Tối nay đã chú định là một đêm không bình thường.
Một G300 cải tiến.
Một đôi A tự nhiên.
Hai loại xe hoàn toàn không giống nhau, để Dương Hạo cảm nhận được một loại phong vị khác biệt.
Mà khi Dương Hạo đang thưởng thức cảm giác điều khiển hai loại xe khác biệt.
Bên phía tổng bộ công ty giải trí MS tại Hàn Quốc.
"Vừa rồi tổ trưởng Kim và tổ trưởng Song mới báo tin về, mọi người có suy nghĩ gì không?"
Trong phòng họp.
Mấy người đàn ông khí độ bất phàm đang thảo luận chuyện gì đó.
Nhất là người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất kia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Hội trưởng, tôi cảm thấy chúng ta căn bản không cần lo lắng. Một người Hoa mà thôi. . ."
Còn chưa chờ người này nói xong, vị được xưng là hội trưởng kia đã cầm gạt tàn ném ra ngoài.
Gạt tàn bay vụt qua, chớp mắt đã đập trúng trán người kia.
Chỉ nghe thấy "A" một tiếng.
Gạt tàn vỡ nát vã, một người đầu đầy máu, và hội trưởng phẫn nộ.
"Nếu không có đầu óc, thì đừng cmn nói nhảm."
Nhìn người đàn ông kêu đau trên mặt đất, hội trưởng mặt mũi tràn đầy sát khí.
Nếu không phải vì tên kia, sao mình lại bị phía trên mắng mỏ chứ?
Càng nghĩ càng giận, gã lại quét mắt nhìn những người khác đang ngồi đây, nói: "Nói đi, có cách gì đối phó không?"
Hội trưởng Kim Mãn Tú (Kim Man Soo) vừa mở miệng, người còn lại đều run lên.
Có vết xe đổ vừa rồi, bọn họ cũng không muốn u đầu sứt trán.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, nếu không mở miệng thì có lẽ cũng không có quả ngon để ăn.
"Chúng ta đã biết đại khái về Dương Hạo kia, đó là một đại lão mới nổi trong ngành giải trí nước Hoa, có thể thu mua hai công ty giải trí lớn trong thời gian ngắn như vậy, tài lực là không thể lường được. Hơn nữa, Dương Hạo này còn dính đến rất nhiều ngành nghề khác..."
"Nói ngắn gọn, tôi không muốn nghe mấy người nói nhảm!" Kim Mãn Tú cau mày nhìn đám thuộc hạ phía dưới.
Gã cũng đã xem tình báo của Dương Hạo không dưới 10 lần.
Đối với kẻ đã thu mua 60% cổ phần công ty MS mà mình đã vất vả kinh doanh hơn 10 năm kia, nếu nói gã không giận thì tuyệt đối là giả.
Tất nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân trong đó.
Mà thứ khiến gã tức giận nhất, chính là tài phiệt đứng sau màn kia.
Nếu như lần này không xử lý tốt, vậy công ty sẽ mất sự ủng hộ của tài phiệt.
Đây là thứ yếu.
Mất ủng hộ, đại biểu gã sẽ biến thành một đứa con rơi.
Nếu là như vậy thật, Kim Mãn Tú biết mình cũng sẽ đánh mất tất cả những gì đang có.
Mà vị lãnh đạo cao tầng ngồi cạnh cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, lại nhìn vẻ mặt âm trầm của hội trưởng, hơi sửa sang lại suy nghĩ rồi mỉm cười mở miệng nói: "Hội trưởng, tuy chúng ta còn không biết vì sao vị Dương tổng kia lại muốn tiến vào nước chúng ta, nhưng thân là một thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân nguyện ý đầu tư. Như vậy tôi cho rằng mục đích của vị này sẽ không nằm ngoài hai cái, một là mưu danh, hai là cầu lợi."
"Hiện giờ vị này đã thu mua 60% cổ phần công ty MS chúng ta, đây đã là sự thật không thể chối cãi, không bằng chúng ta cứ thuận theo tự nhiên."
"Thuận theo tự nhiên?" Kim Mãn Tú nhíu mày.
Tuy tên thuộc hạ này vẫn là nói nhảm, nhưng ít nhất cũng nghe được không ít.
Thấy hội trưởng có vẻ hứng thú với lời nói của mình, người kia lại mở miệng nói: "Hội trưởng, có câu rồng mạnh cũng không đè được rắn bản địa.
Tôi cho rằng tất cả hành động của Dương Hạo ở chi nhánh bên kia, đều là làm cho chúng ta xem."
"Cho chúng ta xem?" Kim Mãn Tú lại nhíu mày.
