thấy Dương tổng của chúng ta sẽ phun miệng thịt đã rơi vào miệng ra ngoài sao?"

Hạ Tuyết: ". . ."

Phùng Mạt Lỵ: ". . ."

Tiêu Mỹ Anh: ". . ."

Ba người liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó không biết ai không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Phùng Mạt Lỵ: "Mệt mỏi hai ngày, nghỉ ngơi một đêm cũng tốt!"

Hạ Tuyết: "Đúng đúng!"

Tiêu Mỹ Anh: "Tôi thì bình thường, không mệt."

Phùng Mạt Lỵ / Hạ Tuyệt: "Cô quên đi thôi!"

Ba cô gái hiểu ngầm lẫn nhau, cả ba đều tâm ý tương thông.

Tuy rằng tối nay không được.

Nhưng ba cô gái cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Bởi vì đây mới là Dương Hạo.

Ma Đô.

Trong một quán cà phê cách tổng bộ công ty MS không xa.

"Dương tổng cảm thấy thế nào?"

Lưu Di Nhiên thận trọng nhìn Dương Hạo đang quan sát và đánh giá quán cà phê này.

"Không tệ, hoàn cảnh tao nhã."

"Có thể mở cạnh công ty MS, cũng thể hiện thực lực của nó."

Dương Hạo đến đây cũng không phải để đánh giá quán cà phê này.

Sau khi đến đây, hắn chỉ tùy tiện đánh giá chung quanh mà thôi.

Dù sao hắn cũng từng tặng Vương Tuyết Như một quán cà phê.

Có một gian phòng ở đó đã tràn ngập đủ loại hồi ức của hắn và Vương Tuyết Như.

Cho nên mỗi lần Dương Hạo đến một quán cà phê có hoàn cảnh không tệ nào, thì hắn đều sẽ quan sát và đánh giá một phen, sau đó chờ đến khi gặp mặt Vương Tuyết Như, hắn sẽ cho nàng vài ý kiến.

Khoan hãy nói, hành vi này của Dương Hạo lại khiến Vương Tuyết Như cực kỳ cảm động.

Bởi vì nàng biết, mình luôn có địa vị rất nặng trong lòng Dương Hạo.

Tất nhiên, Dương Hạo không chỉ quan tâm đến một mình Vương Tuyết Như.

Hắn quan tâm đến cả ba chị em Vương gia.

Chỉ là khoảng thời gian này quá bận.

Bận bên Kim Đái San và Từ Băng Băng.

Lại là chuyện bên Hàn.

Thành ra khoảng thời gian này Dương Hạo vẫn không rảnh để đến với các nàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...