"Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã tôn kính tôi?"
Từ Vệ Quốc tỉnh táo lại, cảm thấy đã không cần thiết phải nói chuyện với Dương Hạo nữa.
Dương Hạo đã cảm nhận được sự lạnh nhạt của Từ Vệ Quốc, nhưng hắn vẫn nhún vai một cái, nói: "Vậy thì không, cháu chỉ trần thuật một sự thật thôi!"
"Hừ! Ngụy biện!" Từ Vệ Quốc trợn mắt nhìn Dương Hạo, sau đó thì khoát tay nói: "Cậu ngụy biện xong rồi chứ, vậy thì đi thôi! Tôi sẽ không tiễn!"
Từ Vệ Quốc bắt đầu đuổi khách.
Bởi vì ông cho rằng, có trò chuyện với Dương Hạo cũng không có kết quả gì.
Chỉ là Dương Hạo không định rời đi.
Hắn cầm bao thuốc lá trên bàn, sau đó rút một điếu rồi châm lên.
Khi Dương Hạo rít mạnh một hơi, cũng phun khói ra xong, lúc này mới lên tiếng nói với Từ Vệ Quốc: "Chú, chú yêu vợ mình không?"
"Nói nhảm." Từ Vệ Quốc như bị Dương Hạo chọc trúng chỗ đau, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Dương Hạo nói: "Tôi không muốn nghe cậu ngụy biện nữa, nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi!"
Từ Vệ Quốc vừa bình tĩnh lại, lúc này lại xù lông.
Bởi vì Dương Hạo nhắc đến vợ của ông, người ông yêu nhất đời này.
"Chú." Dương Hạo thấy Từ Vệ Quốc lại xù lông, hắn cũng không định đi, vẫn không nhanh không chậm nói: "Nếu như, cháu nói là nếu như tình cảm của cháu dành cho Băng Băng cũng không hề kém chú, mà chỉ kém tình cảm của chú dành cho dì mà thôi. Như vậy chú vẫn cho rằng cháu không thể ở bên cạnh Băng Băng sao?"
Dương Hạo nói vậy cũng không phải nói láo.
Bởi vì hắn luôn toàn tâm toàn ý với bất kỳ cô gái nào bên cạnh mình.
Người có thể lăng nhăng, nhưng không thể đểu cáng.
Đây chính là tín điều của Dương Hạo bây giờ.
Cha hack cho hắn một cuộc đời hoàn toàn mới.
Phụ nữ mang đến cho hắn thân phận thần hào.
Cho nên, Dương Hạo tất nhiên sẽ không để bất kỳ cô gái nào toàn tâm toàn ý với mình chịu ủy khuất.
"Dương Hạo, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Từ Vệ Quốc không hề dao động vì hai câu nói của Dương Hạo.
Mỗi khi có người nhắc đến người vợ đã mất của ông, Từ Vệ Quốc đã tức giận.
Nhưng bây giờ Dương Hạo lại mang ra so sánh.
Nói thật, Từ Vệ Quốc có chút không hiểu Dương Hạo.
Nếu nói Dương Hạo mưu cầu sản nghiệp nhà mình, vậy Từ Vệ Quốc cho rằng không cần thiết.
Bởi vì với bối cảnh và tài lực của Dương Hạo, có thể nói Thương mại Chúng Hợp không là gì trong mắt Dương Hạo.
Vậy vì sao Dương Hạo lại quấn lấy con gái mình?
Chẳng lẽ là vì thích con gái mình thật?
Vòng tròn của Từ Vệ Quốc, cơ bản đều là các đại lão trong giới thương nghiệp, hoặc là quan to.
Ông nhìn thấy quá nhiều cuộc sống thối nát ở trong vòng tròn này rồi.
Phụ nữ, trong mắt những người này thì chỉ là đồ chơi mà thôi.
Nhưng Dương Hạo này...
Ví dụ như bây giờ, nếu như là một người con gái khác, Dương Hạo nói những lời này, có lẽ Từ Vệ Quốc sẽ không khinh bỉ.
Nhưng dính đến con gái mình, vậy thì lại là chuyện khác.
"Chú, hôm nay cháu đến đây chỉ là hi vọng chỉ có thể hiểu, quan hệ giữa cháu và Băng Băng không hề dính dáng đến lợi ích. Đồng thời, tình cảm của cháu với Băng Băng cũng là thật."
"Nếu như nhất định phải chọn Băng Băng hoặc các cô gái khác bên cạnh cháu, vậy bây giờ cháu có thể trả lời cho chú."
"Cháu sẽ không chọn! Hôm nay cháu không làm phiền chú nữa."
Dương Hạo biết, đối với Từ Vệ Quốc mà nói, con gái Từ Băng Băng chính là tất cả của ông.
Dù mình có ngụy biện thế nào, nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ của một người.
Dương Hạo có biện pháp xử lý Từ Vệ Quốc.
Ví dụ như thuật thôi miên.
Nhưng Dương Hạo không làm vậy.
Bởi vì Dương Hạo không muốn tỉnh cảm của mình và Từ Băng Băng sẽ pha trộn tạp chất mang tính lừa gạt.
