🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 808: Mang theo Đồ Long Đao

Trong phòng họp, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, biểu cảm lại kỳ quái.

Đây chính là bầu không khí kỳ quặc trong phòng họp.

Nói nhiệt liệt, nhưng tất cả mọi người đều mơ hồ không rõ.

Nói mơ hồ, nhưng tất cả mọi người đều biết thân phận của Dương Hạo.

Nhưng Dương Hạo và Tiêu Mỹ Anh đều không để ý.

Theo tiếng vỗ tay biến mất.

Tiêu Mỹ Anh lại hắng giọng một cái rồi nói: "Đối với việc hội trưởng Dương đến đây, chủ yếu là vài nội dung công việc như sau: Một, thị sát công việc. Hai, là điều động nhân sự. Ba, là điều chỉnh phương hướng làm việc và sắp xếp công việc tiếp theo cho chi nhánh."

"Hiện giờ tôi sẽ thay hội trưởng Dương tuyên bố một vài nội dung cụ thể trong cuộc họp ngày hôm nay. . ."

". . ."

Tiêu Mỹ Anh vừa mở miệng, tất cả mọi người bên dưới đã không ngồi yên được nữa.

Thị sát công việc?

Điều động nhân sự?

Sắp xếp công việc và phương hướng?

Nhìn như tất cả đều hợp lý, nhưng lại tác động đến nội tâm của toàn bộ nhân viên.

Nhất là đám quản lý ngồi ở hàng đầu.

80% trong số đó là người Hàn.

Hiện giờ lại có một người Hoa nhảy dù làm hội trưởng.

Chỉ chớp mắt, sắc mặt của họ liền trở nên khó coi.

Rất nhiều lãnh đạo người Hoa có năng lực nhưng bình thường không được trọng dụng, lúc này nét mặt của họ lại có ý vị sâu xa.

Tổ trưởng Kim bị đuổi, đây không phải bị mật gì.

Cho nên những quản lý người Hoa này vẫn tràn đầy mong đợi với vị boss Dương Hạo này.

"Hội trưởng Dương có thể nói là vô cùng bất mãn với lần thị sát này. Nhân viên làm việc tản mạn, không có tính tích cực. . ."

"Mấy việc này là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu chính là công ty MS không có tiến triển gì ở trong nước. Luyện tập sinh mãi không thể ra mắt. . ."

"Tóm lại, hiện giờ chi nhánh này đã trở thành điểm dừng chân của một số nghệ sĩ, căn bản không thể được xưng là một công ty giải trí tự chủ tự phát. . ."

Tiêu Mỹ Anh tóm tắt qua về tình hình chi nhánh, tất cả đều được tuyên bố rõ ràng.

Tất nhiên, đây không phải là kết quả sau khi Dương Hạo thị sát công ty, mà là Tiêu Mỹ Anh tổng kết lại.

Có điều, đây cũng chính là tình trạng thực của chi nhánh này.

"Tiêu tổng, tôi có ý kiến khác."

"Xin lỗi, bây giờ còn chưa đến lượt anh nói chuyện."

Một người vừa định mở miệng phản bác lại Tiêu Mỹ Anh, đã bị Tiêu Mỹ Anh dùng ngôn từ sắc bén để cắt đứt.

Có ý kiến khác biệt?

Xin lỗi, lát nữa liền không có chuyện của anh rồi.

Tiêu Mỹ Anh lạnh lùng nhìn vị tổ trưởng này một chút, sau đó cũng không để ý đến gã, chỉ vẩy vẩy mái tóc đen nhánh của mình, rồi cầm bản thảo rồi bắt đầu phân đoạn tiếp theo.

Hiện giờ chính là thời khắc biểu diễn của Tiêu Mỹ Anh.

Mà Dương Hạo cũng nhìn thấy tất cả những biểu hiện của Tiêu Mỹ Anh.

Tiêu Mỹ Anh có năng lực nghiệp vụ cấp S.

Thân là tổng tài, nàng sao có thể là hạng người hời hợt được.

Trước mặt Dương Hạo, nàng có thể nghe theo chủ nhân mình.

Mặc kệ là biểu hiện thế nào, cũng là nịnh nọt chủ nhân.

Mà bây giờ, khi có Dương Hạo làm chỗ dựa, Tiêu Mỹ Anh rốt cuộc không cần tránh mũi nhọn nữa.

Từ hôm nay trở đi, Tiêu Mỹ Anh nàng sẽ bắt đầu từ công ty MS, đi theo mỗi một bước chân của chủ nhân, tấn công ngành giải trí Hàn Quốc.

