Một đêm này, Dương Hạo và Từ Vệ Quốc trò chuyện rất lâu, cũng nói rất nhiều.
Dương Hạo cũng thu hoạch được rất nhiều.
Nhưng điều khiến Dương Hạo tiếc nuối nhất là, cha vợ Từ Vệ Quốc của hắn không quan tâm đến quá nhiều ngành nghề, ông chỉ hi vọng trước khi mình về hưu, có thể giúp con gái đưa thương mại Chúng Hợp tiến lên một bước.
Về phần Dương Hạo nói nhờ ông giúp hắn quản lý các sản nghiệp khác.
Từ Vệ Quốc chỉ lắc đầu cười, nói quản lý thì không cần, nhưng nếu Dương Hạo có việc gì, thân là cha vợ ông đương nhiên sẽ không từ chối.
Dương Hạo cũng biết Từ Vệ Quốc không có tâm tư này, nên cũng không miễn cưỡng.
Nhưng trải qua cuộc trò chuyện này, tâm trạng của Dương Hạo cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Được rồi, không còn sớm nữa, rượu cũng tỉnh rồi, cậu về với Băng Băng đi, tôi cũng đi nghỉ ngơi đây!"
Nhìn thời gian, đã là hơn 3 giờ sáng.
Không phải Từ Vệ Quốc không muốn trò chuyện, mà là hai ngày nay vì chuyện công ty và con gái, nên ông đã quá mệt mỏi rồi.
Tuy đã mất công ty lại bồi thường cả con gái.
Nhưng trải qua cuộc trò chuyện với Dương Hạo, Từ Vệ Quốc cũng vui vẻ chấp nhận kết quả này.
"Cha đi nghỉ ngơi đi, lần sau có chuyện con lại tìm cha."
Dương Hạo cũng không giữ lại, hắn cũng thấy cha vợ đã rất mệt.
"Đừng có phụ lòng con gái tôi!"
Trước khi đi, Từ Vệ Quốc vẫn không quên dặn dò Dương Hạo.
Mà Dương Hạo thì kiên định gật đầu với Từ Vệ Quốc.
Trong phòng ngủ của Từ Băng Băng.
Khi Dương Hạo trở về, phát hiện Từ Băng Băng đã ngủ say sưa.
Dưới ánh đèn ngủ mờ tối, nụ cười ngọt ngào tràn ngập mặt nàng.
Nhưng khi Dương Hạo mới lên giường, định ôm Từ Băng Băng ngủ.
Có lẽ là do động tác của Dương Hạo, cũng có lẽ là Từ Băng Băng vẫn luôn chờ Dương Hạo.
Nên Dương Hạo vừa mới ôm vai Từ Băng Băng, Từ Băng Băng vốn đang ngủ say lại mở đôi mắt xinh đẹp.
"Anh về rồi!" Từ Băng Băng chỉ nhẹ nhàng rúc vào ngực Dương Hạo.
Từ một cô gái biến thành một phụ nữ, khiến Từ Băng Băng không con vẻ ngây ngô vốn cô, trái lại như một cô vợ trẻ chờ chồng trở về, tìm kiếm lồng ngực của chồng mình.
Mà Dương Hạo cũng ôm chặt Từ Băng Băng, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Sau đó mới lên tiếng: "Ngủ đi!"
"Ừm!"
Từ Băng Băng khẽ gật đầu.
Nàng không hỏi Dương Hạo và cha mình đã nói chuyện gì, bởi vì nàng biết, đó là chuyện của đàn ông, hơn nữa nàng cũng rất mệt.
Nàng có thể tỉnh lại khi Dương Hạo lên giường, đó là vì nàng vẫn luôn nhờ Dương Hạo.
Mà bây giờ.
Sau khi khẽ gật đầu một cái, vài giây sau Từ Băng Băng đã chìm vào giấc ngủ say.
Mà Dương Hạo thấy mỹ nhân trong ngực chìm vào giấc ngủ, hắn cũng nở nụ cười rồi nhắm mắt lại.
Hôm sau.
Từ gia.
Có lẽ hôm qua mọi người đều mệt lả.
Dương Hạo tuy không quá mệt, nhưng vẫn ôm mỹ nhân ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Mãi đến giữa trưa.
Người một nhà mới tắm rửa thay quần áo, ngồi vây quanh bàn cơm, thưởng thức bữa cơm dì Ngô đã chuẩn bị.
"Cha, vậy con không qua thương mại Chúng Hợp nữa, có chuyện gì cha và Băng Băng quyết định là được. Lát nữa con sẽ bảo người đưa hợp đồng chuyển giao cổ phần đến."