Nói xong, Dương Hạo đứng dậy định đi.
Mà Từ Vệ Quốc thì chỉ lạnh lùng nhìn Dương Hạo, không hề có ý giữ lại.
Nhưng ngay khi Dương Hạo quay người định đi.
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên: "Anh Hạo, em không cho phép anh đi!"
Đó chính là Từ Băng Băng.
Thật ra sau khi trở về phòng, Từ Băng Băng chỉ nằm một lát là không nằm nổi nữa.
Một người là cha mình, một người là bạn trai Dương Hạo.
Sao nàng có thể yên tâm nằm trên lầu chứ.
Cho nên Từ Băng Băng nằm không lâu liền lén lút đi xuống.
Nhưng nàng không quấy rầy cuộc trò chuyện của Dương Hạo và Từ Vệ Quốc.
Nàng chỉ nghe lén hai người nói chuyện.
Từ Băng Băng đã nghe thấy hết.
Nàng cũng không trách cha mình vì đã lạnh nhạt với Dương Hạo, bởi vì đó là cha thương nàng.
Đồng thời, Từ Băng Băng cũng không thất vọng khi Dương Hạo không chọn nàng.
Bởi vì Từ Băng Băng không hề phủ nhận cái 'logic' kia của Dương Hạo.
Thật ra mặc kệ là Dương Hạo chọn nàng hay là chọn những cô gái kia, thì Từ Băng Băng đều sẽ đau lòng.
Mà chính bởi vì không chọn, nên Từ Băng Băng mới hiểu vì sao những cô gái kia lại hết lòng với Dương Hạo.
Bởi vì Dương Hạo có giá trị.
Dương Hạo khác với những người khác, hắn có rất nhiều ưu điểm, đồng thời cũng có rất nhiều khuyết điểm.
Nhưng Từ Băng Băng nhìn trúng một điểm của Dương Hạo, chính là không đùa giỡn tình cảm của phụ nữ.
Chỉ một điểm này, Từ Băng Băng đã công nhận Dương Hạo.
Hiện giờ Dương Hạo không vì nàng mà vứt bỏ những cô gái khác.
Như vậy sau này Dương Hạo cũng sẽ không vì các cô gái khác mà vứt bỏ nàng.
Cho nên Từ Băng Băng muốn quyết định trước khi Dương Hạo rời đi.
Sau khi nói xong, Từ Băng Băng liền bước xuống lầu.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cha, lại liếc nhìn Dương Hạo đang hơi áy náy.
Khi Từ Băng Băng đứng trước hai người, nàng mới lên tiếng, nhưng Từ Băng Băng nói với cha mình trước: "Cha, xin lỗi! Con đã khiến cha bận tâm rồi!"
"Băng Băng!" Từ Vệ Quốc không biết con gái mình muốn nói gì.
Nhưng từ thái độ của Từ Băng Băng, Từ Vệ Quốc cũng ý thức được gì đó.
"Cha, cha cảm thấy con sẽ tìm một người đàn ông thế nào?"
"Cha. . ." Đối mặt với vấn đề bất ngờ của con gái, Từ Vệ Quốc nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Thật ra Từ Vệ Quốc chưa từng cân nhắc đến 'bạn đời' của con gái.
Bởi vì trong mắt Từ Vệ Quốc, con gái mình quá ưu tú, căn bản không ai xứng với con gái mình.
Thật ra Từ Vệ Quốc biết.
Từ Băng Băng cung biết.
Đó là Từ Vệ Quốc có chút ích kỷ với con gái mình.
Có lẽ đây chính là 'sủng nữ cuồng ma'.
Dù cho hôm nay không phải là Dương Hạo, thì Từ Vệ Quốc cũng không dễ tính với kỳ người đàn ông nào dám có ý đồ với con gái mình.
"Cha, con biết cha quan tâm và bảo vệ con, nhưng mà, con hi vọng cha có thể tôn trọng lựa chọn của con. Có lẽ anh ấy không phải là một người đàn ông hoàn hảo, có lẽ còn chưa hiểu rõ anh ấy, nhưng đây chính là lựa chọn của con. Bởi vì con tin rằng Dương Hạo có thể cho con thứ tình yêu mà con muốn! Cha, lẽ nào con không có quyền lợi được lựa chọn sao?"
Từ Băng Băng nói rất bình tĩnh, nhưng Từ Vệ Quốc lại sửng sốt không thôi.
Mình làm sai rồi sao?
Từ Vệ Quốc chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày con gái mình sẽ nói chuyện với mình bằng giọng điệu như này.
Trong lúc nhất trời, Từ Vệ Quốc rơi vào mê mang.
Còn Dương Hạo, sau khi nghe Từ Băng Băng nói xong, nội tâm của Dương Hạo cũng thấy kinh ngạc và khó tin, hoàn toàn không kém hơn Từ Vệ Quốc.
Bởi vì Từ Băng Băng mang đến cho hắn một loại cảm giác rất khác biệt.
Một cô gái như vậy, ai lại nhẫn tâm tổn thương nàng chứ!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?