Tiểu loli Lâm Mạt Mạt đang tắm rửa.
Mà Dương Hạo thì ngồi trong phòng khách gọi vô số cuộc điện thoại.
Đầu tiên là bảo bối Tâm Di của mình, tiếp đó là ba chị em Vương gia, sau đó là cô nàng màu sắc.
Nói chung là Dương Hạo gọi cho tất cả bạn gái đang ở Giang Thành.
Có là tình nồng ý mật, cũng có là công việc.
Dương Hạo cũng không cố kỵ, báo cho các nàng biết lộ trình của mình trong khoảng thời gian này.
Thật ra các nàng cũng không nói gì với việc hợp tác với bên kia, chỉ bảo Dương Hạo đừng quá mệt mỏi.
Các nàng đều biết Dương Hạo rất bận, cũng biết Dương Hạo có rất nhiều phụ nữ.
Nhưng mọi người đều ăn ý, không hề oán trách Dương Hạo nửa câu.
Bởi vì các nàng biết, Dương Hạo vẫn cố gắng tìm thời gian rảnh để bầu bạn với các nàng.
Chỉ có một điều làm các nàng bất ngờ, chính là Dương Hạo sẽ đến Hàn Quốc.
Tuy sẽ không ở lại đó, nhưng sẽ thường xuyên qua lại giữa hai nước.
Các nàng mặc dù không nỡ, nhưng ai bảo các nàng tìm một người đàn ông như vậy chứ.
Cuối cùng là điện thoại cho Quan Manh Manh.
Mà khi Dương Hạo đang định gọi điện thoại cho các cô gái ở Hỗ Thành, thì tiểu loli Lâm Mạt Mạt của chúng ta đã đi ra.
"Này ông chú, động cơ còn chịu được không? Đã sắp 1 tiếng rồi, rốt cuộc ông chú định gọi cho bao nhiêu bà chị đây?"
Lâm Mạt Mạt choàng khăn tắm đi ra, vừa sửa sang lại mái tóc vừa đi chân trần đến bên cạnh Dương Hạo.
Sau đó nàng mặc kệ Dương Hạo có đồng ý hay không, đã ngồi vào lòng hắn.
Nha đầu này, đúng là không nhớ lâu.
Vừa bị súng ngắm 419 bắn xong, bây giờ lại đến trêu chọc Dương Hạo.
Nhưng lần này Dương Hạo không giương súng, chỉ ôm Lâm Mạt Mạt vào ngực, thản nhiên nói: "Động cơ có được hay không, lẽ nào em không rõ?"
"Thôi đi. . ."
Nhìn dáng vẻ kiêu căng của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt chỉ lườm hắn một cái.
Nhưng cũng chỉ lườm một cái mà thôi.
Đối với tính năng của Dương Hạo, Lâm Mạt Mạt vẫn thấm sâu lòng người, hiểu rất rõ.
Nàng thật sự là vừa yêu vừa hận ông chú này.
Yêu là, nàng cảm nhận được 'yêu' của ông chú một cách rõ ràng.
Hận cũng là vì 'yêu' quá mãnh liệt này.
Đều trách mình, tại sao lại có dáng vẻ loli này.
Quả thực là chọc trúng cái sở thích đặc thù của ông chú này.
Cái 'yêu' này, rất sâu nặng.
Nhưng Lâm Mạt Mạt biểu thị, càng sâu nặng thì nàng càng thích.
"Ông chú, tiếp theo làm gì nha?"
Lâm Mạt Mạt vẫn nghịch mái tóc của mình, về phần bàn tay đang không ngừng thăm dò trên người mình kia, nàng hoàn toàn không để ý đến.
"Quá nhiều việc cần làm!"
"Chuyện hợp tác với bên Nga cần tiến hành!"
"Bên chị Từ của em thì có lẽ không có chuyện gì."
"Tiếp đó phải đến Hàn Quốc một chuyến!"
"Cũng phải dành thời gian đến nhà em một chuyến."
"Ngoài ra, anh còn cần trở về Hỗ Thành, tiểu công chúa nhà anh còn đang ở bên đó."
". . ."
Nếu hỏi Dương Hạo sẽ làm gì tiếp theo, vậy thì quá nhiều chuyện cần làm.
Có lẽ đây chính cái gọi 'năng lực' càng lớn thì chuyện càng nhiều.
Dương Hạo biểu thị, hắn cũng hết cách rồi.
"Trời ơi!"
Lâm Mạt Mạt nghe xong, cũng nhịn không được mà thốt lên.
Nghĩ đến Dương Hạo bận rộn như vậy, Lâm Mạt Mạt bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên mặt Dương Hạo một cái, nói: "Ông chú, hay là không về nhà em nữa! Em không sao, dù sao tên khốn kia sớm muộn gì cũng bị trừng trị!"