Dương Hạo vừa ăn món Từ Băng Băng gắp cho, vừa sắp xếp công việc cần làm.
"Cũng được, vậy cậu đi đi, bên công ty có tôi rồi! Chờ chuyện bên thương mại Chúng Hợp xong xuôi, tôi sẽ để Băng Băng qua giúp cậu xử lý những chuyện khác."
Quyết định này của Dương Hạo, cũng là Dương Hạo và Từ Vệ Quốc bàn bạc từ đêm qua.
Về phần tại sao sáng nay lại nói lại, chủ yếu là nói cho Từ Băng Băng nghe.
"Vâng, vậy thì tốt quá. Có Băng Băng trợ giúp, con tin rằng mình sẽ thoải mái hơn nhiều!"
Dương Hạo cũng tương đối hài lòng với quyết định này của Từ Vệ Quốc.
Hôm qua tuy đã thương lượng xong chuyện của thương mại Chúng Hợp, nhưng Từ Vệ Quốc để Từ Băng Băng đến giúp mình thì tuyệt đối là thứ khiến Dương Hạo bất ngờ.
Thật ra các cô gái bên cạnh Dương Hạo đều có năng lực khá mạnh.
Nhưng hiện giờ Dương Hạo có quá nhiều sản nghiệp, cho nên nếu một người có năng lực cấp S như Từ Băng Băng qua trợ giúp, tuy không đến mức như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng tuyệt đối là hơn xa dệt hoa trên gấm.
"Vậy công ty. . ."
Nghe thấy quyết định của hai người, Từ Băng Băng lại mờ mịt.
Cứ vậy liền đẩy mình đi?
Công ty còn rất nhiều việc cần làm mà?
Mà Từ Vệ Quốc cũng nhận ra vẻ nghi hoặc của Từ Băng Băng, ông chỉ khoát tay với con gái, nói: "Cha còn chưa già đến mức không động đậy được. Cha mới 50 tuổi thôi, để con làm ở công ty là vì muốn con tích lũy kinh nghiệm, để con có thể nhanh chóng kế thừa thương mại Chúng Hợp."
"Nhưng bây giờ, Tiểu Hạo có quá nhiều sản nghiệp, cần người đáng tin giúp đỡ thì mới yên tâm, nên con đi đi!"
Từ Vệ Quốc giải thích như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Thương mại Chúng Hợp vẫn là của Từ gia.
Mà để con gái đi qua giúp Dương Hạo.
Một là trợ giúp Dương Hạo, cái này là thật.
Hai là để củng cố địa vị của con gái trong lòng Dương Hạo.
Tuy không thể ngăn cản số đào hoa của Dương Hạo, nhưng đã làm bạn gái của Dương Hạo, vậy nhất định phải trở thành một trong những bạn gái quan trọng nhất.
Như vậy địa vị của con gái mình mới vững chắc.
Mà Dương Hạo tất nhiên cũng biết mục đích này của thương mại Chúng Hợp.
Nhưng Dương Hạo không thèm để ý.
Dương Hạo có nhiều bạn gái, nhưng hắn vẫn luôn rất công bằng, sẽ không để ai chịu thua thiệt.
Cho nên Dương Hạo có thể hiểu cho tâm tư của cha vợ, cũng ủng hộ ông.
Hơn nữa, việc này cũng hợp ý hắn.
"Đúng vậy, bên thương mại Chúng Hợp có cha rồi, em lo gì nữa! Gần đây bên anh có quá nhiều chuyện, cần em qua giúp một tay!"
Dương Hạo cũng phụ họa theo một câu.
Mà Từ Băng Băng thấy cha vợ con rể kẻ xướng người họa.
Khá lắm!
Hóa ra cho mình 40% cổ phần chỉ là một cái danh mà thôi!
Cuối cùng vẫn là cha xử lý công việc của công ty.
Nhưng Từ Băng Băng cũng chỉ bĩu môi một cái.
Chỉ cần cha vui vẻ, bạn trai cần mình.
Vậy nàng đi đâu cũng được.
Nàng vốn là một cô gái có lòng sự nghiệp, một là cha, một là bạn trai, giúp ai mà không phải giúp.
"Được rồi, dù sao hai người cũng đã thương lượng xong!"
Từ Băng Băng nhún vai, dáng vẻ như đã nhìn thấu hai người rồi.
Từ Vệ Quốc: "Nào có. . . bọn cha đang cầu ý kiến của con mà!"
Dương Hạo: "Đúng đúng, bên anh nhiều việc thật. . ."
Cha vợ con rể liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều vội vàng ngụy biện.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?