🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 794: Tất cả kết thúc, vui vẻ hòa thuận

"Cậu nói thật?"

Không biết qua bao lâu.

Từ Vệ Quốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, câu đầu tiên chính là hỏi Dương Hạo có thật hay không.

Không thể trách Từ Vệ Quốc khi hỏi như vậy.

Đây chính là 40% cổ phần.

Không phải 40 đồng, cũng không phải 40. 000.

Mà là 40% cổ phần, giá trị gần 20 tỷ đấy!

Tài sản của mình mới bao nhiêu?

Qua ba đời cố gắng, không ngừng đầu tư bỏ vốn, giờ mình chỉ có 38. 5% cổ phần, đồng thời là chủ tịch và cổ đông lớn nhất của tập đoàn.

Nhưng bây giờ, thời gian một bữa cơm, con gái mình đã trở thành cổ đông lớn nhất của thương mại Chúng Hợp?

Lễ gặp mặt này, không thể nói là không nặng.

Đây coi như là Dương Hạo lấy tài sản cá nhân để giúp con gái mình chỉnh hợp toàn bộ cổ phần thương mại Chúng Hợp.

Trừ 1. 5% cổ phần cho cậu em vợ để dưỡng lão ra, nếu như Dương Hạo nói thật, vậy có thể nói toàn bộ thương mại Chúng Hợp đã là của Từ gia rồi.

"Cậu. . . cậu không nói đùa thật chứ?"

Vì xác nhận mình không nghe nhầm, Từ Vệ Quốc lại mở miệng hỏi lại Dương Hạo.

Mà Dương Hạo vẫn mỉm cười gật đầu.

Nhưng ánh mắt của hắn luôn rơi vào mặt Từ Băng Băng.

40% cổ phần thương mại Chúng Hợp thì tính là gì.

Chỉ cần có thể ôm mỹ nhân về, có ném thêm chục tỷ nữa thì Dương Hạo cũng không do dự.

Hơn nữa, Từ Vệ Quốc cũng chỉ có một đứa con gái là Từ Băng Băng.

Chỉ cần mình ôm mỹ nhân về, vậy thương mại Chúng Hợp họ Từ hay họ Dương thì cũng không cần xoắn xuýt.

Từ Vệ Quốc thấy Dương Hạo nghiêm túc gật đầu, lại nhìn ánh mắt đang nhìn vào con gái mình của Dương Hạo.

Được rồi, bây giờ Từ Vệ Quốc đã hiểu vì sao bên cạnh Dương Hạo lại có nhiều phụ nữ như vậy, họ thậm chí còn không để ý việc Dương Hạo có các cô gái khác hay không.

Bởi vì cách sủng ái của Dương Hạo thật sự là. . .

Có lẽ không một cô gái nào có thể từ bỏ loại người như Dương Hạo.

Mặc dù tiền không phải vạn năng, nhưng có tiền, vậy đúng là muốn làm gì thì làm.

Từ Vệ Quốc hiểu!

Ông thật sự hiểu rồi.

Chẳng trách con gái lại chọn đi theo Dương Hạo.

Không phải vì Dương Hạo có tiền, mà là loại thái độ này của Dương Hạo với các cô gái bên cạnh mình.

"Phù!"

"Tôi thừa nhận, Dương Hạo cậu là một người quyết đoán! Chuyện của cậu và Băng Băng, tôi sẽ mặc kệ!"

Khiếp sợ một lúc lâu, Từ Vệ Quốc cũng sợ sự quyết đoán này của Dương Hạo.

Nhưng Từ Vệ Quốc vẫn là Từ Vệ Quốc.

Mặc dù nói sẽ mặc kệ, nhưng vẫn mở miệng nói tiếp: "Dương Hạo, đừng phụ lòng con gái tôi, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi! Hơn nữa, mấy lời nói lúc trước của tôi vẫn có hiệu lực đấy!"

Từ Vệ Quốc nói chính là, nếu Dương Hạo làm chuyện có lỗi với Từ Băng Băng, vậy Từ Vệ Quốc vẫn sẽ tìm và liều mạng với Dương Hạo.

"Chú yên tâm đi! Chú sẽ không có cơ hội đó đâu!"

Dương Hạo vẫn bĩnh tình nở nụ cười tràn đầy tự tin.

"Hừ! Hi vọng cậu nói được làm được!"

Từ Vệ Quốc nói xong, trực tiếp uống cạn nửa chén rượu trắng mà ông vẫn không nỡ uống hết kia.

Mà theo nửa chén rượu này vào bụng.

Dương Hạo biết, hành trình đến gặp cha vợ này coi như hoàn thành mỹ mãn.

"Chú, cháu uống với chú!"

Đều nói người gặp chuyện tốt thì tinh thần sảng khoái.

Từ Vệ Quốc cạn ly, Dương Hạo đương nhiên sẽ không ngồi xem.

