"Được rồi, người không liên quan đã rời đi, hiện giờ mời mọi người yên tĩnh một lát!"
Thấy người cuối cùng đã được nhân viên an ninh đưa đi, Tiêu Mỹ Anh giơ tay, nhắc nhở mọi người còn lại yên tĩnh một chút.
Bởi vì nội dung chủ yếu của cuộc họp mới bắt đầu thôi.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung lên người mình, Tiêu Mỹ Anh cầm tài liệu trên bàn, đôi chân dài sau lớp tất chân màu da bước ra khỏi đài.
Bởi vì là đi họp, nên Tiêu Mỹ Anh thay một bộ đồ OL.
Tiêu Mỹ Anh có G, mặc cái gì cũng như nhau, đều làm cho đàn ông miên man bất định.
Tất nhiên, Tiêu Mỹ Anh mặc đồ OL sẽ có thêm một chút khí thất nữ cường nhân nơi công sở, thiếu đi chút cảm giác gió trăng.
Xem ra, tối nay Dương Hạo phải cho Tiêu Mỹ Anh mặc đồ OL để họp riêng rồi.
Mà Tiêu Mỹ Anh cũng có ý nghĩ tương tự.
Nàng cũng định mặc bộ đồ này để báo cáo công việc riêng với hội trưởng đại nhân nhà mình.
Nhưng cái này để nói sau.
Tiêu Mỹ Anh vừa bước trên đôi chân dài, vừa không ngừng quét mắt nhìn mọi người trong phòng họp.
Ánh mắt của nàng tựa như máy quét, tất cả nhân viên bị nàng nhìn vào, đều sẽ cảm thấy như bị nhìn thấu.
"Có lẽ mọi người thấy rất lạ, tại sao hôm nay công ty chúng ta lại có hành động lớn như vậy? Vì sao hôm nay lại có nhiều người bị sa thải và đình chỉ như vậy? Thật ra mọi người không cần nghi hoặc, tiếp theo tôi sẽ giải đáp cho mọi người."
"Tất nhiên, trước khi giải đáp. . ."
Tiêu Mỹ Anh nói xong thì lại quét mắt nhìn tất cả mọi người, sau đó mới mở miệng nói tiếp: "Mọi người biết vì sao mình không bị sa thải hoặc đình chỉ không? Đó là vì tôi đã đảm bảo cho mọi người, cho nên, các người mới có cơ hội ngồi đây nghe tiếp nội dung cuộc họp này."
"Tiêu tổng. . ."
Ngay khi Tiêu Mỹ Anh nói đến đây, bỗng nhiên một thiếu phụ trung niên khoảng hơn 40, đeo kính nửa gọng nhấc tay mở miệng.
Nhưng lần này Tiêu Mỹ Anh không cắt ngang như lần trước, trái lại còn mỉm cười với vị thiếu phụ này: "Phó tổ trưởng Tần có gì muốn nói?"
"Cảm ơn Tiêu tổng đã cho tôi cơ hội này. . ." Vị thiếu phụ kia cũng mỉm cười đáp lại Tiêu Mỹ Anh, sau đó đứng lên gật đầu với Dương Hạo vẫn luôn không mở miệng kia.
"Xin chào Dương tổng, tôi là phó tổ trưởng bộ nhân sự, Tần Lỵ!"
"Xin chào!" Dương Hạo gật đầu một cái với vị thiếu phụ rất có khí chất này.
Đồng thời, đây cũng là câu nói đầu tiên của Dương Hạo từ khi bước vào phòng họp này.
Tần Lỵ thấy thái độ của Dương Hạo, nỗi lo trong lòng cũng giảm bớt phân nửa.
Thật ra Tần Lỵ đứng lên vào thời điểm này, là đã đánh cược rất lớn.
Chẳng qua bây giờ xem ra, có vẻ như khá thuận lợi.
Thấy thái độ hữu hảo của Dương Hạo, Tần Lỵ cũng thở nhẹ ra, tổ chức lại ngôn ngữ rồi cung kính nói với Dương Hạo: "Dương tổng, đầu tiên tôi muốn xin lỗi vì đã cắt ngang Tiêu tổng."
"Không sao!" Tiêu Mỹ Anh cũng rất hữu hảo hỏi Tần Lỵ.
Hai người là đồng nghiệp nhiều năm.
Mặc dù không phải bạn tốt hay bạn thân gì, nhưng hai người làm chung nhiều năm, nên cũng coi như hiểu nhau.
"Thật ra tôi mở miệng là vì Dương tổng và Tiêu tổng, hai vị thanh tẩy công ty như vậy, có phải là quá qua loa rồi không? Dù sao bên tổng bộ. . ."
