🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 793: Lễ gặp mặt của Dương Hạo

"Thật ra cháu và Băng Băng đã thảo luận chuyện của thương mại Chúng Hợp rồi! Nhưng bây giờ cháu cảm thấy có vài chuyện cần thay đổi!'

Dương Hạo sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu.

Mà Từ Vệ Quốc cũng bị Dương Hạo khơi gợi lòng hào hứng.

Tất nhiên, nói là hào hứng thì hơi quá.

Bởi vì trong lòng Từ Vệ Quốc, con gái Từ Băng Băng luôn xếp thứ nhất, thương mại Chúng Hợp chỉ xếp thứ hai.

Hiện giờ thấy Dương Hạo nói đến thương mại Chúng Hợp đứng thứ hai trong lòng mình, Từ Vệ Quốc tất nhiên để ý.

"Cậu và Băng Băng đã bàn rồi? Bàn về thứ gì? Cậu muốn thay đổi cái gì?"

Dương Hạo còn chưa nói hết lời, Từ Vệ Quốc đã hỏi ba câu liên tục.

Đừng nói là Dương Hạo, Từ Băng Băng cũng sững sờ trước dáng vẻ cấp bách của cha mình.

"Cha! Cha không thể chờ Dương Hạo nói hết lời sao?"

Từ Băng Băng có chút oán trách nhìn cha mình.

Bởi vì Từ Băng Băng biết, Dương Hạo đã không có ý tưởng với thương mại Chúng Hợp như trước kia.

Chỉ cần mình và cha có thể xử lý vấn đề hợp tác với bên kia, cộng thêm nộp một bản kế hoạch liên hợp với các sản nghiệp khác của Dương Hạo.

Như vậy thương mại Chúng Hợp vẫn sẽ là thương mại Chúng Hợp như cũ.

Có lẽ điều khác biệt duy nhất là, bây giờ Dương Hạo có một phiếu quyền quyết định ở thương mại Chúng Hợp.

"Khụ khụ!" Thấy ánh mắt của con gái, Từ Vệ Quốc cũng biết mình có vẻ hơi gấp gáp rồi.

Nhưng Từ Vệ Quốc là ai?

Có sóng to gió lớn gì mà chưa thấy?

Nên ông chỉ điều chỉnh lại một chút, liền danh chính ngôn thuận nói với con gái mình: "Đều là người một nhà mà, sau này thương mại Chúng Hợp chính là của con và Dương Hạo. Người làm cha như cha, tìm hiểu một chút cũng là nên mà!'

Dương Hạo: Chú trở mặt đúng là nhanh hơn lật sách.

Từ Băng Băng: Đây quả thực là cha ruột, vừa rồi còn kêu đánh kêu giết đúng không? Bây giờ lại là người một nhà rồi!

Thấy ánh mắt quái dị của con gái và Dương Hạo.

Từ Vệ Quốc mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Ngoại trừ cầm chén rượu lên nhấm một ngụm để che giấu lúng túng, thì căn bản không có chút sơ hở nào.

Đương nhiên, đôi mắt đầy tơ máu của Từ Vệ Quốc vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.

Mà Dương Hạo cũng bắt được ánh mắt không ngừng lóe lên của Từ Vệ Quốc.

Nhưng lần này Dương Hạo không định trêu chọc Từ Vệ Quốc.

Người cha vợ này, tính cách rất quái lạ.

Hắn sợ mình mà đùa tiếp, bầu không khí hòa dịu này sẽ lại thay đổi, thậm chí Từ Vệ Quốc có lật bàn thì Dương Hạo cũng không thấy lạ.

Cho nên sau khi nhìn thấy ánh mắt lấp lóe của Từ Vệ Quốc, Dương Hạo cũng thoải mái mở miệng nói với hai người: "Thật ra đây là lần đầu tiên cháu tiếp xúc với các nghiệp vụ xuất nhập cảng, tiêu thụ, phục vụ. . . như thương mại Chúng Hợp! Chắc chú cũng từng điều tra về cháu rồi, nghiệp vụ chủ yếu của cháu là loại giải trí. Về phần hợp tác giữa xưởng sắt thép và bên kia, chỉ có thể nói là bị động hứng thú."

"Nhưng nếu bây giờ sản nghiệp của cháu đã dính đến mấy vấn đề này, cháu đương nhiên không hi vọng tiền của mình sẽ đổ sông đổ biển. Cho nên. . ."

"Cho nên cái gì?" Không chờ Dương Hạo nói xong, Từ Vệ Quốc lại mở miệng hỏi một câu.

Thật ra chuyện này cũng là không có cách nào khác.

Con gái đã bị kéo đi rồi.

Theo Từ Vệ Quốc hiểu con gái mình, ông biết chuyện của con gái và Dương Hạo đã là tám chín phần mười rồi.