Người kia lại gật đầu nói: "Không sai! Chính là cho chúng ta xem, Dương Hạo làm như vậy, chính là muốn nhắc nhở chúng ta."
Kim Mãn Tú ngồi ngay ngắn nói: "Nhắc nhở gì?"
"Nhắc chúng ta là, Dương Hạo hắn không phải một quả hồng mềm."
"Lại cmn nói nhảm!" Kim Mãn Tú giận dữ.
Nhưng ngay khi Kim Mãn Tú định chửi ầm lên, người kia vội vàng nói: "Hội trưởng, đừng nóng vội! Ngài nghe tôi nói hết đã. . ."
"Hừ, nói nhanh lên!" Kim Mãn Tú hừ lạnh một tiếng.
Mà người kia cũng biết mình không thể vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Hội trưởng, Dương Hạo đang cảnh cáo chúng ta, nhưng thật ra đây là chuyện tốt! Từ điểm này, có thể thấy chẳng mấy chốc Dương Hạo sẽ dẫn người đến đây để tiến hành giao tiếp công ty."
"Mà chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này để hành động."
"Chúng ta có thể hành động từ hai phương diện."
"Mọi người cũng đã điều tra về Dương Hạo rồi, đầu tiên chúng ta có thể thấy Dương Hạo là một kẻ rất háo sắc, chúng ta có thể ra tay từ phương diện này."
"Sau khi Dương Hạo đến, chúng ta có thể tỏ ra yếu thế, rồi bắt đầu ra tay từ phương diện này."
"Tôi nghĩ trong những nữ luyện tập sinh kia, hoặc là các nhóm nhạc nữ của công ty chúng ta, nhất định sẽ có một cô gái khiến Dương Hạo hài lòng."
"Không còn đề nghị nào tốt hơn à?" Kim Mãn Tú cảm thấy thuộc hạ của mình toàn là phế vật.
Nói đi nói lại, vẫn là mấy câu vô dụng.
Gã tất nhiên biết Dương Hạo này là một kẻ háo sắc.
Mà tất cả người đàn ông ngồi đây, có mấy kẻ là không háo sắc?
Có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng với đại đa số đàn ông.
Nhưng mà không nên quên, một đại lão có thể vùng dậy trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể là loại người bị phụ nữ trói buộc chứ?
"Hội trưởng, ngài nghe tôi nói hết đã!" Người kia lau mồ hôi trên trán, lại nuốt nước miếng một cái, sửa sang lại ý nghĩ trong đầu, rồi mới tiếp tục mở miệng nói: "Hội trưởng, phụ nữ chỉ là thứ nhất! Theo thông tin tìm hiểu được, thì phương diện thứ hai mới là trọng điểm! Hội trưởng, tôi cảm thấy chúng ta đã nhầm lẫn."
"Nhầm lẫn gì?" Kim Mãn Tú lại nhíu mày, nhưng lần này gã không nổi giận, mà muốn nghe xem tên thuộc hạ này muốn nói cái gì.
"Hội trưởng, thật ra từ ban đầu chúng ta đã coi Dương Hạo này là kẻ địch."
"Chẳng lẽ không phải?" Kim Mãn Tú hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên không phải!" Người kia vội vàng giải thích: "Hội trưởng! Chẳng lẽ chỉ là Dương Hạo là người Hoa, cho nên chúng ta liền căm thù người ta sao? Nghĩ đến hoàn cảnh ngành giải trí trong nước chúng ta đi, từ sau khi bên kia hạ lệnh giới hạn, ngành giải trí của chúng ta tuy vẫn phát triển mạnh mẽ, nhưng không kiếm được nhiều tiền từ nước Hoa như trước nữa."
"Mà Dương Hạo này đến, chính là một lỗ hổng để chúng ta tiến quân vào bên kia. Bản thân Dương Hạo là một người có sức ảnh hưởng rất mạnh ở bên kia, nếu như Dương Hạo đến đây, chúng ta lại có thể nhận được sự tin tưởng từ Dương Hạo, lại giới thiệu Dương Hạo cho tài phiệt. . . Chỉ cần con đường này thông suốt. . ."
"Tôi cho rằng, tuy cổ phần công ty bị pha loãng, nhưng sự phát triển của chúng ta sẽ được nâng cao một bước. Mà dù không thể hợp tác với Dương Hạo kia, vậy chỉ cần Dương Hạo dám đến đây, chẳng lẽ hội trưởng và người phía trên lại không có biện pháp khống chế Dương Hạo sao?"
Nói đến đây, người kia bỗng nhiên nở nụ cười mà đàn ông đều hiểu.
(Để tên tiếng hán cho dễ nhớ, tên Hàn khó nhớ quá. )
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?