Tần Lỵ nói vậy, thật ra chỉ là lo lắng cho Dương Hạo và Tiêu Mỹ Anh, là nhắc nhở họ với thái độ hữu hảo.
Hôm nay mặc dù mọi người đều rất sảng khoái.
Nhưng công ty MS là công ty Hàn Quốc, rất nhiều lãnh đạo có quyền lực tuyệt đối, có thể khai trừ và đình chỉ bất kỳ nhân viên nào mà không cần lý do.
Nhưng Dương Hạo dù sao cũng là người Hoa.
Hơn nữa, theo thông tin nội bộ mà Tần Lỵ biết được, vị đại boss Dương Hạo này còn chưa khống chế cổ phần của công ty MS.
Hơn nữa, công ty giải trí MS nào có đơn giản như mặt ngoài.
Sau lưng nó cũng có tập đoàn lớn chống đỡ và ủng hộ.
Hôm nay nếu Dương Hạo khai trừ một số nhân viên bình thường thì cũng thôi, nhưng vừa rồi Dương Hạo đã khai trừ toàn bộ lãnh đạo người Hàn.
Điều này không khỏi khiến Tần Lỵ hơi bận tâm.
Tất nhiên, mặc dù Tần Lỵ ủng hộ quyết định của Dương Hạo, nhưng vẫn cảm thấy quá qua loa.
Chỉ là Tần Lỵ không ngờ được, cô vừa nói lo lắng của mình, Dương Hạo đã tiến lên hai bước đến trước người cô, lạnh nhạt nói: "Phó tổ trưởng Tần, đầu tiên chúc mừng cô, bây giờ cô đã là tổ trưởng bộ nhân sự chi nhánh này."
"Hả. . ." Tần Lỵ hơi sững sờ.
Đừng nói là Tần Lỵ, hầu như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Gì vậy?
Nói hai câu liền được đề bạt?
Nhưng khi tất cả mọi người đang ngây người, Dương Hạo lại mở miệng: "Tổ trưởng Tần, cô hiểu tôi không?"
Dương Hạo nghiền ngẫm nhìn vị thiếu phụ xinh đẹp này.
Không sai, chính là thiếu phụ xinh đẹp.
Nhan sắc của Tần Lỵ tuy không bằng vị cô cô xinh đẹp của chúng ta.
Nhưng khí chất và khuôn mặt thì tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
Cũng không phải Dương Hạo có hứng thú với Tần Lỵ, mà là hắn coi trọng Tần Lỵ khi dám đứng ra nhắc nhở mình vào thời điểm này.
Dù sao, Tần Lỵ có thể đứng ra và nói mấy câu như vậy vào thời điểm này, chứng tỏ Tần Lỵ là người có ánh mắt và năng lực.
Mà Dương Hạo thông qua kỹ năng nên cũng hiểu được.
Tần Lỵ trước mắt này có năng lực cấp SS.
Cho nên Dương Hạo mới trực tiếp đề bạt lên làm tổ trưởng.
"Xin lỗi Dương tổng, tôi cũng không hiểu lắm. . ."
Tần Lỵ đúng là không hiểu về Dương Hạo lắm.
Thậm chí ngay cả tên của Dương Hạo, cũng là biết được từ trong miệng Tiêu Mỹ Anh.
"Vậy bây giờ cô có thể lấy điện thoại của mình ra, rồi tìm kiếm tên của tôi."
Dương Hạo tất nhiên biết Tần Lỵ không biết mình.
Nhưng bây giờ, hắn có thể cho Tần Lỵ đi tìm hiểu về mình.
Mà Tần Lỵ không ngờ Dương Hạo lại nói như vậy.
Nhưng là một người quyết đoán, Tần Lỵ rất bình thường cầm điện thoại của mình lên, bắt đầu lên mạng tìm hiểu về Dương Hạo ngay trước mặt mọi người.
Thời gian trôi qua từng giây.
Dương Hạo và Tiêu Mỹ Anh chỉ bình tĩnh nhìn Tần Lỵ đang biển ảo không ngừng.
Đồng thời, tất cả mọi người ở đây cũng nhìn về phía Tần Lỵ.
Bởi vì là cuộc họp, nên tất cả nhân viên bình thường đều phải nộp điện thoại lên trên.
Mà tầng quản lý thì phải để điện thoại ở chế độ im lặng.
Không phải lãnh đạo thì không có điện thoại để xài.
Có lẽ đây chính là chế độ quản lý của công ty Hàn Quốc.
Mà cũng bởi vì chế độ này, nên rất nhiều người còn chưa hiểu lắm về thực lực và bối cảnh của Dương Hạo.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?