Hai người buông bỏ tất cả khúc mắc xong, cuối cùng vẫn mở lòng với nhau, cùng ăn cùng uống.

Thậm chí dưới bầu không khí này, Từ Băng Băng vẫn luôn không thích uống rượu, cũng mở một chai vang, uống với hai người.

Màn đêm lại buông xuống.

Mà trong nhà Từ Vệ Quốc.

Trải qua hai tiếng chiến đấu, Từ Vệ Quốc đã uống đến mơ hồ.

Đương nhiên, vì không để cha vợ mất mặt, Dương Hạo cũng phải giả bộ say.

"Chú em, tôi nói với chú này, nhớ năm đó Từ Vệ Quốc tôi. . ."

"Đại ca yên tâm, cứ giao Băng Băng. . ."

Từ Băng Băng chỉ uống chút rượu vang, bởi vì uống rượu nên gương mặt xinh đẹp hơi hồng hào, bây giờ lại nhức đầu nhìn hai người đàn ông đang kề vai sát cánh, xưng anh gọi em kia.

Đây là hai người kêu đánh kêu giết lúc trưa sao?

"Đại tiểu thư, làm sao bây giờ?"

Dì Ngô vẫn luôn đứng cạnh bàn rượu, bây giờ cũng nhức đầu nhìn hai người trên bàn cơm.

Uống bao nhiêu rượu rồi?

Dì Ngô cũng không nhớ nữa.

Dì Ngô chỉ biết là, một mình Dương Hạo đã uống mấy chai rượu trắng rồi.

Về phần lão gia, cũng không kém hơn, ít nhất cũng hai ba lít rượu vào bụng.

Đây chính là rượu ngon đấy, bằng không mà uống như vậy thì đã vào viện rồi.

"Dì kéo cha đi, cháu kéo Dương Hạo. Không thể để bọn họ uống như vậy nữa!"

Từ Băng Băng cũng biết, không thể để hai người này uống nữa.

Vốn là vui vẻ, nên Từ Băng Băng cũng không ngăn cha mình uống rượu.

Thế nhưng uống rồi lại uống, mọi việc bắt đầu không đúng rồi.

Bây giờ cơ bản đã biến thành chiến trường của cha vợ và con rể.

Từ Băng Băng vốn còn lo cha mình hôm qua không nghỉ ngơi tốt, bây giờ thì không cần lo nữa rồi.

Kéo ra thôi!

"Vâng đại tiểu thư!"

Dì Ngô cũng là người hiểu chuyện.

Thấy đại tiểu thư đã nói vậy, cũng vội vàng kéo Từ Vệ Quốc ra: "Lão gia, không thể uống nữa, đại tiểu thư giận rồi!"

"Không, tôi vẫn muốn uống. . ." Từ Vệ Quốc muốn giãy giụa thoát khỏi tay của dì Ngô.

Nhưng Từ Vệ Quốc uống thật sự quá nhiều rồi, chỉ giãy giụa vài cái liền bị dì Ngô quanh năm làm việc nhà lôi đi.

"Đại tiểu thư, tôi đưa lão gia về phòng!"

"Đi thôi!" Từ Băng Băng biết năng lực của dì Ngô, thấy cha mình bị kéo đi, nàng cũng yên lòng.

"Anh Hạo, đừng uống nữa, ngoan, nghe lời!"

Thấy cha bị giải quyết, Từ Băng Băng cũng bắt đầu kéo Dương Hạo, cùng dỗ dành như dỗ trẻ con.

"Ừm, anh rất nghe lời vợ, không uống nữa, không uống nữa."

Dương Hạo mặt mũi đỏ bừng, thật sự rất giống trẻ con, còn cười ngây ngô với Từ Băng Băng.

Nhưng câu 'vợ' này của Dương Hạo lại làm Từ Băng Băng mặt mũi đỏ bừng.

Khá lắm.

Hiện giờ cả một gia đình, không ai là mặt không đỏ.

Nhưng Từ Băng Băng mặc dù đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Hôm nay, thật ra cũng là ngày phóng túng và bất đồng nhất của Từ Băng Băng.

Cho đến giờ nàng vẫn chưa từng hẹn hò yêu đương, mơ mơ hồ hồ trở thành bạn gái người ta, lại đưa người ta về nhà.

Không chỉ chén chú chén anh với cha mình, mà bản thân mình còn phản bác lại cha.

Những thứ này đều là lần đầu tiên với Từ Băng Băng.

Lần đầu có bạn trai.

Lần đầu đưa bạn trai về nhà.

Lần đầu không nghe lời cha.

Lần đầu uống rượu với bạn trai và cha.

Mà kẻ đầu têu cho tất cả mọi việc này, chính là Dương Hạo đang rúc vào ngực mình.

"Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi!"

Từ Băng Băng nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đỡ Dương Hạo đã mềm nhũn đi về phía phòng ngủ của mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...