Lâm Mạt Mạt sợ mình không giúp được gì, cho nên chuẩn bị từ bỏ ý nghĩ về nhà.
Dù sao nàng cũng không có tình cảm gì với cái nhà kia, trở về cũng là muốn xem tên khốn kia sẽ chết thế nào mà thôi.
"Như vậy sao được, đã đáp ứng em rồi mà! Hơn nữa, báo thù nha, tất nhiên phải để tên kia chết rõ ràng!"
Dương Hạo tất nhiên sẽ không đáp ứng ý tốt của Lâm Mạt Mạt.
Sao mình có thể để bạn gái của mình chịu ủy khuất được.
"Có thể. . ."
Ngay khi Lâm Mạt Mạt đang định nói gì đó, Dương Hạo lại ra tay.
"A. . ."
Một tiếng kêu to đầy duyên dáng.
Lâm Mạt Mạt vốn muốn mở miệng, lập tức không nói nổi.
Nhưng mà còn không xong.
Dương Hạo vì ngăn chặn miệng của Lâm Mạt Mạt, để nàng yên lòng.
Vừa rồi trên xe là đánh lén miệng trên của nàng.
Lần này, nhất định phải bịt mấy miệng còn lại.
Mà bản thân Lâm Mạt Mạt chỉ choàng khăn tắm, cũng tiện cho Dương Hạo.
Không lâu sau.
Ngoại trừ âm thanh ưm a thì Lâm Mạt Mạt không nói ra lời.
Mà Dương Hạo thấy Lâm Mạt Mạt đã bị thuyết phục, thì cũng không quan tâm nàng nữa, lại bắt đầu cầm điện thoại lên gọi.
"Alo, honey, chuyện nhà em xử lý đến đâu rồi?"
Dương Hạo gọi cho Kim Đái San.
Đã qua hai ngày rồi, Dương Hạo vẫn tương đối quan tâm chuyện gia tộc Balilev.
Dù sao cũng là buôn bán quân nhu.
Từ lần Balilev bị ám sát kia, có thể thấy lần này gia tộc họ sẽ có một trận gió tanh mưa máu.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người mất mạng trong trận mưa gió này.
Mà bên Kim Đái San.
Sau khi nhận được điện thoại của Dương Hạo, Kim Đái San rất vui vẻ.
Chỉ là nghe thấy Dương Hạo hỏi chuyện gia tộc mình, vẻ mặt tươi cười của Kim Đái San lập tức thay đổi, giọng nói cũng trầm thấp hơn: "Honey, đã xử lý xong rồi!"
"Vậy thì tốt, em cũng đừng quá đau lòng!'
Dương Hạo tất nhiên cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Kim Đái San.
Bởi vì nhiệm vụ ám sát lần này là do chú của Kim Đái San làm ra.
Dù sao cũng là người nhà.
Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không thấy dễ chịu.
Nhất là Kim Đái San.
Mặc kệ tốt xấu, dù sao cũng là chú của nàng.
"Ừm, vẫn ổn!" Kim Đái San cũng không để Dương Hạo lo lắng cho mình, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, sau đó lại nói: "Honey! Nghe nói anh xử lý được Từ Băng Băng rồi?"
"Hả, em nghe ai nói?"
Dương Hạo không ngờ Kim Đái San sẽ nhắc đến Từ Băng Băng.
Mình cũng không nói với nàng mà.
"Ha ha!" Kim Đái San nghe thấy giọng nói mang theo vẻ hoài nghi của Dương Hạo, thì mỉm cười giải thích: "Honey, anh quên em và Từ Băng Băng là bạn tốt sao?"
"A, cũng đúng!"
Dương Hạo nghe Kim Đái San nói hai người là bạn tốt, lập tức cạn lời.
Đây rõ ràng là chị em nhựa plastic mà.
Kéo lẫn nhau xuống nước mới đúng.
Bạn tốt, căn bản là quá xa xỉ.
Nhưng Dương Hạo cũng không nhiều lời, hắn cũng hiểu là Kim Đái San đã nghe thấy gì đó từ chỗ Từ Băng Băng.
"Em nhớ anh, ba nói phải chờ mấy ngày nữa, chờ chuyện trong nhà xong xuôi thì em mới có thể qua đó tìm anh!"
Mới qua hai ngày, Kim Đái San đã biểu thị nhớ Dương Hạo.
Xem ra cô nàng này cũng không thoát khỏi ma trảo của Dương Hạo.
Mà Dương Hạo cũng hiểu rõ tâm tư của Kim Đái San, không ngừng an ủi nàng trong điện thoại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?