Về phần hiện tại, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

"Được rồi! Nội dung tiếp theo của cuộc họp chính là điều động nhân sự.

Tổ trưởng bộ phận thiết kế Song Hwi San (Tống Huy Sơn) sẽ từ nhiệm về nước, chờ lệnh điều động mới."

Rào!

Tiêu Mỹ Anh mới tuyên bộ lệnh điều động nhân sự đầu tiên, toàn bộ phòng họp lập tức sôi trào.

Chuyện này. . .

Vừa rồi là tổ trưởng Kim.

Bây giờ lại là tổ trưởng Song.

Vị đại boss này đến đây với Đồ Long Đao à?

Trực tiếp chém động mạch chủ của công ty?

Có điều, thật sảng khoái!

Hai vị tổ trưởng người Hàn bị chém xuống dưới ngựa, lập tức làm cho đám nhân viên người Hoa thấy hả hê.

Thật ra đi làm ở xí nghiệp nước ngoài cũng không có gì cả, mọi người đều vì sinh hoạt mà thôi.

Người Hoa cũng thường xuyên ra nước ngoài làm thuê mà, đúng không?

Cũng có rất nhiều người nước ngoài đến đây làm thuê, hoặc là làm thuê cho các xí nghiệp nước Hoa.

Đều là vì sinh hoạt, đều là vì kiếm tiền, không có gì đáng nói cả.

Tuy nhiên, không mất mặt thì không mất mặt.

Nhưng một người nước ngoài, làm thuê cho một xí nghiệp nước khác.

Bị chèn ép, thờ ơ là chuyện rất bình thường.

Nhưng hôm nay, Dương Hạo đến khiến các nhân viên người Hoa đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Bởi vì có người đến chống lưng cho bọn họ.

Tất nhiên, không phải tất cả nhân viên người Hoa nào cũng nghĩ vậy.

Dù sao không phải tất cả mọi người đều lăn lộn kém.

Nhưng bây giờ chỉ là bắt đầu điều động nhân sự mà thôi.

Tiêu Mỹ Anh hoàn toàn không để ý đến Song Hwi San sắp mất khống lý trí kia, nàng vẫn tiếp tục tuyên bố điều động nhân sự.

Đầu tiên là tổ trưởng Kim của bộ nhân sự.

Hiện giờ là tổ trưởng Song của bộ thiết kế.

Sau đó là bộ tuyên truyền, bộ tài vụ.

Theo từng lệnh điều động được Tiêu Mỹ Anh công bố, rất nhiều nhân viên người Hoa đã nhận ra.

Xem ra vị boss mới đến này đã chuẩn bị hết rồi.

Hầu như tất cả lãnh đạo và nhân viên người Hàn, cùng với một số nhân viên người Hoa thường xuyên qua lại với bọn họ, tất cả đều bị đình chỉ hoặc trực tiếp sa thải.

Ra tay kinh người như vậy sao?

Chỉ sa thải những nhân viên này thôi, phí tổn đã không phải một con số nhỏ rồi.

Chuyện này. . . thật sự đã nghiền.

"Được rồi! Đây chính là lệnh điều động nhân sự, mời tất cả thành viên bị đình chỉ và sa thải rời khỏi phòng họp!"

Tiêu Mỹ Anh giống như một tướng quân thắng trận, khí tức trên người tràn đầy mùi vị giết chóc.

Thoải mái!

không chỉ là các nhân viên người Hoa thoải mái.

Mà thật ra Tiêu Mỹ Anh mới là người sảng khoái nhất.

Từng có lúc, Tiêu Mỹ Anh từng ảo tưởng đến cảnh tượng này vô số lần.

Hôm nay, nguyện vọng của nàng rốt cuộc cũng được thực hiện.

Mà tất cả đều nhờ vào một người đàn ông, cũng chính là chủ nhân của nàng.

"Hừ! Chờ đấy!"

Song Hwi San của bộ thiết kế biết hôm nay không thể làm được gì rồi, hơn nữa dù có làm loạn cũng vô dụng.

Gã vẫn còn chút lý trí, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, rồi cùng mấy vị đồng nghiệp tức giận rời khỏi phòng họp.

Mà Tiêu Mỹ Anh thì chỉ cười lạnh đáp lại đám người này.

Đây chỉ là bắt đầu thôi.

Chờ đến Hàn Quốc, mới là lúc kế hoạch bắt đầu.

Theo từng nhân viên bị đình chỉ và sa thải rời đi.

Phòng họp vốn hơi chật chội chen chúc, lại trở nên rộng rãi lạ thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...