Cho nên bây giờ, nếu đã không thể thay đổi, chẳng bằng quan tâm đến thương mại Chúng Hợp, đó là thành quả sau ba đời cố gắng, từ ông nội, cha rồi đến mình.

"Chú đừng nóng vội!" Dương Hạo cười ha ha nói với Từ Vệ Quốc.

Sau đó cũng không vòng vo nữa.

Dưới ánh mắt mong đợi của hai người Từ Vệ Quốc và Từ Băng Băng, Dương Hạo nói thẳng ra nguyên do: "Thật ra nếu tối qua Băng Băng không tìm cháu, cháu sẽ chỉ coi thương mại Chúng Hợp là một sản nghiệp để phục vụ cho những sản nghiệp khác của mình mà thôi!"

Thấy ánh mắt của hai người thay đổi, Dương Hạo cũng giải thích ngay: "Đương nhiên, đây là suy nghĩ của ngày hôm qua, còn hôm nay. . . Nếu Băng Băng đã chọn cháu, và chú cũng đã đồng ý. . ."

Hai chữ đồng ý này, Dương Hạo còn nhấn mạnh.

Nhưng Từ Vệ Quốc cũng không xấu hổ.

Bởi vì ông cũng có thể thấy được, Dương Hạo đã thay đổi quyết định, mà nguyên nhân chính là vì con gái mình.

"Chú, cháu thừa nhận cháu có rất nhiều bạn, nhưng vẫn là câu nói kia, tình cảm của cháu với tất cả cô gái đều giống nhau. Nếu Băng Băng đã nguyện ý đi theo cháu, cháu đương nhiên cũng phải để cho Băng Băng cảm nhận được trách nhiệm và tình cảm của cháu với cô ấy."

"Từ giờ trở đi, cháu dùng thân phận cổ đông lớn nhất của thương mại Chúng Hợp để tuyên bố một chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, Từ Băng Băng sẽ thay thế cháu, nhậm chức chủ tịch của thương mại Chúng Hợp."

"Cái gì?"

Khi Dương Hạo tuyên bố Từ Băng Băng trở thành chủ tịch mới của thương mại Chúng Hợp, Từ Vệ Quốc lập tức sững sờ.

Thậm chí còn không để ý đến con gái, mà đứng bật dậy khỏi ghế.

"Chú, cháu còn chưa nói xong mà!"

Dương Hạo cũng bó tay với Từ Vệ Quốc rồi.

Không thể cho mình nói hết hay sao.

Mà Từ Băng Băng cũng cảm nhận được Dương Hạo còn chưa nói xong, liền kéo vạt áo của cha mình: "Cha, cha gấp cái gì, không thể chờ anh ấy nói hết sao?"

"A, xin lỗi, cha hơi vội!" Từ Vệ Quốc thấy ánh mắt trách cứ của con gái, và thái độ cạn lời của Dương Hạo, ông cũng biết mình phản ứng hơi mạnh rồi.

Có điều, cũng không thể trách Từ Vệ Quốc có phản ứng mạnh như vậy.

Bởi vì chủ tịch đương nhiệm của thương mại Chúng Hợp chính là ông.

Như vậy, chỉ một ngày mà mình đã bị con gái cưỡi lên đầu rồi?

Mặc dù không phải chuyện gì xấu, nhưng người cha như mình không cần mặt mũi sao?

Nhưng Dương Hạo còn có lời muốn nói, Từ Vệ Quốc chỉ lúng túng xoa xoa tay, lại nhấm ngụm rượu rồi ngồi xuống.

"Anh đừng để ý đến cha em, nói tiếp đi!"

Thật ra Từ Băng Băng không quan tâm việc mình có trở thành chủ tịch tập đoàn hay không.

Cha nàng vốn là chủ tịch rồi, mà nàng cũng có tiếng nói không nhỏ trong tập đoàn.

Tuy nhiên, nàng tin rằng Dương Hạo còn muốn nói cho cha và nàng biết một quyết định lớn hơn.

Quả nhiên, sau khi Từ Băng Băng nói với Dương Hạo xong.

Dương Hạo lại nói cho hai người biết một thông tin khiến hai người ngồi không yên.

"Từ hôm nay trở đi, Từ Băng Băng không chỉ nhậm chức chủ tịch thương mại Chúng Hợp, cháu còn lấy thân phận cổ đông lớn nhất, để chuyển 40% cổ phần dưới danh nghĩa của mình sang cho Từ Băng Băng! Chú, chú cảm thấy lễ gặp mặt này có đủ nặng không?"

Khi Dương Hạo nói xong, bầu không khí trong phòng cũng ngưng trọng hơn.

Mà Từ Vệ Quốc và Từ Băng Băng đều đứng bật dậy sau khi Dương Hạo nói xong câu này.

Hai người bốn mắt, tất cả đều nhìn vào Dương Hạo đang cười híp mắt với vẻ khiếp sợ không thôi.

Đây. . . kích thích như vậy sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...